Điều quan trọng là nàng đã nhiều ngày không gặp Mộc Thải Thải rồi, nếu nàng không đến gặp một lần, đợi Mộc Thải Thải tự tìm đến, lỡ như phát hiện Sầm Không đang ở chỗ nàng thì nàng khó mà giải bày.
Chỉ là sợ Sầm Không không yên tâm để nàng đi một mình, kể từ khi Sầm giáo chủ đến nhà của nàng thì luôn đề phòng nàng, ngoại trừ việc nàng cùng giáo đồ của giáo Hỗn Luân cùng nhau đi làm đồng áng, nếu không thì nàng đều phải ở trong tầm mắt của hắn.
Ngay cả khi làm việc đồng áng, không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, cứ luôn cảm thấy có người đang lén lút theo dõi nàng.
Cả một giáo Hỗn Luân đều sẽ âm thầm chú ý nàng, chỉ có Sầm Không sợ nàng làm chuyện mờ ám, đến tỷ tỷ Mộc Thải Thải của nàng cũng sẽ không chăm chú quan sát nàng đến như vậy.
Sầm Không ngồi ở dưới dù che nắng, ăn quả táo mà Mộc Nhiêu Nhiêu đã gọt cho hắn, quả táo còn tạo hình đôi tai thỏ màu đỏ vểnh lên, giống như chuẩn bị đồ ăn vặt cho trẻ con vậy.
Mộc Nhiêu Nhiêu đã chuẩn bị cho hắn một que gỗ nhỏ được gọt đến mức không còn một chút thô ráp nào, tiện cho hắn cắm trái cây để ăn.
Những ngón tay thon dài đang quấn dải vải cầm lấy que gỗ, không chút ngần ngại cắm vào quả táo hình thỏ đáng yêu, một phát cắn gãy đầu của con thỏ.
“Trở về trước khi trời tối.”
Sầm Không vừa nhai táo vừa nói.
“Hả?”
Bỗng nhiên lại trở nên dễ dãi như vậy, Mộc Nhiêu Nhiêu ngơ ngác đến trợn tròn hai mắt.
Sầm Không lạnh lùng cười: “Nếu ngươi nói ra những điều không nên nói.” Ngước hàm dưới lên và chỉ về phía Ba Tức: “Thì khi về sẽ không nhìn thấy nó nữa.”
Ba Tức tưởng Sầm Không đang rủ nó chơi, cái đuôi lớn hất qua hất lại: “Gâu gâu!”
Sầm Không: “Ngươi yên tâm, nếu ngươi đã nói những gì thì ta chắc chắn ta sẽ có cách biết được.”
Nàng không một chút nghi ngờ độ thật giả trong câu nói này của Sầm Không, cho dù Sầm Không có đi theo sau nàng thì nàng cũng sẽ không thể nhận ra.
Lần đầu tiên Sầm Không đe doạ nàng khiến nàng sợ hãi đến mức sởn tai gai ốc, nhưng vào thời điểm hiện tại, khi nàng nghe thấy lời nói đẫm máu của Sầm Không, nàng lại không hề sợ hãi.
Quả thực, thời thế tạo anh hùng!
Chúc mừng bản thân, “dọa đến lớn” sắp tốt nghiệp rồi.
“Giáo chủ, ngài yên tâm, ta chắc chắn sẽ quản tốt cái miệng của mình, những điều không nên nói thì một chữ cũng không nói nhiều.”
Sầm Không liếc nhìn nàng một cái, xem như đã nghe thấy rồi, ung dung thong thả ngồi trên ghế.
Mộc Nhiêu Nhiêu sợ hắn ngồi cả buổi chiều sẽ đau lưng nên từ trong nhà lấy cái gối ôm ra: “Giáo chủ, kê thứ này vào sau lưng, thoải mái.”
“Ta có đun một nồi nước trên bếp, nếu ngài thấy khát thì múc ra là uống được rồi. Có cần ta pha thêm tách trà cho ngài không?”
Sầm Không nhìn nàng bận túi bụi, qua qua lại lại vài lần từ trong nhà đến ngoài nhà.
Trong khoảng thời gian này, Mộc Nhiêu Nhiêu đã quen hầu hạ hắn rồi, trên cơ bản thì nàng đều sẽ ở cạnh hắn cả ngày ngoại trừ lúc đi ngủ ra… không đúng, lúc đi ngủ cũng ở cạnh nhau, nàng đi ngủ, còn hắn thì ngồi bên cạnh nhìn…
Đột nhiên phải đi ra ngoài, nàng muốn chuẩn bị sẵn cho hắn rồi mới đi.
Đây cũng là do bệnh nghề nghiệp của nàng, “con cái” quá nhiều, trước sau gì cũng có quá nhiều việc để suy nghĩ, ngày mai là ngày nghỉ thì còn phải suy nghĩ xem có việc gì quên dặn dò không.
Sầm giáo chủ mỉm cười trêu chọc nàng: “Nếu không đi nữa thì trời sắp tối rồi đấy.”
“Được được được, ta đi đây, ai đến cũng đừng mở cửa hàng rào ra…”
Khi nói đến đây, Mộc Nhiêu Nhiêu sững sờ, cho dù có mở cửa thì đã làm sao, ai có thể làm gì được Sầm Không chứ.
Sầm giáo chủ chẳng thèm quan tâm đến nàng, nhắm mắt lại, bước vào chế độ thư giãn.
Đóng cửa hàng rào lại, tiếng bước chân của Mộc Nhiêu Nhiêu dần dần đi xa, Sầm Không mới từ từ mở mắt ra.
Sầm giáo chủ rất lý trí, hắn biết rõ bây giờ mình nên theo đuôi sau lưng nàng, nếu nàng làm phải những điều không nên làm, hoặc nói ra những điều không nên nói thì hắn sẽ giải quyết nàng ngay lập tức.
Nhưng hắn không muốn đứng dậy khỏi ghế, chiếc gối ôm ở sau lưng do chính tay nàng làm, rất mềm, dựa vào rất thoải mái.
Sầm giáo chủ nghĩ, tin nàng một lần vậy, nếu nàng thực sự làm ra những điều gì thì hắn ra tay cũng không trễ.
Nhớ đến lời căn dặn trước khi rời đi của Mộc Nhiêu Nhiêu, Sầm giáo chủ vô thức mỉm cười.
“Nữ nhân ngốc nghếch.”
Đã đến giáo Hỗn Luân rồi, Mộc Nhiêu Nhiêu đi tìm Mộc Thải Thải trước, nghe Tiểu Hắc, giáo đồ dưới trướng nàng ấy nói rằng, nàng ấy đã bắt đầu bế quan luyện công từ vài ngày trước, sẽ không ra ngoài trong thời gian ngắn đâu, trừ phi giáo chủ xuất quan.
Mộc Nhiêu Nhiêu hỏi: “Tỷ ấy đã vào mấy ngày rồi? Đã ăn cơm chưa?”
Tiểu Hắc giơ ngón tay lên đếm: “Ba, bốn ngày? Không có ăn cơm, hộ pháp nói rằng đừng đưa cơm cho ngài ấy trước khi ngài ấy xuất quan.”
Nàng ấy như vậy nào phải luyện công, chính là đang gấp rút đến phục vụ Điện Diêm Vương mà!
Mộc Nhiêu Nhiêu dặn dò Tiểu Hắc: “Đi, lấy cho ta một bát nước đường, bảo nhà bếp chuẩn bị sẵn cháo kê.”
Gõ vào cửa phòng, Mộc Nhiêu Nhiêu nói: “Tỷ, muội là Nhiêu Nhiêu, muội vào đây.”
Khi đẩy cửa phòng ra, bên trong bốc ra một mùi lạ, đây chính là điều mà nàng không thể chịu nổi của Mộc Thải Thải, cho dù muốn luyện công thì cũng không thể ăn trong phòng, ngủ trong phòng, đi vệ sinh ở trong phòng được chứ!
Đây chẳng phải trở thành động vật sao?
Phòng luyện công của Mộc Thải Thải được bố trí giống như linh đường vậy, trên xà nhà treo những lớp vải xô màu trắng, để rủ xuống, phấp phới qua lại trong không trung.
Đi qua những lớp vải xô, Mộc Nhiêu Nhiêu nhìn thấy Mộc Thải Thải đang dựa vào tường, nàng ấy cúi ngực khom lưng, nhún vai gục đầu, giống như một vị Phật sống sắp viên tịch, khuôn mặt gầy gò đến mức trũng xuống. Khổ hành tăng cũng không khổ như nàng ấy!
“Tỷ.”
Mộc Nhiêu Nhiêu đã gọi nàng ấy vài tiếng, vậy mà Mộc Thải Thải không có một chút phản ứng.
Khẽ lay động nàng ấy, cơ thể của Mộc Thải Thải bị lay động đến lắc lư, liền ngã xuống dọc theo bức tường.
Mộc Nhiêu Nhiêu: “…” Cũng may là nàng đến đây đấy.
Phải làm sao đây, ấn nhân trung vậy.
Khi nước đường của Tiểu Hắc vừa đến, Mộc Nhiêu Nhiêu liền bảo Tiểu Hắc đỡ lấy Mộc Thải Thải, rót cho nàng ấy uống, Mộc Thải Thải mới từ từ tỉnh lại.
“Nhiêu Nhiêu? Tại sao muội lại đến đây?”
Mộc Nhiêu Nhiêu: “Nếu muội không đến nữa thì tỷ sắp phải đến điện Diêm Vương để luyện công rồi. Muội đã nghĩ sẵn cho tỷ rồi, tỷ à, tỷ sẽ luyện Ngạ Quỷ đạo, chắc chắn có thể vượt trội.”
Mộc Thải Thải sững sờ không nghe ra Mộc Nhiêu Nhiêu đang trêu chọc nàng ấy, đẩy Tiểu Hắc đang đỡ lấy nàng ấy từ phía sau ra, dựa vào tường rồi ngoan cố ngồi dậy.
Sau đấy nghiêm túc nói với Mộc Nhiêu Nhiêu: “Nếu ta có xuống địa ngục cũng sẽ không đến điện Diêm Vương, ta là người trong tà giáo, nếu có đi thì ta cũng sẽ đi đến mười tám tầng địa ngục, nơi yêu ma quỷ quái lộng hành.”
Mộc Nhiêu Nhiêu: “…” Đúng là có chí khí.
Đã tuyệt thực vài ngày mà bỗng nhiên nói một câu dài như vậy, Mộc Thải Thải không thể thở ra hơi, sau vài lần hít thở sâu mới tiếp tục nói: “Không được gọi ta là tỷ, gọi ta là Tả hộ pháp.”
Mộc Nhiêu Nhiêu: “… Này, Tả hộ pháp. Tỷ luyện công thì luyện công, ăn ít thì được nhưng tuyệt đối không thể không ăn, sẽ chết người đấy tỷ có biết không? Muốn làm gì thì trước hết phải là một con người đã, không thể nào là một con ma được.”
Mộc Thải Thải xua tay: “Muội không biết đấy thôi, giáo chủ đại nhân cũng đã nửa tháng hơn không ăn đồ rồi, ta đoán, ngài ấy cũng đang tu tập như tỷ của muội… không phải, công pháp của Tả hộ pháp ta đây! Ta đâu thể nào thua ngài ấy được!”
Mộc Nhiêu Nhiêu: “…”
Tỷ đoán sai rồi, hắn một ngày ba bữa, bữa chính còn chưa tiêu hoá hết thì đã có bánh ngọt và trái cây, tuy không đủ tỉnh táo nhưng người đã mập lên rồi.
Mộc Nhiêu Nhiêu đúng là quá khâm phục lối suy nghĩ của Mộc Thải Thải, Sầm Không không ăn cơm, nói cho bất kỳ ai chuyện này thì người ta đều nghĩ, giáo chủ có phải đã hôn mê trong khi luyện công rồi không? Hoặc là cực đoan hơn một chút, có khi chết rồi cũng nên.
Chỉ có tỷ tỷ của nàng có thể tìm một lý do không gì phù hợp hơn cho giáo chủ.
Mộc Nhiêu Nhiêu giả vờ ngây thơ hỏi: “Giáo chủ vẫn chưa xuất quan sao?”
Mộc Thải Thải lại uống một ngụm nước đường trong tay của Tiểu Hắc: “Vẫn chưa, đoán chắc vẫn còn một khoảng thời gian.”
Mộc Thải Thải tự hào nói: “Suy cho cùng thì công pháp của Tả hộ pháp ta đây cũng không dễ luyện thành đến thế!”
Mộc Nhiêu Nhiêu nghĩ thầm, với sức ăn đó của Sầm Không, đoán chắc cả đời này hắn cũng sẽ không luyện công pháp này của tỷ tỷ đâu.
Mộc Thải Thải: “Cuốn tâm pháp mà ta đưa cho muội, muội đã luyện tập như thế nào rồi?”
Mộc Nhiêu Nhiêu: “… Mới đọc được hai trang…” Nàng bận rộn cả ngày trời, không những hầu hạ ăn mặc đi ở của Sầm Không mà còn phải cho gia cầm ăn, làm việc đồng áng… nếu đổi là một cô nương khác thì sẽ lao lực đến chết mất.
Mộc Thải Thải với vẻ mặt hận sắt không thành thép: “Muội phải mạnh mẽ lên! Nếu muội cái gì cũng không biết, đợi đến khi giáo chủ xuất quan, cho dù bổn hộ pháp có nói lời hay ý đẹp giúp muội ở trước mặt giáo chủ thì muội cũng làm ra thành tựu gì! Chi bằng...”
Mộc Thải Thái cứ như đã hạ một quyết tâm rất lớn nói: “Chi bằng, bổn hộ pháp hạ sĩ diện này xuống, đến chỗ Lý hộ pháp nói giúp cho muội, muội đến chỗ của bà ta học công pháp lấy dương bổ âm, thấy thế nào? Cái đó không cần kỹ năng cơ bản, là nữ nhân được rồi, muội không phải cũng thích tiếu lang quân sao?”
Mộc Nhiêu Nhiêu vội vã lắc đầu: “Không được không được, muội không thể luyện cái đó được.”
Nàng vẫn còn đường giới hạn đạo đức cơ bản nhất, một đêm với vài nam nhân gì gì đấy, trong đầu óc nàng cũng không dám nghĩ đến.
Hơn nữa, chỉ cần nàng hầu hạ Sầm Không tốt trong khoảng thời gian này thì về sau sẽ có một hậu thuẫn lớn, nếu Sầm Không là một người trọng ân tình thì có khi còn có thể nhân tiện đề bạt tỷ tỷ của nàng.
Mộc Thải Thải: “Thế nào? Muội bây giờ không thích người tuấn tú sao? Vậy xấu một chút cũng được đấy, dưới trướng ta có hàng chục người luôn.” Mộc Thải Thải chỉ vào Tiểu Hắc ở bên cạnh: “Giống như hắn vậy, dưới trướng tỷ của muội có cả một đống.”
Dáng vẻ đó, rõ rành rành là dáng vẻ của “má mì”.
Khuôn mặt đen gầy của Tiểu Hắc liền sững sờ khi nghe thấy vậy, có vẻ khó xử nói: “Ta thích loại nữ tử mảnh khảnh giống như hộ pháp.”
Mộc Thải Thải dường như lần đầu tiên nghe thấy, mở to mắt nói: “Ngươi có khả năng quan sát rất tốt đấy.”
Mộc Nhiêu Nhiêu: “…”
Thành thật mà nói, sau khi nhìn thấy Sầm Không, mỗi khi nhắc đến từ tuấn tú này, khuôn mặt đầu tiên hiện ra trong đầu óc của nàng chính là khuôn mặt tựa cười như không ấy của Sầm giáo chủ.
Nói về tính cách, Sầm giáo chủ quả thực không được hoan nghênh.
Nhưng nói về diện mạo, Mộc Nhiêu Nhiêu thở dài một tiếng, nhìn tới mù rồi, khuôn mặt phú quý vinh hoa trong thiên hạ ấy.
Dưới sự thuyết phục nhiều lần của Mộc Nhiêu Nhiêu, Mộc Thải Thải tạm thời dừng cái suy nghĩ để nàng đến dưới trướng của Lý hộ pháp, bảo nàng về nhà cân nhắc cho thật tốt.
Mộc Nhiêu Nhiêu bày tỏ: “Muội về chắc chắn sẽ luyện “Thái Hoa Bảo Điển” cho thật tốt.”
“Đúng rồi, tỷ à, tỷ cho muội chút bột giảm đau đi, và cả thảo dược hỗ trợ giấc ngủ nữa, loại có thể làm thành túi thảo dược.”
Mộc Thải Thải quan sát nàng từ đầu đến cuối: “Sao vậy, muội đau ở đâu à? Ta bảo Kiệt Đốc xem cho muội nhé?”
Mộc Nhiêu Nhiêu: “Không sao, đến kỳ kinh nguyệt nên bị đau, tối không thể ngủ được.”
Mộc Thải Thải: “Có phải muội đã ăn quá nhiều đồ lạnh không, tỷ với muội… không phải, bổn hộ pháp đã nói muội bao nhiêu lần rồi, thay vì ăn lạnh thì chi bằng đừng ăn, dáng người nhẹ nhàng…”
Mộc Nhiêu Nhiêu một bên tai vào một bên tai ra, nghĩ đến việc lát nữa đến ruộng ngô một chuyến trước, thu hoạch ngô mà giáo chủ đã bẻ đêm qua.
Sau khi đến nhà bếp, đầu bếp liền buồn bực không vui, ngay khi hỏi xong thì Mộc Nhiêu Nhiêu mới biết, dạo gần đây Sầm giáo chủ từ chối dùng bữa, đầu bếp thắc mắc liệu có phải vì giáo chủ không hài lòng với tài nấu nướng của mình hay không.
Mộc Nhiêu Nhiêu: “…” Về chuyện này thì ông thực sự đã nghĩ hơi nhiều rồi.
Mang theo một rổ thảo dược, Mộc Nhiêu Nhiêu đến ruộng ngô ở núi sau trước.
Khi đang nhặt ngô, Mộc Nhiêu Nhiêu nhìn lấy ngô bị một nhát bẻ gãy trong tay, cứ cảm thấy có một cảm giác quen thuộc, như thể đã từng thấy ở đâu đó vậy.
Suy nghĩ một hồi, Mộc Nhiêu Nhiêu lập tức mở to hai mắt ra.
Vào ngày nàng gặp Sầm Không, những bắp ngô nhặt được không phải cũng đều như thế này sao?
Lúc đó nàng còn nghĩ, đây hẳn là một người thạo nghề, thủ pháp gọn gàng đến thế!