Mục lục
Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thường Lê mang túi, cúi đầu cùng Bạch Ý và Thường Thạch Lâm đi ra ngoài, vừa đến chỗ rẽ suýt chút nữa thì va phải người, Thường Lê phanh lại kịp, ngẩng đầu lên.

Hứa Ninh Thanh cúi xuống nhìn cô, khẽ nhướn mày: "Kết thúc rồi?"

Thường Lê chớp mắt mấy cái, có chút giật mình: "Sao chú lại tới đây?" . Truyện Ngược

Cô còn chưa kịp nhớ mình đang giận Hứa Ninh Thanh chuyện tối hôm đó.

Hứa Ninh Thanh đang định trả lời, Bạch Ý đi phía trước quay đầu nhìn lại: "Thường Lê?"

Hứa Ninh Thanh dừng lại, cũng nhìn theo.

Bạch Ý cùng Thường Thạch Lâm chưa bao giờ xuất hiện trên thương trường, trước đó Hứa Ninh Thanh cũng chưa từng nhìn thấy hai người bọn họ, nhưng dù sao cũng là ba mẹ ruột, Thường Lê cùng bọn họ có vài điểm tương tự, không khó đoán ra là ai.

"Ba mẹ em tới rồi?" Hứa Ninh Thanh hỏi.

"Ừm." Thường Lê chỉ vào Hứa Ninh Thanh, giới thiệu: " Đây là chú của con, đoạn thời gian trước con đến ở nhờ chỗ chú ấy."

Thường Thạch Lâm bắt tay với Hứa Ninh Thanh.

Bốn người tiếp tục đi ra ngoài, Thường Lê và Hứa Ninh Thanh đi phía sau, dừng một chút, Thường Lê mới hỏi: "Sao chú lại tới đây?"

"Không phải hôm nay kết thúc sao, tới đón em." Hứa Ninh Thanh nhìn xuống cup trên tay Thường Lê, đưa tay cầm túi cho cô, lại nhẹ nhàng xoa đầu cô nhóc: "Hạng nhất luôn, lợi hại ghê nha."

Thường Lê nghiêng đầu, nhỏ giọng lầm bầm: "Chú đừng xoa đầu cháu."

Hứa Ninh Thanh cười lên: "Đến để xin lỗi em, sáng hôm đó vừa tỉnh chưa kịp hoàn hồn, bây giờ đã nhớ lại rồi."

Thường Lê dừng lại, nhìn hắn: "Chú nhớ lại rồi?"



"Ừm."

"Toàn bộ?"

"Bao gồm cả ôm em ngủ trên sô pha một đêm."

Mặt Thường Lê nóng lên, bất giác quay đầu nhìn Bạch Ý cùng Thường Thạch Lâm đang đi phía trước, có chút thẹn quá hoá giận, giở giọng hăm doạ: "Chú ngậm miệng, ngậm miệng lại! Đừng nói nữa!"

Hứa Ninh Thanh cười phá lên, cũng không tiếp tục chuyện này nữa, đổi đề tài: "Hạng nhất được cộng bao nhiêu điểm?"

"Sáu mươi."

"Mấy ngày nay có mệt không?"

Thường Lê mặt vẫn còn đỏ: "Cũng tạm được, chỉ là hoàn thành bài tập phải thức đêm nhiều, có hơi mệt."

"Vậy về nhà ngủ trước đã."

Đi ra của nam Đại học Z, Thường Thạch Lâm quay đầu hỏi: "Hứa tổng, lát nữa cậu có bận gì không, đến nhà chúng tôi ăn một bữa cơm?"

Hứa Ninh Thanh liếc mắt nhìn cô nhóc bên cạnh mình, cô đang cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, giữa hai hàng lông mày cau lại, nhìn qua có vẻ buồn bực cáu kỉnh.

Hứa Ninh Thanh cười nói: "Tôi cũng không có việc gì, không biết như vậy có làm phiền mọi người không?"

"Làm sao có thể, càng đông càng vui mà, dù sao cậu với ba tôi cũng quen biết, dễ nói chuyện."

Hứa Ninh Thanh: "Vậy làm phiền rồi."

Hành lý Thường Lê đã được mang lên xe, cô kiểm tra qua một chút xem còn thiếu cái gì không, mọi người liền ngồi lên xe đi về chung cư Minh Tây.

Trên đường đi không ai nói một lời, Thường Lê nhìn ra ngoài cửa sổ, rất may Bạch Ý cùng Thường Thạch Lâm không tiếp tục ầm ĩ nữa.

Nhưng cô vẫn nghĩ mãi không ra vì sao Hứa Ninh Thanh đồng ý đến nhà cô ăn cơm, Hứa Ninh Thanh luôn thích sống cho riêng mình, khi còn nhỏ đoán chừng là loại người không thích đi chúc tết họ hàng.

Thẳng đến khi về tới chung cư Minh Tây, Thường Lê mới lặng lẽ đi đến hỏi Hứa Ninh Thanh: "Chú không nghe ra vừa rồi Thường Thạch Lâm chỉ mời cho có lệ thôi sao?"

Lần đầu nghe cô gọi thẳng tên Thường Thạch Lâm, Hứa Ninh Thanh nhướn mày, một tay lười biếng khoác lên vai cô: "Không lừa em, lần đầu tiên anh rơi vào tình huống như này đấy."

hường Lê nghiêng đầu nhìn hắn: "Cái gì cơ?"

Hứa Ninh Thanh lại vỗ nhẹ lên đầu cô: "Đồ vô ơn, không phải vì anh sợ em không vui sao."

Thường Lê ngẩn người.

Chắc là Thường Thạch Lâm đã thông báo cho Thường Tri Nghĩa việc Hứa Ninh Thanh cũng đến, lúc ông nội nhìn thấy Hứa Ninh Thanh liền nhanh chóng mời vào nhà, bà nội chạy đến ôm Thường Lê ân cần hỏi han.



Trên bàn cơm.

Thường Tri Nghĩa khá lạnh lùng với Thường Thạch Lâm, toàn bộ quá trình không nói với nhau một câu gì.

"Nào, ông nội kính cháu một ly." Thường Tri Nghĩa cười cầm ly rượu lên: "Chúc mừng Lê Lê của chúng ta được hạng nhất, quá lợi hại."

Thường Lê cũng cầm ly nước hoa quả của mình cụng với ông, cười nói: "Cảm ơn ông nội."

Hứa Ninh Thanh ngồi bên cạnh cô, nâng ly rượu lên: "Cùng anh cụng không?"

"Không cụng với chú." Thường Lê lấy tay che ly của mình, còn trẻ con hất cằm về phía hắn.

Hứa Ninh Thanh cười khẽ một tiếng: "Sao nhỏ mọn vậy?"

"Cứ không cho đấy."

Thường Tri Nghĩa một bên nhìn hai người nhỏ giọng đùa giỡn, cười nói: "Cũng hiếm khi thấy Lê Lê thân thiết với Ninh Thanh như vậy, con bé này đôi khi rất khó chiều, tôi còn sợ cậu sẽ không thích nó."

"Không đâu, cháu rất thích Lê Lê." Hứa Ninh Thanh nói.

Nghe là "thích", hay là "rất thích", não Thường Lê tạm thời ngừng hoạt động trong giây lát.

Nhưng Hứa Ninh Thanh dường như nói rất nhẹ nhàng.

Thường Tri Nghĩa: "Lần trước báo chí còn tung tin đồn về hai người, toàn nói chuyện không đâu, nhưng mà Ninh Thanh không có bạn gái sao, cậu năm nay cũng hai mươi bảy rồi."

"Vâng, chỉ là tạm thời chưa nghĩ đến chuyện kết hôn."

"Cái tuổi này cũng nên có dự tính rồi." Thường Tri Nghĩa cười nói: "Tôi quen được mấy người bạn có con gái cũng tới tuổi lấy chồng, đứa con gái Trần gia, tên ------ tên là cái gì ấy nhỉ?"

Bà nội một bên trả lời: "Trần Thiên Trà."

Thường Lê cúi đầu dùng bữa, đột nhiên, chân dưới bàn bị huých một phát.

Cô nghiêng đầu, trừng mắt về phía Hứa Ninh Thanh, lại nhìn thấy trong mắt người đàn ông hiện lên hai chữ ------ cứu anh.

Thường Lê nhịn không được, phì cười ra tiếng.

Làm sao thế Lê Lê, cười cái gì vậy?"Bà nội hỏi.

"Không có gì không có gì, mọi người cứ tiếp tục, Trần Thiên Trà như thế nào ạ?"

Thường Tri Nghĩa tiếp tục nói: "À, con bé là con gái Trần gia, từ nhỏ đã rất thích dọc sách, lúc trước vừa mới thi thạc sĩ về nước, dáng dấp cũng đẹp, tính cách tốt, nói chung rất được."



Thường Lê ỷ sủng mà kiêu, thừa cơ trả thù: "Chú của cháu chính là thích những cô gái dịu dàng như vậy đấy! Ông nội mau cho chú ấy phương thức liên lạc đi."

Hứa Ninh Thanh: "..."

Thường Tri Nghĩa liền lấy điện thoại di động ra: "Vậy để ông hỏi lão Trần một chút, chứ ông nào có quen con gái nhà người ta."

Thường Lê một tay chống bên mặt, che che giấu giấu liếc nhìn Hứa Ninh Thanh, âm thầm khiêu khích ------ đồ chết tiệt, để xem chú làm thế nào.

Thường Lê biết, đám bạn xung quanh Hứa Ninh Thanh, mặc dù thay người yêu như thay áo, nhưng không ai dại mà đi trêu chọc các tiểu thư nhà danh giá, dù sao những người đó cũng không thể trêu vào, lỡ làm ra chuyện gì là phải rửa tay gác kiếm về nhà kết hôn mất.

Hứa Ninh Thanh nhìn vào con mắt hồ ly của cô là biết cô đang bày mưu cái gì.

Người đàn ông cầm ly rượu nghiêng người cùng Thường Tri Nghĩa cụng một cái: "Không cần phiền ngài đâu, Thường tổng."

"Cái này có gì mà phiền chứ, chỉ là hỏi một chút phương thức liên lạc thôi, sau đó là việc của mấy người trẻ tuổi các cậu."

Hứa Ninh Thanh nhàn nhã nói: "Không cần đâu, Thường tổng, tôi có người mình thích rồi."

"Thì ra là vậy." Thường Tri Nghĩa dừng lại, cười nói: "Tôi cũng đoán người tầm tuổi cậu, khẳng định đã có người mình thích, sao rồi, vẫn chưa bắt đầu mối quan hệ à?"

"Ừm, vẫn đang theo đuổi." Hứa Ninh Thanh thản nhiên nói.

Thường Lê mới vừa rồi còn đắc ý, sau khi nghe lời này lập tức bị nghẹn khối cá, cấp tốc uống nửa ly nước trái cây, một bên đưa tay quạt bên miệng, một bên lườm Hứa Ninh Thanh.

Bị nóng đến khoé mắt bốc lên hơi nước.

Hứa Ninh Thanh tựa lên thành ghế, dáng vẻ nhàn nhã nhìn Thường Lê, lại dời đi tầm mắt, tựa tiếu phi tiếu* hừ cười một tiếng: "Chỉ là có chút khó theo đuổi."

*Tựa tiếu phi tiếu; Cười như không cười trong truyền thuyết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK