Tiếu Hi Hi nhanh chóng làm xong bài thi, ngước mắt nhìn lên lại đúng lúc bắt gặp ánh mắt của cô giáo Triệu dạy môn Vật lý.
“Trong khi thi không nhìn ngang ngó dọc, tập trung làm bài đi.”
Tiếu Hi Hi bắt đầu sử dụng phương pháp hay dùng để tránh bị giáo viên nghi ngờ trong các kì thi, chính là giả bộ viết vào bài thi đã làm kín mặt giấy của mình.
Cả một mùa hè không học hành, đến giờ nhìn thấy bài thi, đầu La Kính như muốn phình to ra. Lúc làm bài kiểm tra tiếng Anh, vì có cô giáo Cao trấn giữ nên cậu ta không dám chép phao. Đến môn Vật lý thì không giống vậy, cậu ta lập tức chuẩn bị rục rịch.
Đặc biệt là bạn học nữ xinh đẹp mới tới ngồi phía bên phải, cô bạn này như biết trước đáp án, khi đọc câu hỏi trắc nghiệm chỉ mới nhìn thoáng qua là đã biết đáp án, trả lời các câu hỏi đằng sau cũng trôi chảy như đang viết chính tả hai mươi sáu chữ cái tiếng Anh.
Không chỉ có cậu ta, mà Sở Hoài Nam bên phải Tiếu Hi Hi cũng sửng sốt không kém.
Nhớ tới trình độ Ngữ văn của Tiếu Hi Hi còn dừng lại ở giai đoạn thi đầu vào cấp hai, Sở Hoài Nam không khỏi nghĩ thầm: ‘Có phải đang viết bậy bạ không…’
La Kính yên lặng chờ một hồi, tranh thủ lúc cô giáo Triệu cúi đầu xem tờ giấy thi, cậu ta liền nhỏ giọng nói với Tiếu Hi Hi: “Này, bạn học mới, cậu cho tôi mượn bài thi chép đi.”
Đối với Tiếu Hi Hi, gian lận trong kỳ thi là một hành vi rất đáng kinh thường, giống như khi đối phương ám chỉ cô cho qua cửa trong lúc tập trận thực chiến.
Cô duỗi thẳng lưng, khóe mắt cũng không thèm liếc về phía đối phương, trực tiếp giơ cao tay hô: “Báo cáo.”
La Kính cả kinh, vội vàng nhỏ giọng nói: “Cậu làm gì đó!” Lẽ nào bạn học nữ này muốn báo cáo với giáo viên.
Cô giáo Triệu ngẩng đầu lên từ trong tờ giấy thi: “Làm sao vậy?”
“Bạn học này nhờ em đưa bài thi cho cậu ấy chép ạ.” Khuôn mặt xinh xắn của Tiếu Hi Hi tràn đầy vẻ chính trực, chỉ vào La Kính báo cáo.
Đương nhiên cô giáo Triệu biết rõ La Kính là dạng học sinh gì, trực tiếp đi tới chỗ La Kính nói: “La Kính, em đi theo tôi ra ngoài.”
La Kính cúi đầu mắng ra tiếng, “bộp” một tiếng, cậu ta đứng thẳng người lên. Người ngồi trước bị cậu ta đẩy, lảo đảo ngã nhào lên bàn. Cây bút Gel vạch một đường lên bài thi của cậu ta, nhưng bạn học này cũng không dám nói gì, vội vàng lấy bút xóa ra sửa lại.
“Cậu chờ đó cho tôi!” Khi đi ngang qua Tiếu Hi Hi La Kính nói với giọng bất thiện.
Tiếu Hi Hi liếc cậu ta tỏ vẻ khó hiểu, hỏi: “Tôi sẽ không chờ cậu, chúng ta cũng đâu quen biết gì nhau.”
Sau khi tan học cô còn rất nhiều chuyện cần làm, đầu tiên là ra cổng trường ăn quà vặt, đi tàu điện ngầm với em trai, sau đó về nhà xem anime.
Gần đây cô đã thay đổi sở thích, bắt đầu chuyển sang xem anime.
La Kính hơi dừng lại: “Đừng có giả ngốc, cậu đợi đấy, tôi sẽ cho cậu đẹp mặt.” Nói xong trợn mắt hung hăng nhìn cô.
Cái gì mà tôi sẽ cho cậu đẹp mặt? Cô có đẹp hay không có liên quan gì đến cậu ta à?
Tiếu Hi Hi nhìn về phía Sở Hoài Nam ở bên cạnh, hỏi với vẻ nghi ngờ: “Đầu óc cậu bạn kia không được tỉnh táo lắm nhỉ?”
Sở Hoài Nam cười gật đầu, chị họ của cậu nói rất đúng.
Mười phút sau, La Kính mang bộ mặt khó coi cực điểm trở về phòng học. Ngày đầu tiên sau khai giảng đã bị giáo viên phê bình, cả người cậu ta đều toát ra vẻ “Tôi rất khó chịu, chớ chọc tôi”, cách rất xa đã bắt đầu nhìn Tiếu Hi Hi đầy căm tức.
Đáng tiếc, Tiếu Hi Hi căn bản không hề nhìn cậu ta, một bụng lửa giận của cậu ta không thể truyền đạt sang cho đối phương.
Cậu ta đâm chỗ này đυ.ng chỗ kia đi về chỗ ngồi. Tư Đồ Chấn Nhϊếp ngồi cùng bàn cậu ta đang nằm sấp, một khoảng lớn trên tờ giấy thi được để trống rất rõ ràng. Tiếng va chạm của bàn ghế khiến Tư Đồ Chấn Nhϊếp rất không vui, cậu ta ngước đôi mắt còn ngái ngủ lên: “Nhẹ tay thôi!”
La Kính tức giận đầy bụng nhưng vẫn phải làm nhẹ động tác lại, tức giận trong im lặng.
Buổi thi sáng kết thúc, Tiếu Hi Hi, Sở Hoài Nam và Lý Miểu ngồi bàn trước cùng đi ăn cơm trưa.
Nhà ăn của trường quốc tế Tinh Thần có ba tầng, ở đây có đủ các loại quà vặt, cái gì cũng có.
Trên đường đi, Lý Miểu tò mò hỏi: “Hai người quen nhau từ trước sao?”
Sở Hoài Nam cười nói: “Chúng tôi là họ hàng, chị ấy là chị họ tôi.”
“Khó trách.”
Thiếu nam thiếu nữ ở độ tuổi dậy thì đã bắt đầu tò mò về những cảm xúc mông lung, bình thường cô giáo Cao vừa nhìn thấy manh mối sẽ lập tức tách hai người ra, hoàn toàn đừng nghĩ đến việc có thể ngồi cùng một chỗ.
Trong bữa ăn, Sở Hoài Nam luôn quan sát xung quanh, cậu còn nhớ rõ lời nói tàn nhẫn của La Kính với Tiếu Hi Hi, tuy rằng kẻ ngốc Tiếu Hi Hi đã quên mất chuyện này rồi.
Sau khi ăn xong, Lý Miểu dẫn họ đi một vòng quanh khuôn viên trường, trường học rất rộng, các loại cơ sở vật chất đều rất đầy đủ.
Mấy tiết học buổi chiều cũng làm bài kiểm tra đầu năm học, các môn cuối đều là của Khoa xã hội.
Đối mặt với đại dương chữ Hán, Tiếu Hi Hi đã gặp phải lần khiêu chiến trước nay chưa từng có.
Trong đề đang hỏi cái gì vậy? Vì sao tách riêng từng chữ cô đều biết, mà để chúng cùng một chỗ lại không hiểu nổi thế?
Tại sao phải có từ đồng âm và từ đồng nghĩa? Tiếu Hi Hi mê man, cô quyết định phải mua một cuốn từ điển, ghi nhớ tất cả nghĩa của tất cả các từ.
Cô thi nốt mấy môn cuối trong mơ hồ. Sau đó cô giáo Cao đưa ra phần tổng kết đánh giá ngắn gọn, rồi cho tan học.
“Trước khi ra về nhớ làm sạch khu vực xung quanh chỗ ngồi của mình.”
Mỗi ngày trước khi tan học tất cả học sinh đều phải lau bàn ghế sạch sẽ, quét sạch mặt đất trước sau trái phải chỗ mình ngồi.
Đây là truyền thống của trường Tinh Thần, cho dù là đám cậu ấm con nhà giàu thì cũng phải tự mình làm công việc vệ sinh.
Kỹ năng sống sót trong tự nhiên của Tiếu Hi Hi rất ưu tú, dù đang trôi dạt trong vũ trụ hay trong môi trường lạ lẫm thì cô đều có thể sống sót an toàn, nhưng không có nghĩa là kỹ năng sống của cô rất ưu tú.
Nói một cách đơn giản thì cô có thể sống rất xuề xòa, cũng không biết dọn phòng, nấu ăn, hay thậm chí là những công việc may vá đơn giản nhất.
Bởi vì có Máy tính quang học và người máy nên trên những phương diện này căn bản không cần cô động tay đến.
Nhưng bây giờ đã là một người chị tốt của tinh cầu Lam Sắc nên đương nhiên Tiếu Hi Hi phải nhận nhiều trách nhiệm hơn thay em trai mình.
“Hoài Nam, để chị làm là được rồi.”
Tiếu Hi Hi cầm khăn lau như bưng đĩa đồ ăn, học theo dáng vẻ người bên cạnh lau chùi bàn học, động tác không thuần thục chút nào.
Cô lau không có thứ tự, khi cầm chổi quét cũng như vậy, quét chỗ này một ít, quét chỗ kia một ít.
Sở Hoài Nam thở dài một hơi trong lòng, đi theo phía sau Tiếu Hi Hi dọn dẹp đống rối rắm cho cô. Tiếu Hi Hi lau xong cái bàn, cậu sẽ lau lại một lần nữa, Tiếu Hi Hi quét phía trước, Sở Hoài Nam đi theo phía sau quét lại một lần.
Tiếu Hi Hi gật đầu: “Ừ, rất sạch sẽ.”
Xem xem, không nhiễm một hạt bụi, sáng bóng.
Sở Hoài Nam mỉm cười nói: “Giỏi quá.” May là động tác theo sau của cậu đủ nhanh nhẹn.
Cậu không muốn đả kích tính tích cực của Tiếu Hi Hi, chỉ im lặng giải quyết hậu quả.
Lý Miểu trợn mắt há mồm nhìn đôi chị em này. Nhìn bộ dạng này có chỗ nào giống chị gái và em trai, mà rõ ràng chính là anh trai và em gái, lại còn là một ông anh cực kỳ cưng chiều em gái nữa.
Một người rất có can đảm kiêu ngạo, một người thật lòng muốn duy trì điều đó.
“Hi Hi, lát nữa người trong nhà cậu tới đón sao?” Sau một ngày ở chung, Lý Miểu đã trở nên rất quen thuộc với Hi Hi. Cô cảm thấy, tuy Hi Hi nghiêm mặt trông có vẻ lạnh lùng, nhưng lại rất dễ nói chuyện, không hề có cảm giác làm cao.
Tiếu Hi Hi lắc đầu: “Tớ định đi tàu điện ngầm về nhà với Hoài Nam, tiện đường ghé qua hiệu sách.”
“Mua sách gì? Truyện tranh à?”
Tiếu Hi Hi: “Sách tham khảo.”
Lý Miểu: “Sách tham khảo gì, tớ mua rất nhiều đó. Nếu có sách cậu cần thì để tớ cho cậu mượn soát đề trước.”
Thành tích của Lý Miểu đứng trong top 10 của khối, là một học bá rất thích soát đề.
Tiếu Hi Hi: “Từ điển Tân Hoa.”
Lý Miểu: “...?” Là từ điển Tân Hoa mà cô biết đó sao?
Sở Hoài Nam ở một bên cười nói: “Chị tớ hay nói giỡn đó, chúng tớ muốn đến hiệu sách xem thử rồi mới quyết định.” Sở Hoài Nam lại vòng câu chuyện trở về.
Lý Miểu nở nụ cười: “Tớ nói rồi mà, mua từ điển Tân Hoa để làm gì cơ chứ.”
Tiếu Hi Hi nghiêm túc: “Tớ định học thuộc từ trong đó.”
Lý Miểu coi lời này của cô như một câu đùa, bật cười ha ha.
Hi Hi Gritt căn bản không bao giờ nói dối, như khi Sở Hoài Nam hỏi cô, cô đều thành thật trả lời, mỗi một câu cô nói đều là của Hi Hi Gritt chân chính.
Đương nhiên, trong mắt người khác thì cô như vậy là đang nói giỡn.
“Mẹ tớ đến đón rồi, vậy tớ đi trước nha.”
Lý Miểu đi được hai bước rồi lại quay về, nói nhỏ với hai người: “Lúc về hai cậu phải cẩn thận đấy.” Cô nhanh chóng chỉ vào chỗ ngồi trống của La Kính và Tư Đồ Chấn Nhϊếp: “Cậu ta nổi tiếng là học sinh hư, thường xuyên đánh nhau, phải cẩn thận cậu ta.”
Ánh mắt Sở Hoài Nam khẽ di chuyển, cười nói: “Được rồi, chúng tớ biết rồi, cảm ơn cậu.”
Tiếu Hi Hi thầm nghĩ, đánh nhau?
Hi Hi Gritt cô cho tới bây giờ không bao giờ biết sợ đánh nhau, nhưng vấn đề là cô không muốn bắt nạt kẻ yếu.
Tiếu Hi Hi và Sở Hoài Nam vừa đi ra khỏi cổng trường đã gặp mấy người đứng chờ ở đó từ lâu. Tư Đồ Chấn Nhϊếp không kiên nhẫn nghịch điện thoại, Đồ Hoan Hoan đứng sau lưng cậu ta, vẻ mặt lo lắng. Khi nhìn thấy hai người Tiếu Hi Hi, sự lo lắng trong mắt cô ấy lập tức trào ra, như thể Tiếu Hi Hi và Sở Hoài Nam sắp hy sinh đến nơi.
“Cuối cùng cũng ra rồi.”
La Kính lười biếng dựa vào thân cây, tự cho là mình đang tạo dáng rất có khí thế giang hồ.
Tiếu Hi Hi không thèm chớp mắt, nói với Sở Hoài Nam: “Chúng ta đi ăn lòng nướng đi, là chỗ sáng nay nhìn thấy đó.”
La Kính bị xem nhẹ: “...”
“Nói chuyện với mấy người đấy! Học sinh mới!” La Kính thẹn quá hóa giận quát hai người.
Tiếu Hi Hi liếc mắt nhìn đồng hồ, hai người bọn họ không thể về nhà quá muộn, nếu không thì thím sẽ lo lắng.
“Chúng tôi rất bận, hôm nay không có thời gian.”
La Kính cười nhạo: “Chẳng lẽ cậu cho là tôi tới tìm cậu nói chuyện phiếm à?”
Tiếu Hi Hi suy nghĩ một lát: “Tôi cho cậu hai phút, không thể nhiều hơn nữa.”
La Kính không khỏi tò mò: “Cậu đang bận làm gì vậy?”
Tiếu Hi Hi ăn ngay nói thật: “Đi mua từ điển Tân Hoa.”
La Kính cả giận nói: “Cậu dám đùa cợt tôi!”
Tiếu Hi Hi khẽ nhíu mày, hỏi Sở Hoài Nam bên cạnh: “Có phải là cậu ta không hiểu lời chị nói không? Tại sao lại nói là chị giễu cợt cậu ta?”
Bình thường bị Tiếu Hi Hi chặn cho á khẩu không nói được gì, Sở Hoài Nam đều chỉ có thể trầm mặc, hôm nay thấy người khác bị cô chọc tức... Đừng nói nữa, thật sự quá hả giận.
Nhìn cuộc nói chuyện không coi ai ra gì của hai người, La Kính xen vào: “Tôi cũng không muốn đánh một cô gái, xem ra quan hệ của hai người cũng không tệ. Nếu không thì, bạn học mới kia, cậu thay cậu ta làm cho tôi bớt giận được chứ?”
Nghe vậy, Sở Hoài Nam liền tiến lên một bước nói: “Tôi nói xin lỗi thay chị ấy, cậu đã nguôi giận chưa?”
Cậu cũng đã nhìn ra, hôm nay La Kính muốn lấy lại thể diện, sẽ không dễ dàng buông tha bọn họ đâu.
Vậy thì cậu cũng không ngại làm kẻ mềm yếu.
Sở Hoài Nam rất biết cách tỏ ra yếu đuối, quan trọng nhất là, cậu không muốn vì chút chuyện nhỏ này mà khiến cho ba nuôi, mẹ nuôi phải khó xử.
Ai ngờ, La Kính lại hừ một tiếng: “Tôi cũng không dễ dàng nguôi giận vậy đâu, vậy đi, cậu để tôi đánh cậu một trận, tôi sẽ cho hai người đi.”
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu La à, làm người không thể quá kiêu ngạo.