• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nửa giờ sau, Hình Võ nằm trên ghế tựa trong phòng sau của Thuận Dịch, Răng nanh ngồi phía đối diện, Xăm hoa thì ném cho mỗi người họ một điếu thuốc.

Hình Võ đón lấy, cúi đầu châm lửa, Răng nanh gài điếu thuốc lên tai, thẳng thừng nói: “Anh nghĩ gì thế?”

Hình Võ nhàn nhạt hút một hơi thuốc, rồi hỏi ngược lại: “Nghĩ gì là nghĩ gì?”

Răng nanh nhếch khóe miệng: “Nghe Tóc vàng hoe trong trường anh nói rằng thành tích học tập của cô ấy rất tốt, còn dự định ra nước ngoài nữa.”

“Ừm.” Hình Võ búng búng tàn thuốc, gương mặt không chút biểu cảm.

Răng nanh cúi người, đặt hai cánh tay lên đầu gối: “Em nói câu này không phải vì chị gái mình, anh cũng chẳng phải người hồ đồ, cho dù là vì muốn tốt cho cô ấy, thì anh cũng không nên động vào mới phải.”

“Tôi đâu có động vào cô ấy.” Hình Võ ngước lên nhìn anh ta chằm chằm.

Ánh mắt Răng nanh liếc quanh khuôn mặt Hình Võ: “Vậy anh dự định thế nào? Trải qua một cuộc tình trong sáng với cô ấy hả? Hay là giữ cô ấy ở lại đình Trát Trát?”

Hàng lông mày của Hình Võ nhíu chặt: “Trước giờ tôi chưa từng nghĩ tới việc giữ cô ấy lại, mà bản thân cô ấy cũng sẽ không vì bất cứ ai mà ở lại.”

Xăm hoa ngồi bên cạnh, càng nghe càng mơ mang, bèn chen vào: “Vậy anh Võ, ý của anh là gì? Anh ra nước ngoài cùng cô ấy sao?”

“Tôi sẽ chẳng đi đâu hết.” Hình Võ ấn mạnh, dập tắt đầu thuốc.

Răng nanh lắc đầu thở dài một tiếng, nhưng không lên tiếng, là anh em bao nhiêu năm nay, tình hình của Hình Võ ra sao anh ta rõ hơn ai hết.

Tối hôm đó, Hình Võ không về nhà, sáng hôm sau Tình Dã vẫn đi học như thường lệ, cả buổi sáng Hình Võ không đến trường, đến giờ tan học, cô đã định nhắn tin cho anh mấy lần, hỏi anh đang ở đâu, hay tối qua có xảy ra mâu thuẫn gì với nhóm Răng nanh không, nhưng ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng lại xoá đi.

Vốn dĩ Tình Dã tưởng rằng ngày hôm nay anh sẽ không xuất hiện, nào ngờ đến tiết học thứ ba buổi chiều, khi sắp hết giờ, thì anh lại đủng đỉnh đi vào từ cửa sau, vừa ngồi xuống, Tình Dã đã quay đầu lại hỏi: “Giờ này rồi mà anh còn đến làm gì?”

Hình Võ mở miệng, nói bằng khẩu hình: “Đón cô.”

Khuôn mặt Tình Dã thoáng hiện nét ửng hồng vì bất ngờ, cô lập tức quay người lên, cúi đầu vào làm bài.

Sau khi tan học, Tình Dã dẫm lên chiếc xe thăng bằng, lúc thì lướt qua trước mặt Hình Võ, lúc lại trượt về đi song song với anh, rồi hỏi: “Tại sao anh không đi học cho đàng hoàng tử tế?”

Hình Võ cúi đầu, dưới ánh hoàng hôn, các đường nét gương mặt anh tươi sáng, rõ ràng, lộ ra vài phần khó đoán: “Đi học tử tế rồi sao nữa? Ở đây không có trường đại học.”

Bánh xe thăng bằng lặng lẽ trượt trên mặt đất, Tình Dã không lên tiếng, nhưng cô hoàn toàn hiểu. Ở đây không có trường đại học, muốn học lên đại học thì phải đi nơi khác, nhưng nếu trước đó có thể rời khỏi đình Trát Trát thì hiện tại anh cũng chẳng cần phải dùng kỳ thi đại học để chứng minh bản thân.

Vì vậy, hai từ “đi học” ấy vô cùng mâu thuẫn đối với anh, đây không phải con đường thoát thân của Hình Võ, anh và cô không giống nhau, anh chẳng thể thoát khỏi cuộc sống hiện tại bằng việc học.

Tình Dã đột ngột tăng tốc trượt lên phía trước Hình Võ, bởi vì cô không muốn anh nhìn thấy sự mất mát và bối rối trong mắt mình.

Hình Võ vẫn chậm rãi đi theo sau cô, ánh đỏ của mặt trời lặn rơi vào mắt anh trông giống như ngọn lửa trên bầu trời, nóng rực, tuy nhiên vẻ mặt lại cực kỳ nghiêm túc. Thỉnh thoảng Tình Dã lại quay đầu nhìn anh một cái, mỗi lúc như vậy anh đều sẽ mỉm cười với cô, nhưng khi cô quay đi, thì nụ cười ấy sẽ lập tức biến mất.

Cứ thế cho đến khi về đến Huyễn Đảo, Tình Dã đã bị giật mình, còn chưa vào tới cửa, thì đột nhiên một chiếc túi đột ngột bị ném từ tầng hai xuống, tiếp đến nào là chậu rửa mặt, dép lê, còn cả bộ tóc giả của đàn ông nữa. Tình huống gì thế này? Tình Dã ôm ba lô ngây người đứng ngoài cửa rất lâu vẫn không dám vào, cho rằng nhà Hình Võ bị cướp, sau đó cô nghe thấy tiếng khóc như chọc tiết lợn của Lý Lam Phương từ lầu hai vọng xuống.

Tình Dã nhìn thấy Lưu Niên và Đỗ Kỳ Yến đứng thẳng tắp trong cửa hàng, không hiểu đã xảy ra chuyện gì bèn xông vào, Lưu Niên nghệt mặt nói: “Người đàn ông của bà chủ Lý về rồi, bây giờ đang ở bên trên.”

Tình Dã chợt phản ứng lại, là ba của Hình Võ đã về, chính là người đàn ông một năm chẳng về nhà được một, hai lần trong truyền thuyết. Cô quay đầu lại, đúng lúc này Hình Võ cũng đang bước vào, sắc mặt anh không được tốt cho lắm.

Trước đây, Tình Dã đã từng tưởng tượng ra dáng vẻ của ba Hình Võ, với chiều cao của Hình Võ, cùng vóc dáng và gương mặt này thì có lẽ ba anh phải là một ông chú đẹp trai và rắn rỏi, chắc hẳn sẽ na ná với Trương Hàm Dư hay là Đoạn Dịch Hoành, hoặc ít ra thì cũng giống Tôn Hồng Lôi, ai có thể ngờ được rằng ngoại hình của ba Hình Võ lại như anh em thật lạc nhiều năm của ông chú Bổn Sơn. [1] 

Vì vậy, vào bữa tối, khi mà cả nhà quây quần bên bàn ăn, Tình Dã đã không thể rời mắt khỏi khuôn mặt của ba Hình Võ, vấn đề là, ông ta còn đội một bộ tóc giả, chính là bộ tóc giả bị Lý Lam Phương ném xuống lầu khi ông ta vừa mới về nhà. Bộ tóc giả này ấy mà, trông giống hệt với kiểu của Hiệu trưởng ở trường cô, ai không biết còn tưởng là hai người họ rủ nhau cùng mua cơ.

Tuy nhiên, Hình Võ lại chẳng thân thiện gì với ba mình, càng kỳ lạ hơn đó là, chập tối ba Hình Võ và Lý Lam Phương vừa cãi nhau một trận tơi bời, thế trận như thể phá nhà ấy khiến Tình Dã chẳng dám lên lầu, vậy mà lúc này lại như chưa hề có chuyện gì xảy ra, Lý Lam Phương vẫn xới cơm cho ba Hình Võ, điều này khiến Tình Dã vô cùng khó hiểu.

Càng khó hiểu hơn nữa đó là bà nội của Hình Võ, ba anh vừa mới về, thì ngay cả Hình Võ đút cơm bà cụ cũng không chịu ăn, chỉ nhìn chằm chằm vào con trai mình. Nếu nói là bị bệnh bại não, thì sao lại như vẫn có thể nhận ra mọi người thế này, kết quả là ba Hình Võ đã đút cơm cho bà cụ và quả nhiên là bà cụ đã chịu ăn.

Đến cả Hình Võ cũng cảm thấy ngạc nhiên, tóm lại là trong thời gian dài Tình Dã sống tại đây, thì bà cụ luôn rất khó đoán, ví dụ, rõ ràng là một người bị bệnh bại não mà lại có thể xem TV cả ngày, nói là xem, nhưng Hình Võ mở TV suốt ngày trong phòng thì bà ấy lại không hề nhìn lên màn hình, tuy nhiên hễ có ai tắt TV đi, thì chắc chắn bà cụ sẽ phát ra âm thanh vô cùng kinh khủng, khiến người ta nổi da gà, vì vậy dường như chiếc TV trong phòng của bà nội Hình Võ thường được bật quanh năm.

Mặc dù ba Hình Võ đã về đúng dịp Trung thu, nhưng bữa ăn này lại hoàn toàn không giống với bữa cơm sum họp, ngược lại, Hình Võ còn ném bát cơm xuống rồi đi lên lầu trước.

Đây là lần đầu tiên ba Hình Võ gặp Tình Dã, ông ta uống rượu rồi nói vài câu, vừa mở miệng đã hỏi: “Mẹ cháu chết từ khi nào thế?”

“…” Tình Dã chưa từng gặp người nào không biết cách ăn nói như ông ta.

Kể từ khi ba Hình Võ về nhà, thì anh luôn không ra khỏi cửa phòng, chỉ nằm trên giường đeo tai nghe chơi game. Tình Dã học bài xong, thấy thời gian cũng không còn sớm nữa nên cứ thế tắt đèn rồi lên giường. 

Sau khi nằm xuống, cô vẫn không kìm được mà hỏi: “Sao anh lại có thái độ như vậy với ba mình thế?”

Thấy Hình Võ không đáp lại, Tình Dã dứt khoát kéo tấm rèm ngăn giữa hai người ra, cô tưởng rằng anh vẫn đang chơi game, nhưng thực tế anh không ấn vào phần mềm chơi game, mà ngẩn ngơ nhìn lên màn hình đen xì của chiếc điện thoại.

Tình Dã lại nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Này.”

Ánh trăng ngoài cửa sổ lặng lẽ len lỏi vào căn phòng, chiếu xuống vẻ mặt đang thất thần của anh, ngay ngắn và rõ ràng, anh khẽ liếc cô một cái: “Muốn biết hả?”

Tình Dã chớp chớp mắt, sau đó… Đột nhiên anh lại bắt đầu cởi quần. Tình Dã chợt giật mình, ngồi bật dậy: “Anh làm gì thế?”

Hình Võ không nói nên lời trước dáng vẻ lo lắng của cô, bèn vén quần xuống, để lộ ra một vết sẹo dài bên xương hông, khiến người ta sửng sốt.

Tình Dã lập tức vươn tới, cô mượn ánh trăng cúi xuống xem xét, có thể thấy rõ đó là vết dao, hơn nữa lại khá dài, dường như còn kéo xuống tận đùi, Tình Dã không khỏi đưa tay lên chọc vào một cái, rồi hỏi: “Làm sao thế này? Có đau không?”

Hơi thở Hình Võ đột ngột đông cứng, anh nhanh chóng kéo quần lên, có thế nào thì anh cũng không ngờ rằng Tình Dã chẳng những nhìn mà còn chạm lên nó nữa, nơi đó cách phần nhạy cảm chỉ vẻn vẹn một đoạn ngắn thôi mà, sắc mặt Hình Võ bỗng trở nên căng thẳng.

Tình Dã không nói nữa, cô ngước lên nhìn anh một cái, lại phát hiện dáng vẻ khó xử của anh, trong đầu cô chợt hiện lên cảnh tượng vừa rồi, vết sẹo ấy nằm trên tuyến nhân ngư của anh, lúc này, hai má cô bắt đầu ửng đỏ, liền vội vàng chui vào chăn, kéo chăn lên che kín nửa khuôn mặt.

Giọng nói bình thản của Hình Võ từ bên cạnh truyền đến: “Khi vừa mới lên cấp hai, vì chiều cao quá nổi trội của mình nên tôi đã bị mấy người lớp chín tìm đến gây sự, mấy tên con trai chặn tôi trong hẻm muốn đánh, vì để bảo vệ bản thân, tôi chỉ có thể đánh nhau với bọn chúng, một trong số đó vì đánh hút, nên trượt chân ngã xuống đất, không may đập phải một cái đinh và bị mù.”

“Há?” Tình Dã kinh ngạc thò đầu ra.

Hình Võ xoay xoay chiếc điện thoại trên tay, khóe miệng cong cong, hiện lên tia tà khí khó hiểu: “Sau khi tôi chạy được về nhà, thì gia đình của tên đó tìm đến trường học làm loạn, nói tôi làm mù mắt con nhà người ta, bắt gia đình tôi phải đền tiền, buộc tôi thôi học.” 

“Mẹ tôi đã nói cả trăm lần rằng đó là do bọn họ tìm tôi gây sự, rồi tự ngã thì liên quan gì đến tôi, kết quả là chẳng một ai chịu nghe, đều nói đó là lời nói dối. Mà ba tôi, đồng chí Hình Quốc Đống, là rường cột của đất nước, vì muốn đánh cho con trai ông ta phải nhận tội, nên đã nhốt tôi trong nhà vệ sinh rồi tiến hành đánh đấm “yêu thương”, ép tôi phải nói, ép tôi tự đến nhà kia để bồi thường và xin lỗi. Nhưng da tôi dày, không chịu cúi đầu, ông ta thấy dây thắt lưng không có hiệu quả, cũng chẳng hiểu đã nghĩ gì mà lại chạy sang bếp lấy một con dao. Lúc đó, khi thấy ông ta cầm dao, tôi đã thực sự muốn sống chết một phen, mẹ kiếp.”

Tình Dã nghiêng đầu sang, trong mắt anh một nửa là điềm tĩnh một nửa là thờ ơ, như thể đang tường thuật lại câu chuyện của người khác vậy, nhưng Tình Dã cũng là người đã trải qua tuổi dậy thì, cô hiểu rõ trái tim của lứa tuổi khi mới lên cấp hai sẽ cực đoan thế nào, vừa mong muốn được toàn thế giới thấu hiểu, lại vừa sợ hãi việc bị toàn thế giới nhìn thấu. Đại khái là cô có thể nhìn ra nỗi tuyệt vọng cùng sự tức giận của anh khi thấy ba mình cầm dao, có lẽ cũng là cả sự sợ hãi, khi ấy anh còn nhỏ vậy mà, mới mười ba tuổi mà thôi.

Hình Võ quay lại nhìn Tình Dã một cái và nói với cô: “Tôi hút điếu thuốc.” Dường như đang hỏi ý kiến của cô.

Tình Dã dựa vào đầu giường, nhìn lại anh: “Anh hút đi.”

Sau đó, Hình Võ đứng dậy mở cửa sổ, bóng người ngồi trên bàn học, hai gò má ẩn hiện trong bóng tối khiến Tình Dã cảm thấy có chút hư ảo.

Cô nghe thấy anh thở dài: “Có lẽ là do tôi cứng đầu, sống chết không chịu nhận nên Hình Quốc Đống đã bị chọc giận, nói muốn cho tôi tàn phế, nên đã chém thẳng về phía “con trai” của tôi, không biết khi ấy ông ta đã nghĩ gì, cũng may là tôi tránh kịp, nếu không thì thành thái giám luôn rồi.”

Mặc dù Hình Võ dùng giọng điệu bông đùa để kể lại sự tình năm đó, nhưng Tình Dã lại chẳng cảm thấy buồn cười chút nào, đột nhiên cô nghĩ đến câu Hình Võ nói ba mình “chết rồi” vào ngày anh lắp điều hoà, lúc đó anh đã nói vậy, cũng có thể là vào thời khắc khi ba anh vung con dao lên, thì trong lòng anh người ba ấy đã chết rồi.

Tình Dã không lên tiếng, chui cả người vào trong chăn, đột nhiên cảm thấy ngột ngạt khó chịu không thể nói nên lời, từ nhỏ tới giờ cô chưa từng có cảm giác như vậy, một loại cảm giác vô cùng bất lực.

Tình Dã không ghét việc mình bị người khác mắng nhiếc, ghen ghét, thậm chí là xa lánh, nhưng cô ghét nhất là bị người ta đổ oan. Cũng may tuy rằng ba cô không được coi là một người chồng ngay thẳng, nhưng vẫn là một người ba tốt, bất luận gặp phải chuyện gì thì ông vẫn sẽ kiên nhẫn lắng nghe, trước giờ chưa từng không phân biệt đúng sai mà trách mắng cô, cũng chính vì thế nên tuy rằng còn ít tuổi nhưng Tình Dã luôn sống một cách tự tin hơn đại đa số các bạn cùng trang lứa, sự tự tin đến từ chính bản thân cô.

Nhưng Hình Võ thì khác, cô không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng vào năm mười ba tuổi ấy của anh, anh đã bất lực thế nào khi phải đối mặt với sự chỉ trích, ép hỏi, vu oan của lãnh đạo nhà trường cùng phụ huynh bạn học, cuối cùng, đến cả ba mẹ, người có thể che chở cho anh lại đặt sự hoài nghi ấy lên người anh. Thậm chí cô còn nghĩ rằng, nếu sự việc ấy xảy ra với mình, thì cô sẽ xé rách miệng của cái tên mù kia ra rồi cùng nhau đồng quy vu tận, nên Hình Võ có thể lớn lên như bây giờ quả là một kỳ tích.

Cô lên tiếng hỏi: “Sau đó việc này được giải quyết thế nào?”

Hình Võ hút một hơi thuốc, nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nhạt nhạt nói: “Chắp Đông vá Tây bồi thường năm nghìn tệ, rồi bị giữ lại trường để quản chế.”

Tình Dã cảm thấy với tình hình gia đình anh khi đó thì năm nghìn tệ không còn là tiền nữa rồi. Trước đây, Lý Lam Phương từng nói, bà nội của Hình Võ bị bệnh bại não cách đây khoảng bốn, năm năm, tính ra thì thời gian cũng là lúc Hình Võ đang học cấp hai.

Mặc dù chuyện này không phải là tai hoạ ngập đầu, tuy nhiên với một đứa trẻ mà nói, quả thực là sét đánh giữa trời quang, hơn nữa khi ấy bà nội, người đối xử tốt với anh nhất cũng đổ bệnh, nên  đối với Hình Võ thì đó là sự cô lập và bất lực thực sự. Trong quỹ đạo trưởng thành của anh, thành cũng là vì sự cố này mà bại cũng là vì sự cố này.

Sau sự việc ấy, danh tiếng của Hình Võ đã trở nên phổ biến, ai ai cũng biết đến nhân vật vừa mới lên cấp hai đã chọc mù mắt bạn học, vì vậy tất cả mọi người đều không dám chọc đến anh, vốn dĩ dáng người anh cao lớn, nhìn ai cũng như có tà khí, thậm chí đến những nhóm nam sinh cá biệt cũng không dám đến gần. 

Nhưng cũng chính vì việc ấy mà càng ngày càng có nhiều phiền phức rơi vào đầu anh, khi ấy anh đã hiểu hơn về đạo lý rằng ở nơi này, sẽ chẳng có bất cứ ai nghe lời nói của bạn, mọi người đều chú ý xem nắm đấm của bạn có đủ mạnh hay không, bản thân phải đủ mạnh, vì một khi đủ mạnh rồi sẽ chẳng có ai dám chọc vào nữa, sẽ không có ai dám hất nước bẩn lên người mình nữa. Vì thế, đối với anh mà nói, việc học càng ngày càng chẳng còn quan trọng, bởi vì sinh tồn đã được đặt lên hàng đầu.

Cả hai cùng không lên tiếng, Tình Dã không biết Hình Võ đang nghĩ gì, hoặc cũng có thể là qua bao nhiêu năm tháng thì anh đã sớm tê liệt rồi. Nhưng khi anh vừa mới nghe kể lại, trong lòng Tình Dã đã vô cùng sốc, khiến cô không khỏi nhớ đến câu nói của Tóc vàng hoe, anh ta nói rằng khi còn học cấp hai, thành tích của Hình Võ không tệ, sau đó thì học chẳng vào đầu nữa. 

Nếu như Hình Võ không lớn lên trong môi trường thế này, nếu như ba mẹ anh có thể cho anh dù chỉ là một chút tự tin, thì có lẽ anh sẽ không trở thành dáng vẻ như ngày hôm nay. Với đầu óc của Hình Võ, không chắc anh sẽ thua kém cô, nghĩ mà xem, cả ngày anh chẳng thèm đi học mà còn làm bài được 72 điểm kìa.

Đúng lúc Tình Dã đang nghĩ ngợi lung tung, thì đột nhiên cảm thấy trên lầu rung chuyển, động đất thật sao? Sao lại còn kèm theo cả âm thanh “kẽo cà kẽo kẹt” vô cùng kỳ lạ nữa? Tình Dã nhanh chóng thò đầu ra khỏi ổ chăn, ban đầu còn đang nghĩ chẳng lẽ là động đất thật? Ở đây mà còn có cả động đất nữa hả? Sau đó, bỗng nhiên lại nghe thấy một đợt âm thanh rất khó diễn tả thành lời, khiến cô lập tức đông cứng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK