"Không biết." Ta nhíu mày. "Thoạt nhìn có thể phá, nhưng rất đơn giản, ta sợ có bẫy."
"Đại tẩu, tẩu cứ thử xem, ta rất muốn ra ngoài, ta lo lắng cho đại ca." Không biết là đại ca nào?
"Chính là..."
"Đại tẩu."
"Được rồi." Ta đầu hàng, ai kêu nàng nắm nhược điểm của ta làm gì? Ba mươi vạn lượng bạc cũng có thể cho, thử xem có thể thoát trận được không.
Ta đột nhiên nhớ ra. "Từ từ." Vừa chuyển thân chạy vào phòng, đem một bao lụa ra. Ta cũng không phải tiếc nuối cái bao, mà trong đó còn có bản bí tịch rác rưởi hôm nọ ta ăn trộm được của lão bất tử Mộ Dung Nghĩa. Hôm nào rảnh rỗi phải nghiên cứu, không nghiên cứu ra võ công kinh thiên động địa cũng phải nghiên cứu ra cái bản bí tịch rác này viết cái gì... không chừng lại có bản đồ kho báu...
Nói thật, ta căn bản không có gặp qua trận pháp chân chính. Theo quyển kì môn độn giáp kia ghi lại, đây là một loại bát quái trận đơn giản nhất, chỉ cần tìm đúng phương vị, dựa vào số thứ tự mà đi, có thể đi ra ngoài. Tốt xấu cũng phải nghiên cứu một chút, bốn phương tám hướng ở đâu ta cũng có thể biết.
"Huỳnh nhi, theo quẻ Kiền, ta nghiên cứu vài ngày hẳn là chính xác." Ta đứng trước rừng cây, cẩn thận xem xét, thận tiện mò mẫm. Cũng không biết quyển sách rác kia có lừa người hay không, đừng sai là tốt nhất.
"Được." Độc Cô Huỳnh đi về phía trước từng bước, bóng cây chợt lóe, cư nhiên không thấy bóng dáng nàng, ách, thực sự vào trận rồi sao.
"Huỳnh nhi, chờ ta." Ta cũng vội chạy theo, chỉ cảm thấy trước mắt xuất hiện vô số tùng bách, Độc Cô Huỳnh đứng ngay trước mặt ta. Ta nháy mắt, quả nhiên lợi hại, tìm đúng phương vị lập tức có thể ra. Ta không quay đầu, mà một mực đi hướng phía trước. Chính là... ta vẫn ở nguyên vị trí, lại như vậy? Xong rồi, vào trận rồi mà lại không phá được trận... có thể nào bị chết trong này không?
"Huỳnh nhi, theo ta." Độc Cô Huỳnh gật đầu, chậm rãi theo sau ta. Ta xem chuẩn phương vị, đi một đoạn, nguyên bản có cây cối chắn đường đi, nhưng vừa bước lên đã quang đãng? Ta nuốt nước miếng, có lầm không, lợi hại như vậy?
Hai người chúng ta cứ thế tiến vào rừng rậm, nơi nơi là cây, cũng không thể phân biệt được thật giả. Đi một hồi cuối cùng thấy một tảng đá, nhìn qua chỉ là một hòn đá bình thường. Nhưng ta biết đây không phải hòn đá thường, tại vì ta đi từ nãy giờ ngoại trừ rừng thì chỉ có một hòn đá như vậy, có thể hay không đây là mấu chốt phá trận. Nhưng ta cũng không dám vọng động, không chừng động vào tảng đá này khiến trận đồ biến đi biến lại, khi đó ta càng không biết làm thế nào mà đi ra?
"Đại tẩu? Làm sao?" Ta bắt đầu lo lắng, mà nàng thủy chung vẫn bình tĩnh, chẳng lẽ thù hận có thể thay đổi một con người đến mức như vậy sao?
Tảng đá không lớn, ước chừng bằng một cái chậu rửa mặt, ta nhận định một hồi, rồi chạm tay lên hòn đá đáng ghét, mặc kệ thế nào, dùng sức vứt tảng đá sang một bên.
Dù sao cứ đứng đây cũng không thể phá trận, không bằng làm bừa đi.
Ta vừa lăn tảng đá ra, cây cối xung quanh càng trở lên rậm rạp, ánh nắng sớm đã không thể chiếu xuống tới mặt đất. Một trận chớp lên, trước mắt lập tức trở lên sáng sủa, là một con đường nhỏ uốn lượn trong rừng.
"Có đường." Độc Cô Huỳnh thản nhiên nói, không thấy một tia cảm xúc. Nếu là trước kia, có lẽ nàng đã cao hứng muốn nhảy lên. Mà hiện tại, tựa hồ như không liên quan tới mình.
"Huỳnh nhi, đi thôi." Ta kéo tay nàng, nghĩ muốn cho nàng một chút ấm áp.
Đường mòn cũng không dài, chỉ khoảng hai mươi mét, nhưng... ta vừa đi ra thì lập tức tròn mắt. Trước mặt chính là... vực sâu vạn trượng, có lầm không?
Ta không dám tin nói: "Không thể nào, ta rõ ràng đã phá trận rồi?"
"Quay đầu lại." Ta lại lôi Độc Cô Huỳnh quay lại đường cũ. Rõ ràng là vừa đi khỏi đường mòn, vậy mà quay đầu lại đã không thấy đường mòn đâu. Thực sự là gặp quỳ, sao lại thành như vậy, ta biết trận pháp không đơn giản, nhưng lại không nghĩ nó phiền toái như vậy?
Hiện tại nơi nơi là rừng cây, trước mặt là vực thẳm, muốn tìm đường, căn bản là không có khả năng. Ta lôi kéo Huỳnh nhi, bằng cảm giác muốn đi ra ngoài.
Đi một hồi lại đứng giữa rừng rậm, ngay cả phương hướng cũng không thể nắm bắt, căn bản không có khả năng phá trận.
"Đại tẩu, ta không hiểu trận pháp, không thể giúp tẩu, thực xin lỗi." Ta gấp đến độ đầu tuôn mồ hôi, Độc Cô Huỳnh lại lạnh đến run người?
"Không thể trách muội, là tại ta vô dụng thôi." Ta cũng thực sự muốn điên, cư nhiên chạy vào trận làm gì, không chừng ở bên bờ vực lại có ý kiến hay.
"Đại tẩu, ta làm khó tẩu. Ta rất gấp, cho nên chỉ có thể thúc giục tẩu." Vẫn cứ lạnh lùng, nếu không phải nàng gọi ta đại tẩu, ta hoài nghi là nàng đang nói chuyện với kẻ thù.
Ta cẩn thận quan sát phương vị. "Để ta tìm lại xem."
Ở trong rừng chạy hơn nửa ngày, một chút thu hoạch cũng không có
hơn nữa, chúng ta chạy tới chạy lui vẫn là thấy ở nguyên chỗ cũ.
"Huỳnh nhi, nhắm mắt lại, cái gì cũng không cần xem." Nghe nói, có nhiều trận pháp là có thể phá như vậy, chúng ta có thể hay không cũng nên thử qua cái vận cứt chó này? (Sở Sở: Ê, ngươi nói chuyện văn nhã một chút. Ý Vân: Lão nương ta bị nhốt ở nơi này, mạng cũng sắp không giữ được, còn văn nhã làm gì?)
Ta một tay nắm tay nàng, chân chậm rãi bước, đầu óc đều trống rỗng, ta chính là mong như vậy, đặt cược vào vận may. Ai da... đầu ta đụng vào một thân cây... trên trán đau đớn, ta bất giác mở mắt. Nhưng... ta lập tức hít một ngụm lãnh khí, quay đầu lại nhìn Độc Cô Huỳnh, nàng cũng đang mở to mắt. Chúng ta chỉ cách vực thẳm một bước chân, nếu thêm một bước, tuyệt đối tan xương nát thịt. Vách núi đen, phía dưới sương trắng mênh mông, căn bản không thấy sâu bao nhiêu. Ta lui lại phía sau, lập tức có mấy hòn đá nhỏ rơi xuống. Mà ở vách núi thăm thẳm, lại mọc ra một thân cây. Chính là cây tùng kia đã cứu bọn ta.
"Đại tẩu." Nàng thản nhiên nhìn ta, có một tia lo lắng.
Ta thở dài. "Thực sự quái, địa phương này là sao? Vì sao có nhiều vách núi như vậy, chẳng lẽ chúng ta đang bị nhốt trong một sơn cốc, mà xung quanh đều là vách núi?"
(Hoa: ở đây từ sơn cốc là do nguyên bản convert, từ này là sai, vì sơn cốc có nghĩa là địa hình sâu hơn bốn phía chung quanh giống như lòng trảo, còn địa hình trong truyện thì giống là trên cao nguyên hơn, nhưng mình vẫn để nguyên theo convert)
Ta lại thở dài. "Huỳnh nhi, chúng ta quay lại."
Hiện tại ta đã hoàn toàn không thể phân biệt phương hướng, càng đừng nói phương vị, chỉ có thể nhắm mắt đi loạn, ta còn nghĩ chờ đến tối xem hướng sao bắc đẩu, đáng tiếc là rừng cây rậm rạp nên ta chẳng nhìn thấy gì? Vừa đến buổi tối là xung quanh hoàn toàn tối đen, nếu không có Huỳnh nhi bên cạnh, ta sớm bị dọa ngất.
......
Trong rừng cây đã hơn ba ngày, ăn cỏ cây, uống nước sương, đời ta khổ nhất có lẽ là ba ngày này?
Ba ngày này, chúng ta đã thử qua nhiều phương pháp, nhắm mắt loạn đi thì nhiều lần gặp vách núi, cố gắng tìm phương vị, nhưng vẫn không thể tìm được, ta thực sự tò mò, vì cái gì nhiều vách núi như vậy?
Ta hiện mệt mỏi ngồi nghĩ lại, đúng rồi, sao không nghĩ ra.
Theo lí mà nói, chúng ta không ở xa Mộ Dung sơn trang cho lắm, quanh Mộ Dung sơn trang không có núi cao nào chứ đừng nói là vách núi?
Vậy thì... vách núi kia hẳn là huyễn tượng do trận pháp gây ra.
Ta nghĩ tới không chừng nhảy xuống vách núi là phá được trận? Nhưng... ta lại không dám... gan ta thực sự không lớn, cuối cùng chỉ ngồi ngẩn người.
"Đại tẩu, có chuyện gì?" Độc Cô Huỳnh cuối cùng biết quan tâm ta.
Ta choáng váng, suy yếu trả lời. "Không có."
"Đại tẩu, chúng ta ngồi một chỗ không phải cách, không bằng tiếp tục đi."
"Ta thực mệt." Ba ngày chỉ ăn cỏ ven đường, có sức đi nữa sao?
Độc Cô Huỳnh nhíu mày. "Theo lí mà nói, trong rừng phải có chút cây quả, hoặc là có động vật, sao ở đây không có?" Đúng, ngoài tùng bách thì không có cái gì khác, chẳng lẽ tất cả là huyễn tượng?
"Huỳnh nhi." Ta kêu một tiếng. "Ta nghĩ biện pháp, nhưng rất nguy hiểm."
"Đại tẩu cứ nói."
"Ta nghĩ rằng chúng ta đang ở trong mê hồn trận, thực chất không có vách núi, ta không tìm thấy cách phá trận, nhưng có một biện pháp rất ngu ngốc, có thể thử xem." Nàng cẩn thận nghe, cũng không trả lời.
"Vô luận trước mắt là cái gì, chúng ta cũng mặc kệ, cứ bước tới, nếu như không phải là huyễn tượng mà thực sự là vách núi, chúng ta..."
"Đại tẩu, không bằng thử một lần đi, chúng ta cứ ở trong này sớm muộn cũng chết đói, thử cho dù chết cũng chỉ là chết sớm đi vài ngày thôi." Nàng nói thực nhẹ nhàng?
"Được." Ta liền đứng lên, nhưng lảo đảo, đứng cũng không vững.
Chúng ta chậm rãi đi tới vách núi đen, nàng đỡ ta. "Đại tẩu, cẩn thận chút."
"Đi." Ta nói một tiếng, nàng nhắm mắt lại, cùng nhau bước tới, sống hay chết, xem mấy bước này.