Thời gian ngắn ngủi hai năm, bọn họ từ lúc nhìn nhau không thuận mắt cho đến thăm dò, rồi đến kiên quyết là đối phương. Đã trải qua chua xót, tuyệt vọng, thống khổ, ngọt ngào, ấm áp cùng chia lìa. Bây giờ gặp lại nhau bên dưới cổng vòm gạch xanh và cột trắng rực rỡ này, đáng lẽ họ nên kích động ôm nhau, khóc lóc một trận. Nhưng bây giờ, Tình Dã đột nhiên có cảm giác muốn đánh người, đặc biệt là khi nhìn thấy bàn tay đưa đến trước mặt này, cô đang nghĩ có nên tát anh một cái hay không.
Chẳng qua nếu thật sự tát anh thì bữa cơm này coi như xong đừng mong có thể tiếp tục được. Vì để cho chị em nhà Khúc Băng không bị khó chịu, Tình Dã nỗ lực đè nén cảm xúc này xuống.
Thế nhưng mọi người xung quanh không ai hiểu chuyện gì, cảm thấy một hồi xấu hổ. Khúc Băng nhanh tay kéo Tình Dã lại, giả bộ như không có chuyện gì mà cười nói: “Ai gia, nóng chết mất, chúng ta đi ăn cơm trước nào.”
Khúc Tinh cũng phụ họa theo: “Đúng, đúng! Đi đón xe nào!”
Sau đó, áy náy liếc mắt nhìn Hình Võ. Chỉ là Hình Võ cũng không có biểu hiện không vui vẻ gì, chỉ là nhẹ nhàng thu tay bỏ vào trong túi quần, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Bạn cùng phòng của Khúc Tinh tình cờ cũng chỉ đến có 3 người, trừ hai người bọn họ còn có một chàng trai tên là Trang Tư Hiền. Tình Dã cũng đi theo bọn họ đến bên lề đường đón xe. Mấy cậu con trai đi đằng trước, Khúc Băng cùng Tôn Uyển Kính lôi kéo Tình Dã đi ở phía sau. Khúc Băng nhéo yêu Tình Dã một cái nói: “Hồi nãy cậu sao vậy? Làm người ta xấu hổ quá chừng, không thấy mặt Hình Võ đỏ rần lên hả?”
“Đỏ? Ánh mắt cậu bị sao vậy?” Thời điểm anh không mặc gì lượn qua vòng lại trước mặt cô còn chưa thấy anh đỏ mặt lúc nào.
Khúc Băng lại nói: “Lần trước gặp mình đã thấy cậu ta nói ít, nhìn thế nào cũng là kiểu chàng trai dễ xấu hổ. Mới lần đầu tiên gặp cậu đã hù dọa người ta rồi.”
Giọng Tình Dã đột nhiên chói tai: “Mình làm anh ta xấu hổ á?”
Lần này âm thanh của cô hơi lớn khiến cho ba chàng trai phía trước đều quay lại nhìn. Khúc Băng lập tức bấm Tình Dã một cái: “Trời ơi, cậu nhỏ tiếng một chút. Sao cậu không đến trước mặt người ta nói luôn đi.”
Vẻ mặt Tình Dã khó chịu nhìn bóng lưng tuấn tú trước mắt. Đột nhiên phát hiện người nọ hình như lại cao hơn thì phải? Chẳng lẽ qua mười tám rồi vẫn còn cao lên?
Sau đó đón được taxi, các chàng trai nhường cho các chị lên xe trước, bọn họ đi sau. Kết quả khi đến quán cơm thì xe của bọn họ lại tới trước, thế là các chàng trai lại phải đứng ở cửa chờ các cô đến.
Nhìn từ xa, chiếc áo sơ mi trắng của Hình Võ được nhét vào trong quần kaki, góc quần thẳng hơi xắn lên khiến đôi chân của anh trông thon gọn và thẳng tắp. Cặp kính cận che đi đôi lông mày sâu đậm và sắc sảo vốn có của anh, cũng che đi vẻ mặt hung dữ của anh. Thoạt nhìn anh ta trông như một anh chàng tuấn tú với vẻ ngoài thanh tú và tỏa nắng.
Ngược lại, Khúc Tinh bên cạnh có phong cách tùy ý, lộn xộn lại trông giống như một kẻ vô học cặn bã. Ngay cả Trang Tư Hiền, có lẽ bởi vì trông cậu ấy có vẻ lo lắng, nên mang lại cho mọi người cảm giác cậu ấy như một ông già đã trải qua nhiều thăng trầm cuộc đời. Nhìn theo cách này, Hình Võ thực sự có vẻ là người thành thật nhất trong ba người. Đúng là gặp quỷ mà!
Mà ánh mắt của Hình Võ lại nhìn ở bên hông của Tình Dã. Anh không biết được đây là phong cách đang thịnh hành, anh chỉ biết cái áo này của Tình Dã ngắn quá, giống như bị thiếu vải. Tay chỉ hơi đưa lên một chút đã lộ cả mảng eo thon mịn màng. Anh cũng không biết phong cách mặc đồ của cô thay đổi từ bao giờ, có lẽ lên đại học đã đổi mới. [Lu: cười chết mất, xì tai của người ta mà anh trai cũng ghen nữa:))))]
Bọn họ đi thẳng đến nhà hàng buffet mà Khúc Băng đã chọn. Khi đến nơi mới thấy người quá đông, phải đợi bàn, trước mặt họ còn có hơn chục bàn đang chờ, đại khái là chờ khoảng nửa tiếng. Khúc Băng đã từng trải qua rồi, cho nên cũng nói là chờ một lát đi. Dù sao cũng là cô ấy đãi, cho nên người khác cũng không bày tỏ ý kiến gì.
Vì thế sáu người ngồi ở khu vực chờ ở cửa, ba chàng trai ngồi ở hàng ghế đầu, còn Tình Dã và hai người còn lại ngồi ở hàng ghế sau.
Khúc Tinh lấy điện thoại di động ra đề nghị: “Hay là chúng ta chơi một ván King of Glory nhé?”
Trang Tư Hiền nói: “Được á, đến đây đi.”
Khúc Tinh vỗ vai Hình Võ hỏi: “Biết chơi không?”
Hình Võ dùng ngón tay đẩy mắt kính lên, cúi đầu lấy điện thoại di động ra nói: “Cũng tạm được.”
Khúc Băng ở đằng sau đẩy Khúc Tinh một cái: “Em cho rằng ai cũng như em trốn chơi game à? Người khác sao có thời gian mà chơi cái này.”
Khúc Tinh liền không phục nói: “Chị thì sao mà nói em? Chứ mỗi lần chị cần lên cấp không phải đều bảo em mang đi sao? Ngay cả em kiểm tra tháng cũng không tha.”
Khúc Băng á khẩu không nói được lời nào. Tình Dã cười ha hả, bất ngờ chen vào nói một câu: “Thôi đừng có nói em cậu. Sợ là có người chơi còn hăng hơn cả em cậu nữa đó.”
Lời này Khúc Băng không dám tiếp. Nghe thì có vẻ như nói đỡ cho Khúc Tinh, nhưng bên trong lại lộ ra vẻ đấu đá người nào đó.
Trừ ba người bọn họ, Khúc Tinh hỏi Tình Dã cùng Tôn Uyển Kính xem có người nào chơi không?
Trong điện thoại của Tôn Uyển Kính thậm chí còn không có APP trò chơi, vì vậy cô ấy nói rằng cô ấy sẽ giúp trông bàn giúp bọn họ. Tình Dã có trò chơi này. Đó là khi cô mới vào đại học, vào buổi tối trước khi đi ngủ. Cô luôn nhớ về mỗi đêm cô và Hình Võ ở trên tầng hai. Trong thời gian đó, cô đọc sách còn anh chơi game. Sau đó, cô cũng tải về chơi thử game này. Cô thực sự đã chơi một vài ván, sau khi cảm nhận được một hồi thì cứ để nó ở đó trong điện thoại.
Cho nên cô giải thích trước: “Chị chơi không rành đâu.”
Trang Tư Hiền cũng nói: “Mình cũng không chơi được đâu.”
Khúc Tinh bất đắc dĩ nói: ” Vậy thì để mình đi rừng mang theo hai người. Tình Dã nếu chị không biết chơi, vậy chị có thẻ trải nghiệm skin mới của Yao không? Chị làm support đi theo hỗ trợ em nhé.”
Tình Dã đi vào sững sờ tìm nửa ngày mới thấy được một em gái có mái tóc hồng phấn gọi là Yao. Sau khi trò chơi bắt đầu, Tình Dã liền đi dạo khắp nơi, Khúc Tinh gấp gáp nói: “Tình Dã, chị đừng chạy lung tung, lấy trang bị theo em đi đến khu rừng đối diện bên Đỏ.”
Cùng lúc đó, trên màn hình bên trái xuất hiện một cái ID ‘Sau cơn mưa trời lại sáng’ phát ra một tin tức: “Tới.”
Tình Dã cho rằng đây là Khúc Tinh, liền chạy theo sau mông Mạnh Ya. Khúc Tinh ngồi ở đằng trước hô lên: “Tình Dã, chị mau tới đây.”
“Tình Dã, chị nhanh lên một chút.”
Tình Dã bị cậu thúc dục đến phiền, trả lời lại: “Còn tới đâu nữa, không phải đang bên cạnh em rồi à.”
“Chị đến đâu mà đến? Chị chạy theo sau tên bắn súng làm gì? Chị đến tìm em chứ.”
“Em ở đâu?”
“…”
Tình Dã đang luống cuống tay chân thì đột nhiên vang lên tiếng “firstblood”, mọi người còn chưa kịp phản ứng thì lại tiếp đó “doublekill”.
Hậu Nghệ và support Thái Văn Cơ đang đối mặt nhau ở đường dưới đã bị Mạnh Ya trực tiếp giết chết.
Khúc Tinh liền nói “Đm” một tiếng rồi bảo: “Tình Dã chị đừng tới nữa, chị ở đường dưới với tên bắn súng đi.”
Tình Dã thật sự là không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vẫn còn đang đứng bên cạnh tháp ở nhà mình xem nghiên cứu giới thiệu kỹ năng, tiện thể hỏi Khúc Tinh: “Con này chơi thế nào?
Khúc Băng bên cạnh nhìn không nổi nữa, nói với cô: “Cậu nhấp vào đại kỹ năng, còn lại đừng làm gì hết.”
Vừa dứt lời, Mạnh Ya trong game đã chạy về phía cô gái tóc hồng Yao, Tình Dã sau khi nhấn đại kỹ năng đã bị sốc, cô gái tóc hồng trên màn hình đột nhiên bay về phía Mạnh Ya, sau đó dính liền và hợp nhất với anh. Trong trò chơi này Tình Dã không phải làm gì, cô thậm chí không cần nhấn nút kỹ năng, Mạnh Ya đưa cô ấy đi khắp nơi để giết người và dễ dàng lấn sang nhà kẻ thù. Đến cùng Tình Dã vẫn chưa biết đồng đội đang đi cùng cô trong trò chơi là ai?
Sau cùng, cô còn có được một cái kim bài support.
Tình Dã cực kỳ có cảm giác thành tựu nói: “Cái trò chơi này cũng không khó nhỉ? Mình chơi cũng được chứ bộ.”
Mấy người bên cạnh đều đưa mắt nhìn cô, vừa vào đã dính lên người ta, cả trận đều dính còn bảo là mình đánh.
Tôn Uyển Kính báo đã có bàn rồi, mọi người liền đứng dậy đi vào. Tình Dã tiện thể hỏi một câu: “Vừa nãy ai là ‘Sau cơn mưa trời lại sáng’ thế?”
Hình Võ thích thú ngước mắt nhìn cô. Trong nháy mắt, Tình Dã đã hiểu, đkm thì ra ngay từ đầu đã dính đến anh…
Khúc Tinh vẫn còn kích động nói: “Hình Võ, cậu chơi King of Glory cũng đỉnh quá ha, mấy động tác nhỏ đều linh hoạt, nhìn không ra nha. Mình còn tưởng cậu không chơi game bao giờ chứ.”
“Đã lâu rồi không chơi.”
“…”
Đến nhà hàng rồi, bọn họ ngồi ở một bàn dài. Ba nam ba nữ ngồi đối diện nhau. Hình Võ ngồi ngoài cùng, Tình Dã lại ngồi trong cùng, đối diện là Khúc Tinh.
Trong sáu người, có Tình Dã cùng Khúc Băng là không đeo kính, Khúc Tinh thì bảo mình đeo kính áp tròng, còn lại ba người đều đeo kính. Nội dung cuộc trò chuyện không hiểu sao lại nói đến cận thị?
Tôn Uyển Kinh nói cô ấy bắt đầu đeo kính từ hồi tháng ba. Trang Tư Hiền thì đeo từ hồi cao nhị, lúc đó học tập rất căng thẳng, làm hư cả mắt.
Đến lượt Hình Võ thì người đang ngồi trong cùng tay cầm cái kìm lớn là Tình Dã bất ngờ lên tiếng: “Có người đeo mắt kính nhưng không phải là cận thị, cũng có thể là đồ trang sức mà.”
Cô ngồi ở góc trong cùng, toàn thân bị bóng tối bao phủ, quan trọng là trong tay cô đang cầm một chiếc kìm lớn giống như chiếc kéo, có chút cảm giác giống như sát thủ lạnh lùng.
“…” Bầu không khí đột nhiên trở nên vi diệu. Tình Dã buông cái kìm không kẹp nổi, cầm ly đi lấy nước.
Cô vừa đi, Khúc Băng lập tức lúng túng nói với Hình Võ: “Cô ấy đùa đấy, không phải nói em đâu.”
Hình Võ cúi đầu cười nhạt không nói gì.
Khi Tình Dã đi một vòng rồi quay lại với một đĩa đồ ăn nhẹ khác, chiếc kìm mà cô từ bỏ đã được lấy đi, lúc này miếng thịt bụ bẫm đang lặng lẽ nằm trên đĩa của cô. Khúc Băng đúng lúc nói với cô rằng: “Hình Võ dùng kìm mở ra cho cậu rồi.”
Tình Dã đặt đĩa đồ ăn xuống, ngước mắt lên nhìn chéo qua bên kia. Hình Võ cũng ngẩng đầu nhìn cô. Khúc Băng nhỏ giọng dục cô: “Cậu không cảm ơn người ta một tiếng à?”
Tình Dã còn chưa lên tiếng, Hình Võ cười nhạt nói: “Không cần cảm ơn.”
Trong suốt quá trình, anh cư xử nhã nhặn và lịch sự, giả vờ khéo tay tốt bụng, thậm chí còn nhường cho Tình Dã một bậc thang, điều này khiến cô có vẻ không hiểu chuyện, thô lỗ và không lễ phép. Nội tâm Tình Dã như bùng nổ.
Khúc Tinh lấy đồ ăn xong cũng quay lại, trên bàn có quá nhiều đồ đạc. Khi cậu ấy đứng dậy dọn bát đĩa, vô tình chạm vào điện thoại di động của Tình Dã. Màn hình điện thoại di động sáng lên, tình cờ cậu ấy nhìn thấy hình vẽ bên trên màn hình khóa, thuận miệng nói: “Ai vẽ mỹ nữ trông giống chị thế.”
Tôn Uyển Kính đáp lời: “Là bạn trai cũ của cậu ấy vẽ đấy.”
Tình Dã hốt hoảng lập tức chộp lấy điện thoại, khóa màn hình lại. Ngẩng đầu lên nhìn Hình Võ, Hình Võ thản nhiên đưa một miếng thịt bê vào miệng, ánh mắt rơi trên điện thoại của cô.
Khúc Băng phản bác lại: “Sao cậu biết là bạn trai cũ mà không phải là bạn trai hiện tại?”
Tôn Uyển Kính nhàn nhạt nói: “Một năm trời không có liên hệ gì, có là bạn trai hiện tại cũng thành bạn trai cũ rồi.”
Khúc Tinh nghe đến loạn, vẻ mặt chăm chú hỏi Tình Dã: “Thế đến cùng hiện giờ chị có bạn trai không?”
Tình Dã nhìn lướt qua người nào đó. Anh đang rũ mắt khều khều vĩ than, khóe miệng Tình Dã cong lên, quả quyết nói: “Độc thân, có ai tốt nhớ giới thiệu cho chị.”
Trang Tư Hiền cười bảo: “Chị cứ đùa. Điều kiện như chị mà còn phải giới thiệu sao?”
Hình Võ cuối cùng cũng đặt muỗng đũa xuống. Cầm lấy ly nước trước mặt tựa lưng vào ghế, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô một cái.
Trò chuyện một hồi, chủ đề rơi lên người Hình Võ. Mọi người nghe nói anh xuất thân từ một huyện trong tỉnh G, ai cũng biết điều kiện kinh tế nơi đó tương đối lạc hậu. Nếu không phải anh tự mình nói ra thì chỉ nhìn vẻ ngoài và khí chất của anh, không ai nghĩ anh thực sự bước ra từ nơi này.
Khúc Băng lập tức nhìn hắn bằng ánh mắt khác lạ, có hứng thú và ngưỡng mộ.
Khúc Tinh nói đùa: “Mình mà có ngoại hình giống cậu, thì mình sẽ dựa vào ngoại hình chứ không phải tài năng. Bây giờ giá nhà đất đắt đỏ như vậy, chẳng bằng mình tìm một cô gái Bắc Kinh gia cảnh giàu có sau đó trực tiếp định cư ở đây luôn. “
Tình Dã ngẩng đầu cười như không cười nhìn anh. Hình Võ lấy tay đẩy mắt kính trên sống mũi nói: “Cô gái Bắc Kinh giàu có sao…”
Anh kéo dài ngữ điệu, rồi nói thêm: “Đề nghị không tồi, có thể tìm một người đang độc thân để theo đuổi.”
Tất cả mọi người đều cho rằng anh đang đùa. Chỉ có một cô gái Bắc Kinh liếc mắt nhìn qua, khóe miệng nhếch lên một nụ cười không dễ thấy.
Ăn uống xong cũng chỉ mới tám giờ, Khúc Tinh lại rủ mọi người đi hát. Chắc là đối với một cậu bé vừa thi xong đại học, rời quê hương đến một môi trường mới chợt có cảm giác tự do, thả lỏng. Nếu hôm nay đã ra ngoài chơi thì cứ vui vẻ trước khi chính thức bước vào cuộc sống học tập mới.
Vậy mọi người hỏi ở đâu có KTV? Tôn Uyển Kình đã sống ở học viện Thẩm Dương với cha từ khi học trung học. Cho nên trong số sáu người họ, chỉ có Tình Dã là người địa phương thực sự. Mọi người đều nhìn cô, cô chỉ về phía trước: “Vậy hình như có một căn ở gần đây, không xa lắm.”
Mọi người nhất quyết đi bộ đến, thuận tiện tản bộ cho tiêu cơm. Trên đường đi, Trang Tư Hiền lấy thuốc lá trên người ra, hỏi Khúc Tinh hút không?
Khúc Tinh nói cho một cây, Khúc Băng liền đi tới túm cổ áo cậu lại: “To gan quá nhỉ? Muốn chị méc bố mẹ em không?”
Khúc Tinh gỡ tay Khúc Băng ra nói: “Hồi cao trung em đã hút lén rồi.”
Trang Tư Hiền lại hỏi Hình Võ: “Cậu có hút không?”
Hình Võ xua tay nói: “Mình không hút.”
Khúc Băng chua xót nói: “Mấy người được rồi, đừng làm hư cậu ấy. Người như cậu ấy vừa nhìn là biết không hút thuốc rồi.”
Tình Dã lại bất ngờ cười ha hả hai tiếng.
Khúc Băng quay đầu hỏi cô: “Cậu cười cái gì?”
“Mình có cười sao?”
“Có cười.”
“Chắc là cảm thấy lời của cậu có chút buồn cười.”
“…”
Đến KTV rồi, mọi người gọi chút đồ ăn vặt. Nói ra thì đây cũng là lần đầu tiên các cô nàng phòng 319 đi hát KTV, Khúc Tinh vừa vào liền hô: “Mọi người hát bài gì để em chọn?”
Kết quả là không ai trong số họ thực sự muốn hát. Cuối cùng cả phòng riêng đột nhiên trở thành buổi hòa nhạc solo của Khúc Tinh. Cậu ấy cũng chọn bài rất cổ điển ‘Năm tháng huy hoàng’, cầm micro và nói rằng lúc bọn họ thi tuyển sinh đại học kết thúc đã hát bài này, cả lớp cùng khóc, cho nên cậu đặc biệt hát bài này.
Sau đó một vòng, phát hiện mọi người người thì xem điện thoại, người thì ăn đồ ăn vặt, chẳng có gì thú vị. Nên đề nghị chơi trò chơi, để mọi người cùng tham gia.
Trò chơi cũng vô cùng đơn giản, một người cầm xúc xắc, ai đổ được điểm cao nhất có thể hỏi người đổ ít điểm nhất một vấn đề, trong một giây không thể trả lời thì uống rượu.
Trò chơi này trở nên thú vị hơn nhiều khi một nhóm học sinh đứng đầu chơi. Mọi người vắt óc và hỏi đủ loại câu hỏi hóc búa. Nó có thể được gọi là phiên bản đấu trí mạnh mẽ nhất. Lúc đầu, mọi người đều nghiêm túc trong việc gây khó khăn cho nhau xung quanh các vấn đề học thuật.
Mấy vòng kế tiếp, nội dung trò chơi đột nhiên sai lệch. Khúc Băng được sáu, hỏi người được hai là Trang Tư Hiền: “Nụ hôn đầu tiên lúc nào?”
“… Sáu tuổi, cô gái trước nhà…” Cái vấn đề méo sẹo này thành công làm cả đám cười không ngừng.
Vòng kế tiếp Tình Dã không may đổ được một điểm, Khúc Tinh hào hứng cầm số sáu hỏi cô: “So sánh bạn trai cũ của chị bằng một vật thể, lập tức trả lời.”
“Động cơ chạy bằng điện.”
“…” Trong nháy mắt cả phòng nhỏ lặng yên như tờ. Ánh mắt Hình Võ giấu sau mắt kính nhìn cô bằng ánh mắt vi diệu. Khuôn mặt Tình Dã trong nháy mắt đỏ bừng, suýt chút nữa đem đầu lưỡi cắn đứt nuốt vào bụng.