Mục lục
Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ban đầu Hứa Ninh Thanh thấy cô nhóc gửi tin nhắn nói mình huấn luyện mệt mỏi muốn nghỉ ngơi sớm thì cũng không có ý định đến trường học, nhưng lại có chút lo lắng không biết cô có bị say nắng hay khó chịu ở đâu không, nghĩ vậy nên quyết định lái xe đi qua trường xem một chút.

Sau đó vừa xuống xe thì nhìn thấy một màn kia.

Cô gái nhỏ mặc bộ đồng phục rộng rãi khiến người cô trông càng nhỏ nhắn, giống như mặc một bộ đồ không vừa thân, mồ hôi chảy xuống những lọn tóc ướt dính lên cần cổ trắng nõn, nhìn rất hoạt bát.

Tất cả đều đẹp nếu như đứng trước cô không phải là một nam sinh, lại còn là cái người Trần Tiềm Nhượng đã khiến Hứa Ninh Thanh khó chịu một khoảng thời gian dài.

Trần Tiềm Nhượng rõ ràng nhìn thấy anh, Hứa Ninh Thanh cũng không đi qua nữa, lười biếng dựa vào cửa xe, định bụng sẽ hưởng thụ một phen màn kịch Thường Lê vừa quay đầu thấy anh liền nhảy nhót chạy tới.

Kết quả lại nhìn thấy cô nhóc dang hai cánh tay, chủ động ôm Trần Tiềm Nhượng.

Hứa Ninh Thanh: "..."

Thường Lê quay người lại trông thấy Hứa Ninh Thanh ở đấy thì sững sờ mất hai giây, lúc này mới chậm rãi chạy đến, dừng lại trước mặt anh, ngẩng đầu lên vui vẻ nói: "Sao anh lại đến đây vậy?"

Hứa Ninh Thanh gõ tàn thuốc, cười như không cười nói: "Em có muốn giải thích chút gì đó không?"

"Dạ?"

Lúc này Thường Lê mới phản ứng kịp, cô há to miệng, sau đó lại ngậm lại.

Vậy mà thật sự không biết nên giải thích từ đâu.

Không hiểu sao chột dạ.

Hứa Ninh Thanh cũng không thật sự hoài nghi cái gì, đưa tay tháo mũ cô xuống: "Không nóng à?"

Thường Lê né tránh tay anh, chỉnh nón lại ngay ngắn một lần nữa, lầm bầm nói: "Em đổ mồ hôi rất nhiều, tóc bẩn hết rồi, không thể nhìn được."

"Vậy em đi lên tắm rửa trước đi."

"Vậy còn anh?" Thường Lê hỏi.

Hứa Ninh Thanh chỉnh lại cổ áo cho cô: "Mệt không, nếu mệt thì về tắm rửa rồi đi ngủ, anh chỉ tiện đường qua đây xem một chút thôi."

"Vẫn khoẻ, vậy để em tắm xong rồi xuống tìm anh, anh chờ em một lát." Thường Lê nói.



Hứa Ninh Thanh cười: "Được."

Thường Lê chạy về kí túc xá, Hà Thiển Thiển vừa mới tắm xong.

Cô không lề mề nữa, cầm quần áo dầu gội các thứ chạy vào phòng tắm.

Tắm rửa xong, thổi tóc sơ xài, đã một tiếng trôi qua rồi, Thường Lê nhìn điện thoại, Hứa Ninh Thanh cũng không giục cô.

Cô lại cấp tốc bôi phấn tô son rồi xuống tầng.

Xe Hứa Ninh Thanh vẫn dừng ở đó, Thường Lê mở cửa xe đi vào.

Anh đang nằm dựa trên ghế xem đấu bóng, thấy Thường Lê ngồi vào thì trực tiếp tắt điện thoại, nghiêng đầu nhìn cô, thanh âm có chút lười nhác: "Tắm xong rồi à?"

"Ừm, có phải anh chờ muốn ngủ gục luôn rồi không?"

"Vẫn tốt." Hứa Ninh Thanh đưa tay vuốt qua tóc cô: "Vẫn chưa sấy khô à?"

Thường Lê vuốt mái tóc lên trước ngực, có chút ngượng ngùng nói: "Sợ anh chờ lâu quá, nhưng mà như vậy cũng được, em đã thổi khô chân tóc rồi."

Hứa Ninh Thanh: "Có mệt không?"

"Hôm nay anh đã hỏi em có mệt không tám trăm lần rồi." Thường Lê nhìn chằm chằm anh: "Em cũng đâu có yếu ớt đến vậy, mới huấn luyện nửa ngày mà mệt không trụ được."

Da cô rất trắng, phơi cả buổi chiều cũng không bị đen đi, chắc là vừa tắm xong nên lại còn trắng hơn bình thường vài phần, mùi hương dầu gội cùng hương thơm cơ thể hoà quyện toả ra.

Hứa Ninh Thanh nhìn cô hồi lâu, cầm lọn tóc trước ngực cô đặt lên mũi hít một hơi: "Thơm thật."

Thường Lê mặt không đổi sắc giật tóc mình về: "Đây là mùi hương cơ thể của thiếu nữ."

Hứa Ninh Thanh nhướn mày, đồng thời nghiêng thân người qua, giơ tay nâng mặt Thường Lê, nói khẽ: "Vậy để anh nếm thử xem nào."

Thường Lê thấy anh tiến tới gần, đôi mắt chớp chớp đối diện với anh: "Dạ?"

Một giây sau Hứa Ninh Thanh liền hôn lên môi cô, một nụ hôn rất dịu dàng, chỉ nhẹ nhàng đặt lên cánh môi cô rồi lui về, cặp mắt đào vui vẻ khẽ cong: "Ừm, đúng là mùi hương cơ thể."

Thường Lê: "..."

Cô thực sự không hiểu rốt cuộc vì sao tên cặn bã này chỉ hôn một cái mà có thể hấp dẫn đến như vậy.

Không phải chỉ là! Hôn một cái thôi!... Sao.

Thường Lê cảm thấy dù bản thân có hôn thêm chín chín tám mốt lần nữa cũng không thể bình tĩnh như Hứa Ninh Thanh được.

Cô mở to mắt nhìn, đối diện anh hai giây lại dời tầm mắt đi chỗ khác, giơ tay chùi cánh môi hai cái, lầm bầm nói: "Son của em trôi hết rồi."

Hứa Ninh Thanh cũng dùng mu bàn tay chùi khoé môi mình: "Lần này là son không màu à?"

Thường Lê: "Có chứ, nhưng chỉ nhàn nhạt thôi, màu môi tự nhiên."

Trời tối dần, mọi người bắt đầu từ canteen đi về kí túc xá, khu kí túc xá này đều là sinh viên năm nhất, buổi tối có lẽ đã về nghỉ ngơi hết, người chơi ở bên ngoài không nhiều.

Thường Lê mở cửa sổ xe xuống, đưa tay ra cảm nhận gió: "Chúng ta ra ngoài đi dạo đi, bây giờ đang khá mát."

"Ừm."



Hai người nắm tay đi ở ven đường.

Hứa Ninh Thanh đi thẳng từ công ty đến đây, đang mặc áo sơ mi, nhìn khác biệt hoàn toàn với không khí khuôn viên trường đại học, mà Thường Lê một bên lại áo ngắn tay quần đùi jean, trang điểm nhẹ nhàng, trên mặt vẫn còn vẻ non nớt chưa tan đi, không khó để nhận ra cô là một sinh viên năm nhất.

Trên đường không ít người nhìn về phía họ.

Thường Lê vô thức buông tay Hứa Ninh Thanh ra.

Hứa Ninh Thanh cúi đầu, nhìn xuống cánh tay vừa bị vứt bỏ của mình, nhướn mày: "Sao vậy, lại còn sợ bị người khác nhìn thấy à?"

Thường Lê đi bên cạnh anh, đầu còn không dám ngẩng lên: "Lỡ may bị người ta nhận ra thì sao, bạn cùng phòng của em còn nhớ rõ cái hotsearch đã nửa năm kia đó, điều này chứng tỏ còn nhiều người có trí nhớ rất tốt."

"Không sao, hiện tại sẽ không có ai đưa tin về anh và em đâu."

Thường Lê dừng lại: "Vì sao?"

"Đã nói chuyện với bên truyền thông rồi." Hứa Ninh Thanh nói ngắn gọn: "Chỉ cần có công ty làm chỗ dựa thì bọn họ không dám đăng loạn cái gì đâu."

Thường Lê nhớ lại từ khi cô và Hứa Ninh Thanh ở bên nhau hay đi chơi chung, thực sự không xuất hiện tin đồn gì, dù là báo lá cải cũng không có.

"Vậy lúc trước bởi vì chưa nói với bọn họ nên bọn họ mới dám chụp lung tung à?"

"Trước kia anh thực sự không quan tâm, chụp thì cứ chụp, nhưng mà bây giờ thì không được." Hứa Ninh Thanh cười, cánh tay khoác lên vai cô, ngữ khí có chút ngạo mạn: "Bây giờ phải anh làm người thật tốt, không phải vì sợ Lê Lê của chúng ta ra đường không dám nhận bạn trai sao."

Anh vươn tay ra: "Nắm tay nữa không?"

"Không nắm." Thường Lê cười nói: "Cái chú này."

"..."

"À đúng rồi." Thường Lê chợt nhớ tới gì đó: "Tên Tần Hiệt kia chắc là kết thúc tạm giam rồi, anh định làm thế nào, hắn có đến gây phiền phức cho anh nữa không?"

"Em đừng để chuyện này phiền lòng, yên tâm, anh có cho người quan sát rồi, sẽ không để sự tình như lần trước tái diễn nữa."

Hai người đi qua một quán trà sữa trong trường, Thường Lê đi đến mua một ly trà sữa và một ly nước chanh.

"Mặc dù bởi vì em gái chết nên Tần Hiệt mới như vậy, còn tin mấy lời nói kia của Tần Nguyệt, thật là đáng thương." Thường Lê dừng một chút, có chút bất đắc dĩ: "Nhưng nói chung em vẫn ghét hắn, giống như mọi điều không tốt đều phát sinh trên người hắn, hắn làm như tất cả mọi người đều nợ hắn vậy, rõ ràng anh mới là người vô tội nhất."

Hứa Ninh Thanh dừng lại, cúi xuống nhìn cô.

Cô gái nhỏ cúi đầu, tóc dài che khuất bên mặt, không nhìn rõ biểu cảm.

"Khóc rồi à?" Hứa Ninh Thanh hỏi.

Thường Lê ngẩng đầu: "Không có."

Ánh đèn đường vàng mờ chiếu xuống, khuôn mặt cô khô ráo trắng nõn, Hứa Ninh Thanh nhẹ nhàng thở ra, kiên nhẫn đưa tay vén tóc cô ra sau tai: "Anh biết, dù sao anh cũng không phải dạng người tốt lành gì, hắn còn tính làm ra chuyện gì anh chắc chắn sẽ không để hắn thành công."

"Không giấu gì em, bạn trai em hồi trẻ tuổi ấy à." Hứa Ninh Thanh trêu cô: "Cũng coi như là bá chủ, người khác nghe tên đều phải sợ mất mật đó."

Thường Lê bị anh chọc cười, cảm xúc mơ hồ vừa rồi tan biến.

"Lại còn là bá chủ cơ đấy." Cô nhón chân nhéo một cái lên mặt anh: "Anh là Trần Hạo Nam* sao, vậy em chính là người phụ nữ của đại ca rồi."

*Diễn viên được mệnh danh là "ông trùm giang hồ" điện ảnh Hongkong.



Hứa Ninh Thanh cười: "Đúng là người phụ nữ của đại ca."

Thường Lê: "Vậy về sau em có thể đi ngoài đường như thế này."

Cô vừa nói, một bên bắt đầu vung tay vung chân đi trên đường.

"Đây không phải người phụ nữ của đại ca." Hứa Ninh Thanh nói: "Đám người trong phòng tập thể hình đều đi như vậy."

Thường Lê nguýt anh: "Vậy người phụ nữ của đại ca phải như thế nào?"

"Người phụ nữ của đại ca muốn làm cái gì thì làm cái đó." Hứa Ninh Thanh uống một ngụm nước chanh, hững hờ nói: "Em cũng thế, thích vẽ tranh thì cứ vẽ tranh, những cái khác anh sẽ thay em xử lý, chuyện của Tần Hiệt sẽ không gây phiền phức đến em, anh lớn như vậy mà còn để em nhọc lòng việc của anh, thế thì người bạn trai này quá thất bại rồi."

Thường Lê ngậm ống hút hút trân châu lên, hơi chớp mắt: "Nhưng em muốn ở bên anh."

Hứa Ninh Thanh dừng lại, cười, nhẹ nhàng vỗ lên đầu cô: "Vậy thì cứ ở bên anh thôi."

Hai người không đi xa, sau khi uống xong trà sữa Hứa Ninh Thanh liền đưa Thường Lê về kí túc xá.

"Sao cậu trở về sớm vậy?" Hà Thiển Thiển thấy cô liền nói, nháy mắt ra hiệu một trận: "Mình còn tưởng cậu phải về rất muộn đó."

"Đi một vòng rồi về thôi, không phải mai còn phải huấn luyện quân sự sao." Thường Lê dừng lại, hỏi: "Cậu nhìn thấy rồi?"

Hà Thiển Thiển chỉ chỉ ban công: "Mình vừa phơi quần áo, nhìn xuống thì thấy, hắn vẫn đang theo đuổi cậu à?"

Diệp Vân bên cạnh cũng xoay người lại: "Ban nãy mình cũng nhìn thấy! Đó không phải anh đẹp trai trong scandal yêu đương với Châu Ỷ Khâm sao!"

Quý Thấm hình như không biết sự việc Diệp Vân đang nói đến: "Hả? Ban nãy mình không thấy gì hết, nam sinh nào cơ, vừa huấn luyện quân sự ngày đầu tiên thì theo đuổi Thường Lê à?"

Thường Lê nhìn cô nàng, cảm thấy cô rất thuần khiết, lại còn vô cùng đáng yêu, đi qua gãi cằm cô, hào phóng thừa nhận: "Bạn trai mình."

Hà Thiển Thiển vỗ bàn: "Hai người ở bên nhau rồi á!"

"Ừm, sau khi thi đại học không bao lâu liền yêu nhau rồi." Thường Lê nói.

Quý Thấm vẫn chưa bắt kịp sóng: "Cậu cùng bạn học cao trung à, cũng học vẽ sao?"

"Không phải." Thường Lê càng nhìn cô càng cảm thấy thú vị, cười nói: "Lớn hơn mình mấy tuổi, đã tốt nghiệp rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK