Kì nghỉ dài hai tháng rất nhanh đã qua đi, cuộc sống vườn trường lại quay về.
Hôm đó, Tiếu Hi Hi mới sáng sớm đã thức dậy, nhìn vào gương, khóe miệng từ từ vểnh lên.
Đây là thành quả luyện tập suốt kỳ nghỉ đông của cô, tuy cô không giống Sở Hoài Nam, muốn cười lúc nào thì cười, nhưng so với lúc mới đến tinh cầu Lam Sắc thì cô đã sử dụng cơ mặt một cách nhuần nhuyễn, môi cô nở ra một nụ cười nhè nhẹ.
“Ôi, ngầu quá.”
Tiếu Hi Hi hài lòng lắc đầu qua lại, thưởng thức khóe môi đang vểnh lên của mình. Đợi khi cô về tinh cầu Mặc Đắc rồi, cô phải để cho cấp dưới và ba mẹ hồi trước của cô xem, cô đã biết cười rồi.
Khoác bộ đồng phục, đeo chiếc cặp sách lên, học kỳ mới lại bắt đầu.
Không có Tư Đồ Chấn Kinh làm loạn, cuộc sống cấp hai của hai người họ trải qua như những cô cậu học sinh bình thường khác… ừm thì, cũng có lẽ không quá bình thường.
Tiếu Hi Hi đại diện trường tham gia kỳ thi Toán học, và đương nhiên là cô lấy được giải nhất. Nhà trường còn đặc biệt treo băng rôn “Chúc mừng em Tiếu Hi Hi, lớp 8-1 trường chúng ta giành được giải nhất kỳ thi Toán học cúp Triều Dương của thành phố chúng ta”, Tiếu Hi Hi và các lãnh đạo nhà trường đứng dưới tấm băng rôn ấy chụp với nhau rất nhiều hình.
Lãnh đạo nhà trường cười còn tươi hơn cô, cô dạy Toán mặt mày rực rỡ, kéo Tiếu Hi Hi pose dáng chụp các kiểu.
Tiếu Hi Hi bị xem là tượng chụp ảnh bảo: “Cô ơi, khi nào cô mới đưa tiền thưởng cho em thế ạ?”
Nhà trường từng hứa với cô, nếu lấy được giải nhất thì nhà trường sẽ thưởng tiền thưởng riêng cho cô.
Đây là số tiền đầu tiên cô tự tay kiếm được, Tiếu Hi Hi có hơi kích động, và rồi bày tỏ niềm kích động đó bằng cách nghĩ cách sử dụng cho số tiền này trước.
Cả nhà bốn người đi ra ngoài ăn một bữa.
Cô Cao chủ nhiệm đơ người ra, em Tiếu Hi Hi mặt gì cũng tốt nhưng ăn nói có hơi thẳng thắn, không biết nói khéo, nhưng cũng tốt, những người như thế sau này thích hợp làm nghiên cứu, nếu như sau này em ấy làm những công việc giao tiếp với người khác thì chắc sẽ làm cho đối phương tức chết.
“Hi Hi, chụp hình xong thì cô sẽ đi hỏi giúp em, em không vội chứ?”
Tiếu Hi Hi: “Em vội lắm cô.”
Cô Cao: “… Chụp xong cô đi hỏi hộ em ngay!”
Những ngày tháng cấp hai còn lại, Tiếu Hi Hi trải qua rất thoải mái.
Thầy cô và lãnh đạo nhà trường cũng từng khuyên cô nhiều lần, bảo rằng nhất định phải học cấp ba ở Tinh Thần, trường cấp ba Tinh Thần chúng ta có nguồn lực giáo viên ưu tú… vân vân và mây mây.
Sau khi tốt nghiệp cấp hai với thành tích tuyển sinh lớp 10 xuất sắc, và rồi thương lượng với người lớn trong nhà, Tiếu Hi Hi và Sở Hoài Nam vẫn học cấp ba ở trường Tinh Thần.
Ngoài họ ra, thì có rất nhiều bạn chung lớp với họ cũng học cấp ba ở Tinh Thần.
Có người là vì Tinh Thần mọi mặt đều rất tốt, ví dụ như là nhóm người Lý Miểu, còn một số người thì thành tích của họ không thi được vào trường cấp ba tốt khác, ví dụ như nhóm người Tư Đồ Chấn Nhϊếp, La Kính…
Điều thú vị là, mấy người họ lại được xếp chung vào một lớp, trước khi chia khoa tự nhiên hay xã hội thì họ vẫn là bạn cùng lớp.
Hai năm nay Sở Hoài Nam lại cao hơn, Lý Miểu thường hay nói đùa rằng, có phải cậu ấy uống thuốc tăng trưởng không mà sao lớn nhanh thế.
Năm lớp 10 cậu đã hơn 1m8 rồi, muốn cao ngang ngửa trần nhà.
Vận động quanh năm, cộng thêm có luyện tán thủ nên thân hình Sở Hoài Nam dẻo dai, cơ bắp săn chắc, lờ mờ có góc cạnh cơ thể của phái nam đã trưởng thành, vai rất rộng, dáng người cân đối, khi vén tay áo lên thì lộ ra bắp tay cơ bắp cuồn cuộn, tràn đầy sức mạnh.
“Cơ thể” của Tiếu Hi Hi cũng đang dậy thì, đặc biệt là đôi chân dài khác thường, mặc quần cũng không che nổi. Thím Chung Lệ Mẫn cũng thở phào nhẹ nhõm, với sức ăn của Tiếu Hi Hi, bà luôn lo lắng cô sẽ béo phì.
Cũng có lẽ vì chịu ảnh hưởng từ tinh thần lực của cô nên gương mặt của Tiếu Hi Hi càng ngày càng giống với Hi Hi Gritt thật sự, đôi mắt tròng đen trắng rõ ràng, lúc nào cũng không chút kiêng dè mà nhìn thẳng vào mắt của đối phương.
Sóng mũi cao, bờ môi đỏ mọng, thân hình cao gầy 1m72, rất giống với mấy chị đại hay cộc cằn, thích bắt nạt người khác.
Chủ nhiệm cấp ba họ Lưu, là một người đàn ông trung niên mập mạp, cười rất hiền, nhìn có vẻ rất dễ tính.
Ngày khai giảng, đầu tiên là sắp xếp lại chỗ ngồi, khác với những năm cấp hai, sau khi lên cấp ba, học sinh nữ ngồi với học sinh nữ, học sinh nam ngồi với học sinh nam.
Chắc có lẽ là vì để tránh học sinh yêu sớm, Tiếu Hi Hi với Sở Hoài Nam là bạn cùng bàn với nhau nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên họ tách riêng ra ngồi.
Sở Hoài Nam đẩy nhẹ chiếc mắt kính trên sống mũi, trên mặt không hề để lộ biểu cảm không vui gì, nhưng Lưu Thăng ngồi cạnh cậu lại không kìm được mà muốn né cậu xa một chút.
Sở Hoài Nam đã không còn là Sở Hoài Nam năm xưa, nhưng Lưu Thăng thì vẫn là Lưu Thăng của năm đó….
Năm đó, sau khi Lưu Thăng bị Tiếu Hi Hi xử cho một trận thì yên ắng khá lâu, ở trường cũng không dám hống hách nữa, nói không chừng trong đám đông kia lại có mấy “anh lớn” đang ẩn náu trong đó.
Cậu không thay đổi, còn Sở Hoài Nam lại thay đổi hoàn toàn.
Tiêu chuẩn tăng cao khiến khí chất cả con người cậu cũng thay đổi.
Vốn dĩ cậu là một đóa tơ hồng vàng nhìn có vẻ yếu ớt đột nhiên bây giờ lại trở thành một đóa hoa bá vương nhe nanh múa vuốt.
Cũng không thể nói là nhe nanh múa vuốt, nhìn trông rất nhã nhặn, cậu còn đeo thêm một đôi mắt kính nữa. Nhưng giác quan thứ sáu nhạy bén của Lưu Thăng nói cho cậu ta biết, đừng bao giờ bị đánh lừa bởi vẻ ngoài này.
Hai chị em này, chả ai tốt cả. Tên Sở Hoài Nam đó là một tên khốn bề ngoài đàng hoàng thôi.
Cậu ta vẫn còn nhớ sự việc xảy ra vào hội thao năm lớp 9.
Đến năm lớp 9, những bạn bình thường không chịu học hành cũng bắt đầu cố gắng học tập, nhưng người đứng đầu khối như Tiếu Hi Hi không sốt ruột tí nào, cô còn cảm nhận được niềm vui mà thi đấu thể thao mang lại, giáo viên thể dục có một khoảng thời gian còn muốn khuyên cô theo ngành thể dục.
La Kính có ý với Tiếu Hi Hi, mấy người bạn bên cạnh ai cũng biết hết, ai cũng cảm thấy năm đó đầu óc cậu ta bị ngâm trong bồn cầu nên bị ngu mất rồi.
Bị ngược đến phát điên hay gì? Nhiều con gái thế không thích, lại thích thứ con gái bạo lực thế kia?
Sau đó La Kính chuẩn bị một thùng nước suối, chỉ vì để sau khi Tiếu Hi Hi kết thúc cuộc thi, cậu ta sẽ chạy vào sân đưa nước cho cô. Nhưng giữa chừng La Kính và mấy người khác đi vệ sinh, để lại một mình Lưu Thăng ngồi trên khán đài trông thùng nước.
Sở Hoài Nam bước qua đấy, hỏi: “Nước này tôi uống được không?”
Lưu Thăng: “Nước này chuẩn bị cho Tiếu Hi Hi.”
Sở Hoài Nam cười: “Của Hi Hi thì cũng là của tôi.” Vừa nói, cậu vừa khom người xuống lấy nước.
Lưu Thăng vội cản lại: “Cậu đừng động đậy, nước này là La Kính chuẩn bị cho một mình Tiếu Hi Hi đấy.”
Sở Hoài Nam gật đầu, khom người xuống, đôi mắt cậu nhìn Lưu Thăng xuyên qua tròng kính cận, tròng kính khúc xạ ánh sáng, chiếu vào đôi mắt của Lưu Thăng, khiến cậu ta không kìm được mà nheo mắt lại.
“Tôi cứ lấy đi lấy, cậu tốt nhất đừng có cản tôi.”
Sở Hoài Nam dùng âm thanh chỉ có hai người họ nghe được nói với Lưu Thăng, lúc đó, cậu nhìn như một con rắn độc đang thè lưỡi, khóe miệng cười cười, ánh mắt lại đầy sắc lạnh.
Lưu Thăng không kìm được mà sởn rai rốc: “… Nhưng, nhưng mà.”
Sở Hoài Nam khom người ôm thùng nước đứng dậy: “Cậu cứ nói là Hi Hi bảo tôi đến lấy là được.”
Cuối cùng Lưu Thăng cũng không dám ngăn nữa, trơ mắt ra nhìn Sở Hoài Nam chia nước cho các bạn khác tham gia cuộc thi.
Kể từ đó, Lưu Thăng lập tức tránh xa Sở Hoài Nam, Sở Hoài Nam khác với những người hung hăng giơ nắm đấm như bọn họ, cậu chơi bài mưu mô.
Nhưng đáng tiếc, trời không thuận lòng người, năm lớp 10 xếp chỗ ngồi, cậu ta vừa hay được xếp ngồi chung bàn với Sở Hoài Nam.
Lưu Thăng: “…” Cậu ta muốn đổi chỗ.
Còn bên Tiếu Hi Hi cũng trùng hợp, cô và Lý Miểu được xếp ngồi chung, Đồ Hoan Hoan ngồi trước bọn họ.
Sau khi Lý Miểu thi tuyển sinh, ba mẹ đưa cô ấy ra nước ngoài chơi một chuyến, giờ đang kể với Tiếu Hi Hi cảm nhận của mình sau chuyến du lịch, Tiếu Hi Hi miệng ngậm kẹo trái cây, nghe cô ấy kể về những chuyện thú vị trên đường đi.
Bỗng nhiên, cô ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Ngoại trừ những người lên lớp thẳng từ trường cấp hai Tinh Thần thì vẫn có những học sinh mới vừa thi tuyển sinh vào, một gương mặt mới bước vào lớp, chàng trai đó không thấp, làn da trắng nõn, đường nét rõ ràng, đầu đinh ngắn ngủn nhìn có vẻ sạch sẽ mát mẻ.
Lý Miểu nhìn theo ánh nhìn của Tiếu Hi Hi rồi nói: “Đẹp trai phết, học sinh lớp chúng ta á? Ểy, Hi Hi, cậu đi đâu thế? Cậu đi bắt chuyện với người ta à?”
Tiếu Hi Hi bước khỏi chỗ ngồi, chàng trai đó cũng nhìn qua chỗ cô, ánh nhìn của hai người giao nhau trong không trung.
Hành động của Tiếu Hi Hi khiến Sở Hoài Nam và những người khác để ý đến, ngoài những lúc thấy đồ ăn sẽ kích động ra thì cảm xúc của cô rất ít khi có thay đổi.
Tiếu Hi Hi đi về phía chàng trai đó, hai người nhìn nhau với khoảng cách khá gần trong 2 giây, sau đấy Tiếu Hi Hi nói: “Ra ngoài với tôi.”
Chàng trai ngoan ngoãn đi theo ra ngoài.
Hai người vừa đi, trong lớp yên tĩnh một hồi rồi lại ồn ào tiếp.
“Hai người họ có gì đó à?”
“Bạn nam đó là ai thế? Học sinh mới à?”
Lý Miểu lập tức bước khỏi chỗ ngồi, chạy đến bên chỗ Sở Hoài Nam, tám chuyện hỏi: “Sở Hoài Nam, bạn nam vừa nãy cậu có quen không?”
Sở Hoài Nam tiếp tục nhìn vào trang sách, lạnh lùng nói: “Không quen.”
Lý Miểu: “Cậu khoan học đã! Lúc này cậu còn tâm trạng để học à? Chị họ cậu có thể đã yêu sớm rồi đấy.”
Sở Hoài Nam dùng bút viết công thức trên giấy nháp, cảm xúc của cậu không quá thay đổi bảo: “Không thể nào.”
“Sao không thể được? Cậu có từng thấy cậu ấy phản ứng dữ dội như thế bao giờ chưa?”
Ngọn bút dừng lại, Sở Hoài Nam ngẩng đầu: “Chị ấy không hề kích động.”
Lý Miểu: “Hửm?”
Sở Hoài Nam: “Khi chị ấy kích động hay hưng phấn thì ánh mắt chị ấy sẽ phát sáng.”
Lý Miểu: “Ý cậu là sao?”
Sở Hoài Nam cúi đầu xuống, vừa tiếp tục đọc sách vừa nói: “Chắc chị ấy chỉ là quen biết cậu ta thôi, đừng nghĩ nhiều.”
Tiếu Hi Hi đưa chàng trai đó đến góc cua ở cầu thang, chỗ này không có camera, nếu như có ai đến, họ đều có thể cảm nhận được.
“Anh đến đây khi nào vậy?” Tiếu Hi Hi hỏi.
Sở dĩ lúc đó cô nhìn về phía cửa là vì cô cảm thấy có luồng tinh thần lực quen thuộc, hễ nhìn nhau thì tinh thần lực của hai người sẽ trao đổi trong não bộ.
Hai tay của chàng trai ấy đặt ở đường chỉ may hai bên ống quần, cơ thể đứng thẳng tắp, trả lời rõ ràng từng chữ: “Báo cáo thượng tướng, vào 5 ngày trước ạ.”
Tiếu Hi Hi quơ tay: “Không cần gọi tôi là thượng tướng, tôi đã thoái ngũ rồi.”
Chàng trai đó: “Vâng! Giáo sư Gritt.”
Tiếu Hi Hi: “Nhiệm vụ của tôi được công bố rồi sao?”
Chàng trai: “Dạ!”
“Tư lệnh biết tôi ở tiểu thế giới này rồi?”
Chàng trai: “Vâng!”
Người của tinh cầu Lam Sắc, đại đa số đều có khả năng diễn đạt ngôn ngữ rất tốt, thường thì hễ khi đối phương mở lời, họ có thể nói tiếp liên tục không ngừng nghỉ. Còn người của tinh cầu Mạc Đắc lại trái ngược hoàn toàn, họ rất kiệm lời, những lời vô ích họ càng không bao giờ nói.
Tiếu Hi Hi đã quen với cách nói chuyện của tinh cầu Lam Sắc, thuộc hạ dùng cách trả lời nặn từng chữ này, khiến cô có cảm giác hoài niệm lâu rồi không gặp.
“Nói hết những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian tôi không có ở đấy đi, sự vô cự tế*.”
(*: Sự vô cự tế là bất kể việc lớn việc hay việc nhỏ)
Chàng trai: “Giáo sư Gritt!”
Tiếu Hi Hi: “Nói đi.”
Chàng trai: “Xin hỏi, sự vô cự tế là gì ạ?”
Tác giả có lời muốn nói: Tôi vốn muốn đi ngủ bù một giấc no say, kết quả là 6g rưỡi đã dậy mất tiêu rồi… Bò dậy cày chữ thôi.