• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ân.” Theo bản năng ta trả lời một tiếng, đối diện ánh mắt đáng sợ của bệnh thần kinh. Đầu ta chợt run đôi chút, miệng nghẹn không nói ra lời. Hắn kêu ta Vân nhi? Hơn nữa ta trả lời? Trời ơi, hắn biết rõ thân phận của ta.

Bệnh thần kinh không hiểu tại sao lại gọi ta Vân nhi, cư nhiên ta lại theo bản năng đáp ứng, lần này xong rồi, thân phận bại lộ.

“Nguyệt Quang tiên tử.” Hắn nhìn ta nói.

Lục Tây Lâm tiếp tục nói: “Thì ra vẫn là Nguyệt Quang tiên tử a, ngươi cùng tiên tử là quan hệ gì? Vì sao kêu nàng Vân nhi?” 

Ta hung hăng trừng mắt nhìn Lục Tây Lâm, nhanh chóng bước lên lầu, bệnh thần kinh đuổi theo: “Nguyệt Quang …”

Ta tiến vào trong phòng, đem cửa đóng cái xầm, thiếu chút nữa đem cửa đánh vỡ. Ta ngụy trang lâu vậy, cư nhiên bí mật bị tiết lộ? Hắn sao lại biết? 

“Ý Vân, mở cửa.” Bệnh thần kinh lo lắng gõ cửa.

Ta cầm ly trà, ném vào cửa. “Bệnh thần kinh, ngươi đừng đến phiền ta, để lão nương có chút bình yên.” Không mắng hắn thực không chịu nổi.

Bệnh thần kinh nói: “Ý Vân, mở cửa ra.”

Ta lạnh lùng nói: “Nơi này chỉ có Nguyệt Quang tiên tử, không có Ý Vân. Từ ngày ngươi hưu nàng, Ý Vân cũng đã chết.”

“Nguyệt Quang, mở cửa, nghe ta nói.” Hắn tiếp tục gõ cửa, ta cười lạnh: “Ngươi nghĩ muốn nói gì? Chúng ta trong lúc đó còn có cái gì để nói?”

“Nguyệt Quang, nàng bảo ta phải làm thế nào, nàng mới tha thứ cho ta?”

“Ngươi cút a, ta không muốn thấy ngươi.” 

“Nguyệt Quang, trước kia là ta không tốt, ta hi vọng dùng cả đời bù đắp cho nàng.”

“Ta Mộ Dung Ý Vân tuy không phải kỳ nữ, cũng có tôn nghiêm. Không phải ngươi từng hưu ta ư? Ta hôm nay thân bại danh liệt đều nhờ Giang đại trang chủ ban tặng, ngươi bảo ta làm sao tha thứ cho ngươi? Mộ Dung Ý Vân ta dung tục, mắt có tật, tính tình điêu ngoa. Nữ tử như vậy ngươi hưu là đúng rồi, thỉnh tìm hiền thê khác đi.” Đừng đến phiền ta.

“Nguyệt Quang, ta thực xin lỗi nàng, ta sẽ dùng cả đời đền bù.”

“Bệnh thần kinh, ta không phải ngốc tử, tin tưởng ngươi được không? Ngươi chắn cho ta một đao, ta cứu ngươi một mạng, chúng ta huề nhau. Ngươi dùng cả đời đền bù ta? Thực xin lỗi, không cần, có Hàn yêu ta cả đời cũng đủ rồi, hắn bất kể mọi thứ yêu ta. Ngươi thì sao? Ngươi khi nào dùng thiệt tình đối xử với ta? Ngươi một chút yêu Vân, một chút yêu Nguyệt Quang, tuy là đều cùng một người. Nhưng ta thấy ngươi thực không chung tình, là đa tình, nam nhân như vậy ta không thể tin tưởng. Mời ngươi rời khỏi, ta không muốn nói chuyện với ngươi.”

“Nguyệt Quang, tha thứ cho ta.” Nói xong, cư nhiên nghe một tiếng cộp, là hắn dập đầu xuống đất, ta có thể nhìn rõ bóng hắn qua cửa. Hắn đời này chưa có quỳ trước ai trừ bỏ cha mẹ? Cư nhiên dùng đại lễ này đối ta……?

Sảnh lớn…

“Giang đại hiệp rốt cuộc làm sao đắc tội Nguyệt Quang tiên tử?” Mỗ nhân kì quái hỏi.

“Không nghĩ tới, Giang trang chủ cư nhiên quỳ rạp trước một nữ tử.”

“Đắc tội với trời còn được, vạn lần đừng đắc tội Nguyệt Quang, Giang đại hiệp chính là bài học.”

Bách Hiểu Đường thủ tịch phóng viên, Lục Tây Lâm tùy hứng viết: “Truyền thuyết, Giang Tử Ngang đại hiệp một thân ngạo cốt, ngoài phụ mẫu cùng thiên địa chưa từng quỳ trước mặt ai. Chính là, ta Lục Tây Lâm chính mắt chứng kiến. Chỉ thấy Nguyệt Quang tiên tử giận dữ chạy lên lầu, Giang đại hiệp cũng đi lên, tiếp theo truyền đến tiếng vỡ của đồ sứ, đương nhiên là tiên tử đập vỡ đồ vật. Lúc sau, ở trước cửa phòng, Giang đại hiệp cư nhiên quỳ gối, ta mơ hồ nghe thấy ‘Thỉnh tha thứ cho ta’. Hắn rốt cuộc làm cái gì đắc tội với Nguyệt Quang tiên tử? Chẳng lẽ vì một câu ‘Mạo danh người khác’ sao? Khó hiểu… bọn hắn có quan hệ gì, có thể làm cho Giang đại hiệp phải chịu khuất tất? Lục mỗ thiển ý kết luận, đắc tội với trời chứ đừng chọc tiên tử… Quan trọng hơn nữa, có thể đi theo Nguyệt Quang tiên tử, Lục mỗ cùng đệ tử Bách Hiểu Đường cảm thấy siêu cấp vinh hạnh…” Lục phóng viên lấy giấy ghi chép cẩn thận. Ai nghĩ đến, đoạn tùy bút này trở thành «Nguyệt Quang tiên tử truyện» lừng danh một thời…

Hoàng hôn, ta nhanh chóng thu thập ít thứ này nọ, chuẩn bị chạy. Nguyên nhân đơn giản, ta sợ bệnh thần kinh cùng Lục Tây Lâm đến làm phiền ta. Lục Tây Lâm có tài ăn nói, tuyệt đối không thua so với Đường Tăng giảng kinh, ta là sợ hắn. Còn có bệnh thần kinh, hiện tại biết rõ thân phận của ta, nhất định không để ta yên, quấn quýt lấy ta. Mất mặt a, được người thích hẳn là chuyện tốt, ta lại chạy trốn giống như đào phạm.

Thừa dịp trời tối vắng người, ta mang theo tay nải, nhẹ nhàng đóng cửa… cố ý tìm chưởng quầy hỏi thăm, từ nơi đây tới Bách Hiểu Đường chỉ có ba ngày lộ trình. Ta nhanh chân chạy ra trấn nhỏ, một đường hướng tây, ước chừng khoảng ba giờ, đã gặp thôn nhỏ. Ta còn tưởng phải ăn ngủ hoang dã, có cái thôn thật tốt. Tuy nhiên thôn không có khách điếm, tìm một cái miếu hoang hoặc nhà hoang ở tạm đi, không phải tiểu thuyết võ hiệp đều là như vậy sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK