Không cần nghĩ cũng biết phía sau là lời vô cùng khó nghe.
Thường Lê chặn ngang bà: "Mẹ!"
Cô cau mày, lấy lại túi xách trong tay Hứa Ninh Thanh, nói với Bạch Ý: "Nhiều người như vậy, đừng nói ở đây, chúng ta về nhà đã."
Bạch Ý hừ lạnh một tiếng, dáng vẻ chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép: "Được, mẹ cho con mặt mũi không nói ở đây nữa, về nhà liệu mà giải thích rõ ràng cho mẹ."
Thường Lê không hiểu được, người mẹ này của cô từ nhỏ đến lớn chưa quản cô đến một lần, bây giờ sao tự nhiên lại ngăn cản cô yêu đương chứ.
Ban đầu cô còn tưởng sau khi biết quan hệ giữa cô và Hứa Ninh Thanh thì cũng chỉ có ông bà nội phản đối là cùng, căn bản không nghĩ tới Bạch Ý cũng sẽ phản đối.
Có đôi khi Thường Lê còn cảm thấy, sống chết của cô chẳng liên quan gì đến Bạch Ý cả.
Cô khoác túi lên vai, nhìn Hứa Ninh Thanh một chút, lại mau chóng dời ánh mắt: "Em về trước đây."
Hứa Ninh Thanh không nói gì.
Thường Lê cùng Bạch Ý đi ra sân bay, cô bỗng nhiên ngừng bước, quay người chạy về phía Hứa Ninh Thanh.
Hứa Ninh Thanh vẫn đang đứng yên tại chỗ, nhìn cô nhóc đột nhiên chạy tới, anh vô thức giang hai tay ra, Thường Lê liền nhào vào lòng anh.
Bộ dạng cô ấm ức cọ đầu trong ngực anh, nhẹ nói: "Anh đừng buồn, em về nhà rồi gọi điện thoại cho anh."
Một câu liền khiến lòng Hứa Ninh Thanh mềm nhũn, anh giơ tay vỗ lên đầu cô, cũng biết rằng Thường Lê không muốn ồn ào khó coi trước mặt thiên hạ: "Đừng sợ, chuyện yêu đương thôi mà, không nghiêm trọng vậy đâu."
-
Thường Lê đi theo Bạch Ý về nhà, vừa đến cổng Bạch Ý đã bắt đầu dạy dỗ cô.
"Giờ con trưởng thành lông cánh cứng cáp rồi có phải không? Biết người ta lớn hơn con mấy tuổi không mà đi yêu đương với nó?" Bạch Ý tỏ ra vô cùng chán ghét anh: "Nếu con yêu đương với bạn học thì mẹ không cản, đằng này sao con lại có thể yêu Hứa Ninh Thanh chứ?"
Ông bà nội hình như không có ở nhà, người hầu đang nấu cơm tối trong bếp, nghe động tĩnh thì ra ngoài nhìn, lại bị Bạch Ý mắng quay vào.
Đột nhiên Thường Lê cảm thấy cực kì phiền.
Bạch Ý mãi mãi như vậy, chỉ huênh hoang dạy dỗ người khác, bề ngoài thì là một người phụ nữ nổi tiếng có tiền có của, được giáo dục rất tốt, thật ra chỉ luôn khinh thường người khác, đối với người hầu trong nhà, đối với Thường Thạch Lâm ăn chơi đàng điếm bên ngoài, đối với lựa chọn con đường nghệ thuật của Thường Lê cũng vậy.
Bước vào nhà, đóng cổng lại người ngoài không ai nghe thấy nữa, Hứa Ninh Thanh cũng không có ở đây, không lo Bạch Ý sẽ nói linh tinh cái gì.
Hứa Ninh Thanh là một người cực kì kiêu ngạo, sao có thể nghe lọt tai mấy lời khó nghe của Bạch Ý, cho nên Thường Lê rất không muốn để hai người ở cùng một chỗ.
"Chẳng phải lớn hơn có chín tuổi thôi sao." Thường Lê không muốn kìm nén cơn giận nữa, nhìn bà nói: "Cũng đâu thật sự là chú của con, sao lại không được yêu chứ?"
"Con cảm thấy cậu ta thực sự thích con?" Bạch Ý cười lạnh một tiếng, "Người ta được ngậm thìa vàng mà lớn, bên ngoài bao nhiêu là tin đồn, sống quen với danh lợi, con cảm thấy cậu ta đến bên con có bao nhiêu thật tâm, Thường Lê, con đừng quá ngây thơ."
Thường Lê nhíu mày, vô ý thức cãi lại: "Mấy cái kia đều là giả, báo lá cải có bao nhiêu đáng tin chứ."
Bạch Ý: "Lúc đàn ông dỗ dành con thì sẽ luôn luôn đáng tin."
"Anh ấy không phải loại người như vậy, mẹ không hiểu thì đừng nói bừa."
"Cậu ta không phải loại người như vậy mà cứ thế để con trở về một mình sao?" Bạch Ý thở dài một hơi: "Đây gọi là trách nhiệm à? Người ta căn bản muốn chơi đùa con mà thôi, không muốn chịu trách nhiệm đâu."
Thường Lê ngồi một bên tự rót nước uống, không đáp lại.
Bạch Ý: "Lúc trước mẹ và ba con quyết định kết hôn bị ông bà nội phản đối, nhưng ba con tốt xấu gì cũng chưa từng bỏ rơi mẹ một lần, đàn ông sau này rồi sẽ thay đổi, người bạn trai này của con còn chẳng bằng ba con lúc đó, con còn đang mê muội cái gì?"
Thường Lê ngồi dựa trên ghế sô pha, mí mắt giật giật, không để ý lắm những lời của bà.
"Con cảm thấy sau này cậu ta sẽ đối tốt với con bao nhiêu? Bây giờ cậu ta là chủ tịch Thừa Hòa, sau này ba cậu ta lui về thì cậu ta chính là chủ tịch Thừa Hoà cùng với toàn bộ Hứa thị, con chơi lại cậu ta à? Đừng nói là con, khi đó có lẽ ông nội cũng không còn nữa, tài sản Thường gia xuống dốc thậm chỉ rơi hết vào trong tay đứa tạp chủng kia, đến lúc đó, con đối với cậu ta còn giá trị gì nữa."
"Cái đứa Thường Thạch Lâm nuôi ------" Thường Lê dừng một chút, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Bạch Ý, con ngươi đen long lanh như phát sáng, cô nhẹ nhàng cười trào phúng một tiếng, "Chắc nhỏ hơn anh ấy hông quá chín tuổi đâu nhỉ."
Bạch Ý sững sờ.
"Đừng đặt Hứa Ninh Thanh ngang hàng với Thường Thạch Lâm." Thường Lê cảm thấy buồn nôn: "Mẹ không quản ông ấy, lo quản con làm cái gì."
"Bốp ------" một tiếng.
Đầu Thường Lê lệch qua một bên, đại não mơ hồ trong chớp mắt, gương mặt đột nhiên cảm thấy đau rát.
Bạch Ý bị cô nói như vậy thì vô cùng tức giận, lồng ngực phập phồng kịch liệt, mở to hai mắt trừng cô, giơ ngón trỏ chỉ vào cô: "Con có bản lĩnh nói lại lần nữa thử xem."
Thường Lê đưa tay lên xoa lên mặt, thuận theo nói: "Không có bản lĩnh."
Đồ đần mới bị đánh thêm lần nữa.
Cô trực tiếp đứng dậy đi về phòng ngủ.
Hiếm khi Bánh Bánh mở tròn đôi mắt, một chân khoác lên trụ cào móng nhìn cô.
Lâu rồi Thường Lê không được gặp nó, cô ném túi xách lên giường, ngồi xổm xuống vỗ tay hai cái rồi giang tay hướng về phía Bánh Bánh.
Mèo mập "Meo" một tiếng mềm mại, lại còn ngoan ngoãn đi về phía cô, ngẩng đầu liếm cằm cô hai cái, duỗi đệm thịt khoác lên bên má vừa mới bị tát của cô.
Thường Lê ngừng lại, đột nhiên cảm thấy cay sống mũi.
Lớn từng này rồi, vẫn là lần đầu tiên bị đánh.
Cô cong khoé miệng, rất nhanh bình tâm lại, đưa tay luồn xuống bụng Bánh Bánh ôm nó lên giường, ngón tay gẩy gẩy chỏm râu mép mèo mập, giọng nói nhẹ nhàng: "Em thật biết khiến người khác yêu thích nha."
Nằm trên giường chơi với Bánh Bánh một lát, bên ngoài lại vang lên tiếng đóng cửa thật mạnh, không biết có phải là Bạch Ý đi ra ngoài hay không.
Thường Lê ngồi ngay ngắn trên giường, một tay xoa mèo, một tay mò lấy điện thoại trong túi.
Ấn mở khung trò chuyện với Hứa Ninh Thanh.
Do dự một chút, chậm rãi đánh chữ.
[Điềm Lê Lê: Anh đang làm gì vậy?]
Chờ năm phút vẫn chưa thấy anh trả lời, Thường Lê không khỏi bỉu môi, lại nghĩ tới lời Bạch Ý nói.
- ----- Người ta căn bản muốn chơi đùa con mà thôi, không muốn chịu trách nhiệm đâu.
Thường Lê thở dài một hơi, ngã người xuống giường, toàn thân khó chịu, cô nhắm hai mắt lại, nhịp tim có chút loạn.
Đồ chết tiệt, nói gì đi chứ.