Nơi này là vùng đất xám gần tinh cầu, các thế lực khắp đan xen khó gỡ, ngư long hỗn tạp.
Louis lần đầu tiên đặt chân tới nơi này, ngồi ở trong một góc bất động thanh sắc đánh giá chung quanh.
Khi người phục vụ tới bán rượu, y cũng gọi một chai giống với mọi người, người phục vụ thấy y chỉ lo ngồi, không có tâm tình săn diễm, thậm chí chẳng thèm nhìn vũ nữ múa thoát y nóng bỏng trên sân khấu, cười nói với y: "Lát nữa chỗ chúng tôi sẽ có người mới biểu diễn, nếu thấy hứng thú có thể tới ủng hộ."
Louis tùy ý "Ừ" một tiếng, ánh mắt nhìn về phía sân khấu.
Rất nhiều người vây quanh ở dưới nén tiền lên sân khấu, như mơ màng mà lại hưng phấn.
Vài phút sau, múa thoát y kết thúc, sân khấu chìm vào bóng tối. Các vũ nữ bước xuống liền bị khách hàng gấp gáp ôm lấy, một bên trêu đùa, thậm chí có người ở trước mặt mọi người bắt đầu động tay động chân.
Hơi thở vẩn đục tràn ngập trong không khí, nâng lên chén rượu, mùi cồn thấp kém chui vào xoang mũi, Louis khẽ nhíu mày.
Đúng lúc này, nhạc đệm nóng bỏng thay đổi thành làn điệu tươi đẹp kiều diễm, loại này thay đổi này cực kỳ bắt tai.
Khi âm nhạc hấp dẫn sự chú ý của mọi người, bùm một tiếng, sân khấu tối tăm được thắp sáng, dường như trong ánh sáng lộng lẫy đột nhiên biến ra một người, hình bóng quen thuộc làm động tác buông chén rượu của Louis chợt dừng.
Người thanh niên dáng người mảnh khảnh ngồi ở trên ghế cao, ngón tay trắng nõn dưới ánh đèn nhẹ nhàng nắm lấy microphone.
Có người cười lạnh nói: "Ca hát thì có gì hay, mọi người đều muốn nhìn thứ kích thích --"
Lời còn chưa nói xong, giọng hát theo tiếng nhạc từ thấp đến cao vang lên, người nói không khỏi im lặng.
Giọng hát lười biếng xuyên qua không khí, những người đang cùng vũ nữ tán tỉnh, say rượu đánh nhau, âm thầm giao dịch...... Không hẹn mà cùng nhìn về phía giữa sân khấu.
Sống lưng Nguy Dã thẳng tắp, so với nhân viên quán bar thì hắn ăn mặc tương đối đơn giản, sơ mi trắng vạt áo được nhét vào vòng eo thon gọn.
Vẻ bề ngoài của hắn lạnh lùng nghiêm túc, nhưng lời bài hát được hát ra từ đôi môi đỏ kia lại rất táo bạo. Ca từ diễm tục tuyệt đỉnh.
Trong quán bar ngầm thì đây tựa như chất xúc tác, đã tươi mát, lại mị hoặc, sự tương phản này ngay lập tức đốt cháy bầu không khí của toàn quán bar.
"Người mới này là ai?" Có người túm lấy người bên cạch, hưng phấn hỏi.
"Trời ạ, Beta này thật nóng bỏng!"
Thanh niên với mái tóc đen mềm mại, khuôn mặt nhỏ xinh hơi rũ xuống, rất nhiều tiền mặt được ném tới dưới chân hắn, hắn lại không chút để ý, ánh mắt thản nhiên như có như không liếc nhìn khán giả.
Louis cười khẽ lắc đầu, may là Nguy Dã đã sử dụng thuốc ức chế, nếu có người biết hắn là Omega, chỉ sợ quán bar phải bị đám người này náo loạn.
Cảnh tượng này, không chỉ hấp dẫn người ở lầu một, cũng làm người đàn ông ở trên lầu nhìn xuống.
Đằng sau tấm kính một chiều trên tầng hai, những người đang giao dịch dừng lại một lúc và chuyển ánh mắt về phía sân khấu ở tầng dưới.
Nguy Dã hát xong một bài liền đứng dậy, chợt nghe một thanh âm vang lên, Alpha buông vũ nữ trong lòng ra đi tới, cười tà nhìn hắn: "Đừng đi vội, hát không tệ, nhưng chưa đã ghiền, biết nhảy múa không?"
Gã ở chỗ này tựa hồ có chút thế lực, người chung quanh đều tách ra nhường đường cho gã.
Lầu hai, thuộc hạ nói với Ô Chiến: "Alpha kia tên là Gia Đăng, là thuộc hạ của Đỗ Nhĩ Đặc."
Ô Chiến cười nhạo: "Người của tên đó thích nhất làm mấy việc ghê tởm này."
Thuộc hạ khóc ở trong lòng một ít, tinh tặc tìm người lên giường nào có thể tính là việc ghê tởm đâu, cũng chỉ có đi theo ngài, ngay cả mùi của Omega đều ngửi không được?
Tầng dưới, trên sân khấu, Nguy Dã nhàn nhạt nói: "Không biết."
"Không biết?" Gia Đăng rút ra mấy tờ tiền lớn ném tới dưới chân hắn: "Bây giờ biết chưa?"
Lấy hay không lấy đây. Nguy Dã nhìn lướt qua tiền dưới chân, lắc đầu.
Càng đến gần xem, hắn môi hồng răng trắng, ngoại hình ưa nhìn, cho dù là Beta cũng là cực phẩm. Gia Đăng liếm môi, lần lượt lấy ra từng tờ tiền. Nguy Dã chậm rì rì liên tiếp lắc đầu, gã cuối cùng dứt khoát lấy ra một xấp tiền, giống như dùng nghìn vàng để mua nụ cười của người đẹp.
"Biết rồi chứ?"
"Thật sự không biết." Tầm mắt Nguy Dã đảo qua tiền trên mặt đất, khi Gia Đăng bắt đầu tức giận thì cười: "Nhưng có thể thử một lần."
Gia Đăng cười ha ha: "Đủ lòng tham, tôi thích!"
Giọng 001 hơi trầm xuống, thanh tuyến ôn nhu cực lực áp chế dục vọng chiếm hữu nồng đậm: "Anh còn chưa từng được xem em nhảy múa."
"Yên tâm đi, em thật sự không biết." Mặc dù Nguy Dã sống lâu như yêu tinh, nhưng cũng có kỹ năng không am hiểu.
Cứ coi như là múa kiếm, tùy tiện múa vài cái.
Hắn đứng dậy, tùy ý duỗi người, vòng eo mềm dẻo như cành liễu, hàng trăm đôi mắt hưng phấn nhìn chằm chằm hắn, không thiếu ánh mắt xem kịch vui.
Nhịp trống chợt vang lên, tùng tùng, như đánh vào trái tim người ta.
Hắn liền chuyển động theo nhịp trống.
Nguy Dã thật sự chỉ là tùy tiện múa, nhưng hắn tay dài chân dài, cánh tay trắng nhỏ vươn ra từ cổ tay áo, xinh đẹp cực kỳ, ngón tay nhỏ dài khẽ nhúc nhích, mỗi bước đi dường như đều chạm vào lòng người.
Tuy không quyến rũ bằng những vũ nữ múa thoát y, động tác có hơi kỳ quái, lại không ai có thể nói ra hai chữ không đẹp.
Đó là vẻ đẹp uyển chuyển và mạnh mẽ, động tác có độ khó cao yêu cầu phải có sự phối hợp nhất định, như nước chảy mây trôi mà phiêu dật.
Những tiếng vỗ tay cùng tiếng reo hò phát ra từ miệng những người đang kinh ngạc, ánh sáng mờ ảo lập loè chiếu trên chiếc áo sơ mi trắng tuyết của hắn, vô cùng kích thích người nhìn. Ánh mắt Gia Đăng như lửa nóng, nhảy lên sân khấu muốn bắt hắn, thân thể Nguy Dã uyển chuyển nhẹ nhàng như cá trong nước mà tránh thoát, nhảy xuống sân khấu.
"Á --" tiếng thét chói tai đầy kích động lập tức vang vọng trong sảnh lớn, cả đám người chen chúc chạy tới, tiền mặt bay đầy trời, thậm chí có người muốn đem tiền nhét vào cổ áo Nguy Dã.
Thân thể hắn vừa khỏe mạnh, lại cực kỳ linh hoạt, khi mọi người xúm lại, hắn bỗng nhiên nhẹ nhàng nhảy lên mặt bàn, có người muốn ôm lấy chân hắn, tay hắn lại chống trên mặt bàn, cả người xoay một cái, lướt qua đỉnh đầu mọi người.
Một cú lộn mèo nhẹ nhàng tiếp đất, vòng eo thon xoay chuyển, có người thốt ra những lời thô tục: "Trời **, cái chân này, cái eo này, quá tuyệt!"
"Có một Beta thế này, thì còn ai muốn Omega? Loại hình này, khi chơi nhất định sướng đến điên!"
"Mặc kệ bao nhiêu tiền, tôi nhất định phải ngủ với hắn một lần......"
Bên tai là những tiếng thảo luận thô tục làm thần sắc Louis hơi trầm xuống.
Tất cả mọi người nhìn về phía người ở trung tâm, người mà y đang nhìn cũng đang nhìn y.
Khóe môi nở một nụ cười giảo hoạt, như lơ đãng Nguy Dã tới gần y.
Louis hoá trang thành thương nhân với dung mạo bình thường, tóc cũng đã nhuộm, Nguy Dã vẫn nhận ra y từ đôi mắt độc đáo kia.
"Chẳng phải có bộ điều khiển sao? Thiếu tướng cũng không cần tới." Hắn ở nơi không người biết nói nhỏ với y.
Nhịp trống càng lúc càng dồn dập, cơ thể Nguy Dã lay động dựa sát vào, Louis hạ tầm mắt, nhìn đến cổ áo hơi mở của hắn, xương quai xanh hơi mướt mồ hôi ánh vào mi mắt.
Không có pheromone tiết ra ngoài, lại có một nguồn hơi thở khó có thể bỏ qua, Louis bỗng cảm thấy khát khô, vô thức nâng lên chén rượu, uống một ngụm rượu thấp kém.
Khi nuốt xuống rượu, vị cay độc kích thích yết hầu, y nghe thấy chính mình mở miệng nói: "Chơi lớn như vậy, nếu xảy ra chuyện, thì tôi có thể giúp cậu."
"Vậy phải cảm ơn thiếu tướng." Ánh đèn xẹt qua trên mặt của Nguy Dã, khuôn mặt trắng sáng, như một con hồ ly nhỏ giảo hoạt, nhìn Louis chớp chớp mắt.
Chẳng biết vì sao, trái tim Louis bỗng loạn nhịp, đôi mắt xanh nhìn hắn, thấp giọng nói: "Cẩn thận."
Nguy Dã cười cười, rời đi trước khi những người phía sau tụ tập xung quanh, Gia Đăng với ánh mắt đi đến bên cạnh hắn.
Trên lầu, giao dịch đã hạ màn, Ô Chiến liếc nhìn thuộc hạ bên người, đôi mắt người này cả quá trình đều nhìn xuống lầu, y lạnh lùng nói: "Vu Thành, có cần tôi cho cậu nghỉ phép để xuống nhìn cho đủ?"
Vu Thành ho khan vài tiếng, "Không cần không cần." Trong lòng nói thầm, chẳng phải ngài cũng muốn nhìn sao.
Ô Chiến như suy tư gì nói: "Beta này thân thủ không tồi."
Vu Thành đang phun tào ở trong lòng thì lại nghe y không đầu không đuôi nói, chợt nghe một trận kinh hô truyền đến, cúi đầu nhìn thấy người ở tầng dưới đang hỗn loạn.
Giữa đám người, tinh tặc Gia Đăng không biết từ khi nào đã bị bẻ cổ, ngã xuống mặt đất.
Thuộc hạ của Gia Đăng đang phẫn nộ mà hô quát, kêu gào muốn tìm ra hung thủ chặt thành tám khúc, mà các vũ nữ cùng ca sĩ đều lặng yên không một tiếng động biến mất.
Bên tai là tiếng người ồn ào, Louis ngửa đầu uống xong trong ly rượu, đỡ trán cười nhẹ ra tiếng.
*
Quán bar ngầm không chỉ là chốn ăn chơi hưởng lạc, càng là chợ đen, rất nhiều giao dịch không thể gặp ánh sáng sẽ tiến hành ở chỗ này.
Chuyến đi này, Ô Chiến mang theo thuộc hạ đến nhà kho để lấy hàng.
Trong lúc vận chuyển hàng, ông chủ quán bar mang theo một đám côn đồ đuổi theo: "Người chạy đến hướng này......" Bốn phía không ai, nhìn xung quanh, tầm mắt ông ta dừng ở thùng hàng.
Ô Chiến nhướn mày rậm, thiếu kiên nhẫn: "Thế nào, còn muốn xét đồ của ông đây?"
Ông chủ quán bar cuối người khó xử nói: "Gia Đăng là người của Đỗ Nhĩ Đặc, gã xảy ra chuyện ở chỗ tôi, thật sự không dễ ăn nói cho qua chuyện......"
Ô Chiến cười lạnh một tiếng, đôi mắt đen sắc bén: "Ông không dám đắc tội tên đó, lại dám đắc tội tôi?"
Cả hai bên đều là tinh tặc có thế lực khổng lồ, Ô Chiến cùng Đỗ Nhĩ Đặc nước sông không phạm nước giếng, ông chủ quán bar lau mồ hôi, bên nào ông cũng đắc tội không nổi, đành phải cười mỉa nhường đường.
Lên phi thuyền, Ô Chiến mang theo thuộc hạ kiểm tra hàng, liếc nhìn thùng hàng chứa vũ khí, y hỏi: "Thùng nào đựng rượu?"
Vu Thành đi sâu vào trong kho hàng, cười nói: "Lần này mua không ít rượu ngon, chúng ta có thể uống cho đã......"
Mở thùng ra, lời nói nghẹn lại trong cổ họng.
Một bóng người bỗng hiện ra trước mắt, người thanh niên nằm nghiêng cuộn tròn trong thùng, sống lưng mềm dẻo uống cong.
Vu Thành liếc mắt một cái liền nhận ra: "Là người lúc nãy, hình như là kẻ đã giết Gia Đăng!"
Nhìn kỹ, trong lòng ngực hắn còn ôm một bình rượu, ngủ say sưa, gò má ửng hồng tuyệt đẹp như ánh nắng ban mai.
Bên cạnh hắn, còn có một bình rượu rỗng khác.
Người chung quanh đều cả kinh trợn mắt há hốc mồm: "Uống cũng ghê thiệt!"
Xem nhãn hai bình rượu, đều là rượu quý đắt tiền.
Cũng là --
Ô Chiến thích nhất.
Các thuộc hạ nhìn về phía Ô Chiến, đồng thời lui về phía sau một bước, trên trán Ô Chiến nổi gân xanh, cúi người nắm cổ áo Nguy Dã: "Con mẹ nó --"
Nguy Dã cảm nhận được sự rung chuyển, lông mi khẽ run mở mắt ra. Đối mặt với thủ lĩnh tinh tặc đầy sát khí, ánh mắt hắn mê mang, cánh môi mềm mại mở ra một cái khe hở, hơi nấc lên.
Ô Chiến ở gần bên bỗng nhiên ngửi thấy một mùi thơm dị thường.
Nguy Dã là sử dụng thuốc ức chế dược hiệu đã giảm phân nửa, trong lúc chạy trốn, hiệu lực theo thời gian dần biến mất. Một hương thơm ngọt ngào nhàn nhạt chui vào xoang mũi, Ô Chiến không biết nên diễn tả thế nào, y cau mày, chóp mũi ghé vào cần cổ đối phương ngửi ngửi.
Các thuộc hạ nhìn nhau, chợt thấy cả người Ô Chiến run lên, như là bị phỏng, buông người ra nhanh chóng lui về phía sau: "Trời **, sao lại là Omega!"