• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Hình Võ xuống đến lầu dưới, một cơn gió thổi qua mắt anh, Tình Dã mặc chiếc áo sơ mi tay lỡ, đang đeo ba lô đứng ở cửa tiệm Huyễn Đảo chơi xe thăng bằng.

Hình Võ chẳng vội chẳng vàng đi tới, đôi mắt tươi sáng ẩn hiện dưới hàng lông mi dày, anh đối diện với tia sáng đầu tiên vừa ló dạng trên bầu trời, không biết đang nghĩ điều gì?

Tình Dã trượt đến trước mặt anh, vẫy tay: “Sáng sớm ngày ra mà đã ngẩn ngơ gì thế hả? Vẫn chưa tỉnh ngủ sao?”

Hình Võ cụp mắt xuống, gương mặt không chút biểu cảm, nhìn cô: “Cô không mệt à? Tối qua ngủ được có mấy tiếng, vậy mà bây giờ đã hăng tiết gà thế này?”

Tình Dã cười khúc khích hai tiếng: “Không khổ không mệt, cuối cấp vô vị.”

Dứt lời liền quay đi, nói với Hình Võ: “Muốn ăn tào phớ, Tóc vàng hoe nói dầu ớt ở cửa hàng bọn anh thường xuyên đến ăn rất ngon, đưa tôi đến đó ăn đi.”

Hình Võ lấy điện thoại ra xem giờ, bây giờ là năm giờ bốn mươi lăm phút, giờ này mà muốn đi ăn tào phớ, quả nhiên là tối qua đại tiểu thư đã bị kích động không hề nhẹ.

Vì vậy, Hình Võ đã thong dong đưa cô ra đường phía sau, Tình Dã dẫm lên chiếc xe thăng bằng đi theo anh, thỉnh thoảng anh có quay lại nhìn cô một cái, Tình Dã thấy khóe miệng anh đang mỉm cười chẳng rõ nguyên do. Cuối cùng, đến lần thứ N anh quay lại, Tình Dã đã không nhịn được nữa đành hỏi: “Anh cười cái gì thế?”

“Cô không cảm thấy vào giờ này, dáng vẻ này, hơi giống như đang dắt chó đi dạo à?”

Tình Dã lập tức tăng tốc búng mạnh vào tai anh một cái, rồi nhanh chóng lướt qua mặt anh, Hình Võ sờ sờ lên tai mình rồi im lặng khẽ cười.

Mặc dù vừa mới qua sáu giờ, nhưng vẫn có một hàng dài đang đứng xếp hàng tại quầy bán đồ ăn sáng của cửa hàng nhà họ Kỳ.

Tình Dã ngạc nhiên nói: “Đông người vậy sao?”

Hình Võ quay lại bảo cô tìm chỗ ngồi, để anh đứng xếp hàng. Cái mang tên chỗ ngồi là những chiếc bàn gỗ nhỏ xếp bên vệ đường, lúc này đã chật kín người, tuy nhiên cũng may là bọn họ đến sớm, nên vẫn còn chỗ trống.

Tình Dã ngồi xuống ghế, cô liếc nhìn Hình Võ một cái, khi ra ngoài anh đã thay một chiếc áo hoodie có mũ dài tay, bên dưới là quần thể thao màu đen, dọc ống quần được may thêm một đường màu trắng, đôi chân dài vô cùng bắt mắt. Cô chưa từng nhìn thấy ba Hình Võ, tuy ngoại hình của Lý Lam Phương không xấu, nhưng dáng người bà ấy lại không cao, nên tỷ lệ này của Hình Võ có lẽ được thừa hưởng từ ba anh. Vậy thì ba anh sẽ là một ông chú trung niên đẹp trai thế nào nhỉ? Tình Dã nghĩ ngợi lung tung.

Khi Hình Võ bê bát đi tới, anh trông thấy Tình Dã đang ôm hai tay ngồi thu lu, ánh mắt thì thất thần. Tiết trời vào Thu, buổi sáng quả thực có chút se lạnh, Hình Võ đặt đồ ăn xuống, rồi hỏi cô: “Cô không lạnh à?”

“Lạnh chứ.” Tình Dã đáp lại một cách rất đương nhiên.

Hình Võ không nói nên lời: “Lạnh mà không biết đường mặc thêm áo hả?”

Tình Dã kéo chiếc bát lại, thuận tay giật giật ống tay áo anh, Hình Võ nhìn cô: “Làm gì thế?”

“Cho tôi mượn áo mặc đi, lạnh.”

“Cô biết lạnh còn tôi thì không chắc?”

Tình Dã nghiêm túc nhìn anh chằm chằm: “Tuy rằng mọi người cùng lạnh, nhưng tôi cảm thấy thể lực anh rất tốt, hơn nữa tôi là người duy nhất trong trường có hy vọng giành được vị trí số một của Huyện, vì vậy cái gì ấy nhỉ, binh sĩ an toàn, anh không thể để tôi bị cảm lạnh.” 

Khi nói vậy, đôi mắt Tình Dã đã cong lên vì cười. Hình Võ bị những lời nói đường hoàng của cô chọc cười, anh nhìn cô, rồi kéo khoá cởi áo ném cho cô, Tình Dã cũng không khách sáo, cứ thế mặc luôn vào, sau đó với lấy chai dầu ớt thơm ngon trong truyền thuyết.

Hình Võ đứng dậy đi sang bên kia đường, Tình Dã không biết anh đi đâu. Một lúc sau, anh cầm về một chiếc bánh kẹp thịt nóng hôi hổi đưa cho cô: “Cho này, Trạng Nguyên ăn no một chút, Huyện chúng ta nhờ cả vào hào quang của cô đó.”

Tình Dã híp mắt cười, rồi cắn một miếng, thịt thơm phức ngay lập tức đem đến cho cô cảm giác thỏa mãn, dễ chịu.

Dường như Hình Võ không sợ cay, anh cho liên tiếp mấy thìa ớt vào bát, khiến cả bát biến thành màu đỏ rực, nhìn thôi cũng thấy sợ rồi.

Tình Dã khuấy khuấy bát của mình, ăn một miếng nhỏ rồi ngẩng lên hỏi Hình Võ: “Nghe nói mẹ của Đỗ Kỳ Yến đang cần tiền gấp để chữa trị, chẳng biết bao giờ cái tên Dương Cương kia sẽ trả lại đủ tiền, anh nói xem… Nếu tôi đưa trước tiền của mình cho cô ta đưa mẹ đi khám bệnh thì liệu cô ta có nhận không?”

Hình Võ nheo mắt nhìn Tình Dã, nói: “Cô nhiều tiền lắm hả?”

Tình Dã không đáp lại, đột nhiên Hình Võ lại hỏi: “Du học ở Canada một năm cần bao nhiêu tiền?”

“Nếu tiết kiệm thì một năm cũng phải cần mười mấy vạn.”

“Ba cô để lại cho cô bao nhiêu tiền?”

Hai người nhìn nhau vài giây, tuy nói rằng không được để lộ của cải của mình ra ngoài, đặc biệt là ở nơi hẻo lánh này, nên bản năng bảo vệ đã khiến Tình Dã không dễ dàng nói cho người khác biết những gì mình có, nhưng đối diện với câu hỏi của Hình Võ, cô lại cảm thấy không nhất thiết phải đề phòng, bèn có gì nói nấy: “Ba mươi vạn.”

Hình Võ khẽ cau mày: “Vậy thì mới đủ cho cô học hai năm, sau đó thì làm thế nào?”

Nhưng dường như Tình Dã lại không mấy lo lắng, cô thuận tay khuấy tào phớ trong bát, nói: “Nên mới cần nghĩ cách để lấy được học bổng, số lượng có hạn và cạnh tranh cũng khốc liệt.”

Vừa nói cô vừa cắn một miếng bánh thịt thật to, trong mắt tràn ngập tinh thần chiến đấu.

Lông mày của Hình Võ càng nhíu lại thật chặt, anh nói với Tình Dã: “Cô đừng để ý đến việc của mẹ Đỗ Kỳ Yến nữa, để tôi nghĩ cách.”

Tình Dã có chút ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn anh, lúc này tiệm ăn sáng mỗi lúc một đông, có hai nữ sinh mặc đồng phục trường An Trung ngồi bên cạnh bọn họ, nhìn màu sắc của đồng phục thì đây là học sinh khối mười một, nên cả hai đã dừng chủ đề này lại.

Quầy bán đồ ăn sáng có số lượng bàn hạn chế, nên tất cả đều ngồi sát gần nhau, lúc đầu hai cô gái kia còn không để ý, đến khi ngồi xuống rồi mới phát hiện ra người bên cạnh mình là Hình Võ, nên nhất thời không dám thở mạnh, muốn đứng dậy nhưng xung quanh chẳng còn chỗ nữa, nhưng ngồi lại thì đến ánh mắt cũng chẳng biết đặt ở đâu.

Hình Võ lại hoàn toàn không để ý đến họ, anh vừa ăn tào phớ vừa lướt điện thoại. Anh mặc áo phông ngắn tay vào sáng sớm trong tiết trời se lạnh, ống tay áo ôm sát đường cong cơ bắp trên cánh tay, sườn mặt sạch sẽ và gọn gàng, khiến cô gái ngồi bên cạnh thỉnh thoảng lại lén lút liếc nhìn sang.

Hình như Hình Võ đã nhận thấy ánh mắt của cô ta, anh ngước lên, đôi mắt sắc bén giống như chim đang săn mồi, khiến cô gái bên cạnh lập tức đỏ mặt tía tai.

Tình Dã đẩy bát của mình đến trước mặt Hình Võ: “Cay quá.”

Hình Võ gạt chiếc bát rỗng của mình sang một bên, sau đó kéo bát của Tình Dã tới, tiếp tục ăn.

Lúc này, hai cô gái ngồi phía đối diện mới ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy chính là học bá đang được thảo luận sôi nổi trong trường thời gian gần đây. Còn về việc tại sao mới sáng sớm mà Hình Võ đã xuất hiện tại quầy ăn sáng và tại sao anh lại ăn bát tào phớ cô chê cay không muốn ăn nữa thì bọn họ không hề biết, mà cũng chẳng dám hỏi.

Xung quanh mỗi lúc một đông học sinh của trường An Trung, tuy rằng không phải ai cũng biết Tình Dã, nhưng dường như chẳng có ai là không nhận ra Hình Võ, nên đã không ít người ngạc nhiên nhìn anh, có lẽ là do không một ai có thể thấy anh ăn sáng vào giờ này ở đây.

Hình Võ ăn ào ào hai miếng, rồi đứng dậy.

Khi Tình Dã dẫm lên chiếc Ninebot của Hình Võ để trượt vào trường, thì tất cả mọi người ngang qua đều phải sững sờ. Thói quen của Hình Võ là không bao giờ đến lớp vào giờ truy bài buổi sáng, vậy mà hôm nay lại đến từ sớm, mọi người đều đang nghi ngờ rằng không biết có phải mình đã nhìn nhầm người hay không.

Hơn nữa, ai ai cũng biết rằng Hình Võ không thích người khác động vào đồ của mình, nhưng bạn nữ kia không những đã động vào rồi, lại còn như thể hoàn toàn chiếm làm của riêng, càng kỳ lạ hơn đó là, đầu gấu số một sống sờ sờ của trường bọn họ lại cứ thế đi phía sau cô và hoàn toàn không nổi giận, điều này đã khiến tam quan của mọi người trở nên điên đảo.

Vậy là chỉ trong vẻn vẹn một buổi sáng, rất nhiều người đã dần dần tin vào tin đồn rằng Hình Võ là đệ của Tình Dã, đến cả Tình Dã vào nhà vệ sinh, thì các bạn nữ ở lớp bên cạnh cũng vô cùng khiêm nhượng mà nhường cô đi trước. Trong đầu Tình Dã nảy ra một dấu chấm hỏi to đùng, mấy cô gái có phong cách “phi chính thống” này lại khách sáo như vậy từ khi nào thế?

Điều kỳ quái hơn nữa đó là, không chỉ lớp A2, mà toàn trường đã nổ ra một làn sóng trào lưu buộc tóc búi tròn. Tình Dã là vì sợ trời nóng, nên mới buộc cao lên cho mát, hơn nữa khi viết bài cũng không bị vướng, kết quả là mọi nữ sinh trong trường đều búi tròn tóc, hận không thể buộc nó cao chọc trời luôn cho rồi, trông giống như Vương Phỉ của những năm thập niên 80,90 vậy. [1] 

Điều này dẫn đến việc, gần đầy khi ở trong trường học, Tình Dã luôn cảm thấy mình đang bị soi mói, đủ loại ánh mắt hướng đến, nhưng đồng thời với đó, cô cũng đột nhiên nghĩ ra một cách kiếm tiền.

Khi chuông hết giờ tiết học cuối cùng vang lên, Tình Dã vội vội vàng vàng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, nhìn thấy Sử Mẫn còn đang vùi đầu vào chép từ vựng tiếng Anh, Tình Dã vừa cất sách vở vừa đau lòng cho cô gái ấy, có vài từ tiếng Anh mà chép cả buổi rồi vẫn chưa thuộc, nếu như Tình Dã đang không vội thì cô đã dành chút lời lẽ cảm thán cho nghị lực bền bỉ của cô bạn này rồi.

Cô nhanh chóng đeo ba lô ra khỏi cổng trường và trông thấy vài chiếc xe máy đậu bên kia đường cùng một nhóm người đang đứng cạnh đó. Cô liếc nhìn một vòng, nhìn thấy Hình Võ đang đút một tay vào túi, tay còn lại thì kẹp điếu thuốc, xung quanh là một nhóm học sinh trường An Trung, mấy người Răng nanh cũng có mặt, ngay cả Thư Hàn tối hôm trước mới gặp cũng ở đây.

Thư Hàn đứng kế bên Hình Võ, cô ta cũng hút thuốc dành cho nữ, mặc chiếc váy đen ôm sát hông cùng đôi giày cao gót, trông vô cùng gợi cảm, nóng bỏng, khiến người đi qua đường không khỏi ngoái lại nhìn thêm vài cái.

Cô ta không phải kiểu người có ngoại hình thật xinh đẹp, nhưng lông mày và ánh mắt lại có cảm giác thực sự lãnh đạm, vừa nhìn đã biết là kiểu người giống nhóm Hình Võ, trên người luôn toát ra khí thế chẳng dễ chọc vào.

Lần đầu tiên, Tình Dã cảm thấy rằng mình và Hình Võ là hai người ở hai thế giới, thậm chí có thể trong mắt bọn họ cô cũng là “loài” khác biệt. Nếu ba cô không xảy ra chuyện, thì có lẽ cả đời cô cũng không bao giờ quen biết những người như vậy, trước giờ chưa từng để ý đến những người như Hình Võ, nhưng lúc này, khi nhìn bọn họ ở bên kia con đường, trái tim Tình Dã lại đột ngột dâng lên một cảm giác vô cùng phức tạp và cô không hiểu tại sao mình lại có loại cảm giác ấy.

Hình Võ đang nói cười với cả nhóm, dường như anh cảm nhận được ánh mắt cô, khi anh nghiêng đầu sang, nụ cười trên môi vẫn còn đó, ánh mắt rơi trên người Tình Dã, mà Tình Dã lại lặng lẽ quay người đi về nhà, đến một ánh mắt cũng không thèm cho anh.

Trong khoảnh khắc này, cô cảm thấy một sự mất mát chưa từng có, khi ý thức được sự mất mát khủng khiếp ấy đã nảy sinh trong lòng mình, thì bước chân lại càng thêm nhanh. Cô bắt buộc phải tống sạch những ý nghĩ đáng sợ đó ra khỏi tâm trí, không thể để thứ cảm xúc phức tạp ấp lây lan như con virus, rồi xâm chiếm não bộ cô.

Nụ cười của Hình Võ dần tắt khi thấy Tình Dã càng đi càng nhanh, như thể đang muốn chạy.

Thời điểm Tình Dã lao một mạch về thẳng Huyễn Đảo thì Lưu Niên và Đỗ Kỳ Yến cũng chuẩn bị tan làm, cô cứ thế đặt ba lô xuống, kéo hai người họ lại hỏi: “Hai người có biết làm mấy kiểu xoăn sóng nước, xoăn lọn to, xoăn Hàn Quốc, kiểu xoăn hết sức tự nhiên không?”

“Sóng nước?” Lưu Niên sững sờ nhìn cô.

Tình Dã lên lầu lấy máy tính xách tay xuống, rồi mở một cuộc họp nhỏ với bọn họ. Cô mở ra một số kiểu tóc được các cô gái ở thành phố lớn ưa chuộng, hiển nhiên là ở một nơi có mức sinh hoạt thấp và lạc hậu dưới Huyện như nơi đây thì Lưu Niên và Đỗ Kỳ Yến hoàn toàn không biết những kiểu tóc như vậy, cứ lấy mái tóc dập xù của Đỗ Kỳ Yến ra để làm ví dụ, thẩm mỹ ở đây đều dừng lại tại thời điểm ít nhất là mười mấy năm trước.

Tình Dã hỏi họ có muốn kiếm tiền không, hai người vốn dĩ đang không mấy hứng thú, vừa nghe thấy kiến tiền thì hai mắt đột nhiên sáng ngời, đến cả Lý Lam Phương ở bên cạnh cũng phải dừng lại, hỏi: “Tình Dã, kiếm tiền gì thế?”

Tình Dã quay ngược máy tính lại, rồi đứng đối diện với bọn họ: “Mấy người ở đây, làm đi làm lại cũng chỉ có vài kiểu tóc cũ mèm này, uốn cả cái đầu mới được vài chục tệ, nếu đổi mới sẽ đem đến thêm thu nhập thì tại sao không thay đổi chút tạo hình để thu hút lượng khách hàng lớn hơn? Bây giờ các tiệm làm tóc trong Huyện đều làm ra mấy kiểu tóc thật sự khó diễn tả thành lời, nếu chúng ta có thể nghiên cứu ra kiểu thịnh hành, thì giá cả sẽ có thể tăng lên gấp ba lần so với hiện tại.”

Lý Lam Phương lập tức xen vào: “Không phải vậy đâu, Tình Dã, mức sống trung bình ở đây đều như vậy, con làm một mái tóc hết hai trăm tệ thì làm gì có ai muốn làm.”

“Không thử thì sao biết được?”

Lý Lam Phương hờ hững mỉm cười, Tình Dã quay máy tình về phía bà ấy: “Vậy thế này đi, nếu chúng ta có thể nghiên cứu ra một phong cách mới cũng như giá cả hợp lý, mà thu hút được lượng khách hàng thực tế, sau đó bất cứ khách hàng nào đến và lựa chọn kiểu đầu mới ấy, thì Lưu Niên và Đỗ Kỳ Yến sẽ được trích thêm 30% hoa hồng, đồng thời nếu lợi nhuận của tháng tới có thể tăng gấp đôi tháng này thì con sẽ lấy 10% thù lao quản lý.”

Lý Lam Phương bị Tình Dã làm cho có chút bối rối, bèn mỉm cười nói: “Dì không hiểu con đang nói gì, tóm lại là tuỳ các con, miễn sao đừng có đốt tiệm của dì là được. Dì đút cơm cho bà nội rồi, bây giờ ra ngoài đánh bài đây, Lưu Niên Yến Yến ở lại ăn tối, cơm canh đều ở trong bếp, Tình Dã, con dẫn hai người họ vào nhé.”

Sau đó, Lý Lam Phương rời đi như một cơn gió, đột nhiên Tình Dã phát hiện ra rằng việc bàn bạc kế hoạch hoạt động kinh doanh với người dì bắn đại bác tám đời không tới này quả thật chẳng khác gì đàn gảy tai trâu. Như bà ấy đã nói, chỉ cần tiệm vẫn còn, hàng tháng có tiền đút túi là được, bà ấy việc gì phải để ý đến vấn đề này, không bằng nghĩ xem lát nữa sẽ đánh quân bài gì còn hơn.

Vì vậy, tối hôm đó, Tình Dã đã kèm Lưu Niên và Đỗ Kỳ Yến nghiên cứu phương án, đối với phương diện này thì Tình Dã hoàn toàn dốt đặc cán mai, là dân không chuyên, nhưng cô có thể thu thập các loại tài liệu và hướng dẫn thông qua các kênh, tinh thần nghiên cứu của học bá đã dâng cao, tuy nhiên có hiệu quả hay không thì chưa rõ.

Nhưng lúc này có thể thấy được sự khác biệt giữa chuyên nghiệp và không chuyên nghiệp, mặc dù bình thường Lưu Niên trông có vẻ không thông minh lắm, nhưng sau khi Tình Dã đưa thông tin mà mình tham khảo được cho họ, thì anh ta đã có thể hiểu đại khái các kỹ năng uốn như thế nào.

Mấy người thảo luận cả nửa ngày, rồi đi đến quyết định là phải thử nghiệm trước, binh đao trên giấy hoàn toàn không có cảm giác gì cả, nhưng ai đứng ra thử mới là vấn đề cần đau đầu. Tình Dã và Lưu Niên chầm chậm hướng ánh mắt về phía Đỗ Kỳ Yến, thấy vậy, Đỗ Kỳ Yến bèn ngẩn ngơ nói: “Vậy thì để tôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK