Nếu có người ngẩng đầu thấy cảnh này, chắc sẽ cảm thán xa xỉ tiêu xài khí lực.
Nội lực mãnh liệt trong cơ thể thoáng bình ổn, Nguy Dã rơi xuống mái nhà Ngự Kiếm Sơn Trang.
Cửa sổ nhà chính mở ra, một người mặc trang phục màu trắng đứng yên ở đó.
Nguy Dã không có che giấu hơi thở, Tiêu Sơ Bạch thực dễ dàng phát hiện hắn, y nhẹ nhàng nhảy ra ngoài cửa sổ, đứng bên cạnh Nguy Dã: "Đã trễ thế này, sao cậu lại tới đây?"
"Nghe nói huynh dẫn người đi quét sạch phân đàn Thất Tinh Các, nên tiện đường đến xem huynh về chưa." Nguy Dã cười cười: "Thành quả thế nào?"
Hắn không nói là mình lo lắng, chỉ đôi câu vài lời đơn giản, lại làm ánh mắt Tiêu Sơ Bạch không tự chủ được mà nhu hòa.
"Phân đàn sát thủ không đáng sợ, ở trong đó tìm được manh mối về Thất Tinh Các." Tiêu Sơ Bạch nói giản lược về kết quả cũng như thuận lợi trong ngày hôm nay, lại nhẹ giọng nói: "Độc của cha tôi đã giải, cảm ơn cậu."
"Là Lam Vân giúp, cảm ơn tôi làm gì?"
"Tôi biết, Ngự Kiếm Sơn Trang sẽ xem cậu ấy như khách quý." Tiêu Sơ Bạch: "Nhưng tôi cũng biết, nhất định là cậu mở miệng, cậu ấy mới giúp đỡ."
Nguy Dã mỉm cười gật đầu, hào phóng nhận lời cảm ơn này.
Tinh thần hắn phấn chấn, Tiêu Sơ Bạch cũng không nói sắc trời đã tối, hai người cùng sóng vai ngồi trên mái nhà, ở trong bóng đêm nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Ánh trăng như nước, gió thổi hiu hiu.
Tiêu Sơ Bạch bỗng nhiên nói: "Chờ một chút."
Nguy Dã không hiểu ra sao, nhìn y đứng dậy vào nhà bếp, khi trở lại mái nhà, trên tay xách theo hai bầu rượu.
Hơ, trò chuyện và uống rượu dưới ánh trăng, thật lãng mạn nha.
Rượu trong veo mát lạnh, nuốt xuống yết hầu, dáng người đàn ông thon dài như ngọc, hầu kết lên xuống, gợi cảm gãi đúng chỗ ngứa.
Bề ngoài Tiêu Sơ Bạch lạnh băng làm người không dám tiếp cận, nhưng ở chung lâu rồi, sẽ phát hiện y cũng là một người tinh tế. Chính nhân quân tử, lại không cứng nhắc thiếu sự linh hoạt.
Đặc biệt là hôm nay, y khác so với trước kia, hình như là tâm trạng tốt.
Chung quanh yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu, gió thổi qua cuộc trò chuyện thân mật, hai người nhớ lại hàng trình chạy trốn khó khăn nguy hiểm, lại nói đến Thất Tinh Các hung hăng ngang ngược, Tiêu Sơ Bạch thấp giọng nói: "Người trong võ lâm sẽ cùng nhau tấn công Thất Tinh Các, đến lúc đó cậu đừng đi."
Nguy Dã cười ha ha, dũng cảm vung tay lên: "Huynh không cần lo lắng, tôi đã không giống trước kia!"
Rượu nhẹ bắn ra khỏi miệng bình, vài giọt dính trên mu bàn tay. Hắn "Ai" một tiếng, vội cúi đầu liếm.
Tửu lượng của Nguy Dã không tốt, đã trong trạng thái say khướt.
Có gió thổi qua tóc hắn, xúc cảm mềm mại lướt qua bên mặt Tiêu Sơ Bạch.
Tiêu Sơ Bạch theo sợi tóc mà nghiêng mắt, nhìn thấy đuôi mắt thanh niên ửng hồng, giống như cánh hoa bị nghiền nát.
Khoảng cách gần trong gang tấc, y chỉ cần duỗi tay, là có thể chạm vào người kia.
Nguy Dã nghe thấy bên tai có tiếng gọi, cằm bị ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa xoa, hắn ngơ ngác ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt chăm chú của Tiêu Sơ Bạch.
Ánh trăng quá đẹp, không khí quá tốt, mùi rượu quá nồng.
- - có lẽ lại không cần tìm lý do.
Ở trong gió nhẹ nhàng hôn. Đam Mỹ Sắc
Hương rượu còn đốt cháy cổ họng, ánh mắt Tiêu Sơ Bạch hơi mờ, sự dịu dàng ẩn giấu trong đôi mắt đen sâu thẳm.
Phản ứng của Nguy Dã có chút chậm, Tiêu Sơ Bạch làm chủ nụ hôn này, thấy ánh mắt hắn càng thêm ướt át, liền thuận theo tâm ý hôn đến càng sâu.
Trong lúc trao đổi hơi thở, chợt nghe một tiếng quát chói tai: "Nghiệp chướng!"
Đôi mắt Nguy Dã hơi mở, giật mình, hắn vội vàng đẩy Tiêu Sơ Bạch ra rồi đứng dậy.
Dưới mái hiên, Tiêu lão trang chủ đang trừng mắt nhìn hai người bọn họ, ông đã hơn năm mươi tuổi, nét mặt lạnh lùng như tượng băng: "Tôi đã nghe lời đồn về hai người các cậu, còn tưởng rằng chỉ là chuyện hoang đường, lại không ngờ đó là sự thật!"
Nguy Dã: "......"
Toang rồi, dạy hư con trai nhà người ta còn bị bắt tại trận.
"Tiêu tiền bối......" Nguy Dã gian nan mở miệng, mới lên tiếng đã bị Tiêu trang chủ phẫn nộ cắt ngang: "Nguy thiếu hiệp, cậu giết Chu Xán, coi như thiếu niên anh hào, tôi kêu cậu một tiếng Nguy thiếu hiệp. Cậu thích *Long Dương tôi mặc kệ, nhưng cậu không nên dạy hư con trai tôi."
*Câu thành ngữ mê Long Dương bắt nguồn từ mối tình của Ngụy An Ly vương và cậu học trò Long Dương Quân rất được nhà vua sủng ái.
Đối mặt với tình huống trước mắt, Tiêu Sơ Bạch không chút lo lắng, y bình tĩnh mở miệng: "Phụ thân, việc này không liên quan đến cậu ấy, là con chủ động."
"Con im miệng, gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh!"
Trong phòng có người bị tiếng động làm thức giấc, muốn ra ngoài xem, nhưng nghe được vài câu đối thoại lại sợ tới mức rụt trở về.
Sắc mặt Tiêu trang chủ đen ngòm: "Tiêu Sơ Bạch, cha dạy con thế nào? Cha dạy con tập kiếm, đọc sách hiểu lễ nghĩa liêm sỉ, sao con lại đi lên đường ngang ngõ tắt?"
Nguy Dã thấu hiểu sự tức giận của ông, nhưng hắn không dám gật bừa: "Tiêu tiền bối, cái gì là đường ngang ngõ tắt? Tôi cùng Tiêu Sơ Bạch làm việc gian ác gì chứ?"
"Việc các cậu đang làm đã là không đúng!"
Nguy Dã muốn kéo Tiêu Sơ Bạch lại hôn thêm một cái, nhưng hắn sợ lại làm ông tức điên, nên nhìn Tiêu Sơ Bạch một cái, thở dài nói: "Tôi đi trước."
Tiêu Sơ Bạch gật đầu: "Xin lỗi."
Nguy Dã vừa đi được hai bước, nghe được giọng của Tiêu trang chủ ở phía sau: "Con không cùng cậu ta kết thúc, thì đừng mong tiếp nhận Ngự Kiếm Sơn Trang! Cha xem như không có đứa con trai này!"
Hắn không nghe thấy Tiêu Sơ Bạch trả lời thế nào, nhưng nghe được giọng nói càng tức giận của Tiêu trang chủ, xem ra là không đồng ý.
Nguy Dã chần chờ một lát, xoay người trở về, nghiêm mặt nói: "Tiêu tiền bối, ông là người hiểu lý lẽ, Tiêu Sơ Bạch là một người ưu tú. Người luyện kiếm chú ý thành tâm, nếu huynh ấy có sự lựa chọn của bản thân, lại không ảnh hưởng người khác, thì có gì không ổn?"
Tiêu trang chủ trầm giọng nói: "Nó là con tôi, nó nên kiềm chế dục vọng của mình, tôi dạy con thế nào cũng không đến lượt người ngoài như cậu xen vào."
"Tôi là bạn của huynh ấy, tôi bất bình dùm huynh ấy." Tiêu Sơ Bạch đang muốn nói chuyện, Nguy Dã hừ lạnh một tiếng giữ chặt y: "Tiêu tiền bối, mạo phạm nói một câu, ông cả đời chỉ yêu kiếm, sống cô độc, còn muốn giam cầm Tiêu Sơ Bạch, để huynh ấy cũng giống như ông?"
Nguy Dã từng nghe Tiêu Sơ Bạch nói, Tiêu lão trang chủ một lòng yêu kiếm, mẹ y cả ngày đều chán nản vì bị chồng hờ hững.
Tiêu trang chủ giựt mình, sau đó nói: "Nam nhi đại trượng phu phải đầu đội trời chân đạp đất, chỉ biết sa vào tình yêu, có thể làm được gì?"
"Thế nào mới là có thành tựu?" Do say rượu nên Nguy Dã càng bốc đồng, hắn nhướng mày cười một tiếng: "Nếu tôi có thể giết các chủ Thất Tinh Các, có tính là có thành tựu không? Tôi đây cầm đầu người tới cầu hôn, ông có thể đem con trai gả cho tôi sao?"
Bị hắn giữ chặt Tiêu Sơ Bạch đột nhiên mỉm cười: "Có thể."
Một tiếng "có thể" này, làm Tiêu lão trang chủ tức đến ngã ngửa: "Nghịch tử, con quỳ xuống cho cha!"
Nói xong, rút kiếm ra muốn chém lên.
"Tiền bối sao phải tàn nhẫn như vậy chứ?" Nguy Dã hoảng sợ, hắn sợ Tiêu Sơ Bạch ngu hiếu, chạy nhanh duỗi tay ôm Tiêu Sơ Bạch, đem người ôm khỏi mái hiên.
Tiêu trang chủ thanh danh hiển hách, thực lực phi thường, mặc dù hiện tại thân thể có bệnh nhẹ, nhưng đối phó với một người tuổi trẻ cũng không thành vấn đề.
Thế mà ông không đuổi kịp được Nguy Dã còn đang ôm một người chạy.
Nguy Dã bắt cóc con trai người ta liền chạy, nghiêng mắt nhìn, Tiêu Sơ Bạch thế mà đang nhìn hắn cười, đôi mắt sáng ngời dưới ánh trăng.
Con người này, kỳ phản nghịch tới muộn sao.
Tiêu trang chủ đang đuổi theo phía sau bỗng nhiên ho khan, bước chân Nguy Dã dừng lại, đem Tiêu Sơ Bạch buông xuống: "Huynh trở về nhìn cha huynh đi, nếu bị chọc tức đến điên, tôi sẽ thành tội nhân thiên cổ."
Tiêu Sơ Bạch nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Trải qua việc này, Nguy Dã xem như tỉnh rượu, dùng khinh công trở về phòng mình.
Hắn cởi bỏ áo ngoài đi đến bên mép giường, bỗng nhiên phát hiện có điều khác lạ, dừng bước chân: "Ai?"
Chăn trên giường phòng lên, như đang có người nằm trong đó.
Ngay sau đó, hắn nghe được tiếng trang sức bạc vang lên, Lam Vân chui ra từ trong chăn của hắn.
Gương mặt non nớt của Lam Vân đỏ bừng, cổ cũng đỏ, y nói: "Ca ca, sao giờ huynh mới về?"
Khi nói chuyện, hô hấp dồn dập.
Nguy Dã: "Cậu đây là...... Ăn chúng cái gì? Hay bị người hại?"
Đi đến mép giường, lo lắng sờ trán y.
Mấy ngày này, Lam Vân đi theo giúp đỡ hắn, dáng vẻ luôn là ngoan ngoãn hiền lành, thái độ của hắn đối với Lam Vân cũng ôn hòa hơn rất nhiều.
Lam Vân nheo mắt lại thoải mái mà cọ tay hắn. Nguy Dã nghe được y nói: "Là tôi hạ độc chính mình."
Nguy Dã kinh ngạc, muốn rút tay về, lại bị y ôm lấy cổ tay: "Tôi muốn xin lỗi huynh."
Vòng tay bạc hình rắn chạm vào trên da Nguy Dã, xúc cảm mềm mại mang theo nhiệt độ, giọng nói của Lam Vân khàn khàn: "Huynh không biết tôi hối hận biết bao nhiêu...... Tôi khó chịu muốn chết."
Không biết là đang nói thân thể vẫn là trong lòng khó chịu, nhưng sự khổ sở tràn ngập trong giọng nói của y, Nguy Dã sững sờ: "Lần trước...... Cậu cũng đã bị trừng phạt, xem như chúng ta huề nhau đi, tôi tha thứ cho cậu."
"Thật vậy chăng." Ánh mắt Lam Vân sáng ngời.
Tay Nguy Dã tự nhiên bị nắm càng chặt: "Lần trước tôi không có tìm người khác, tôi còn trong sạch, tôi ở bên ngoài, nghe được tiếng của huynh, nghĩ đến huynh......"
Lam Vân lẩm bẩm nói: "Tôi còn nghe thấy Tông Hạ rất quá đáng, giống như một con gấu chỉ biết làm huynh đau...... Nếu là tôi, nhất định sẽ không để huynh khó chịu......"
Mặt Nguy Dã đỏ chót: "!"
Em trai, cậu đừng tùy tiện đem những suy nghĩ dâm đãng nói ra thế chứ!
Lam Vân dùng cặp mắt như bị nghẹn đỏ nhìn hắn, ánh mắt đó như muốn nuốt chửng Nguy Dã, vẫn cố gắng làm ra vẻ hiền lành ngoan ngoãn: "Tôi biết, mỗi đêm huynh đều khí huyết cuồn cuộn, tinh lực tràn đầy, nên mới dùng khinh công đi ra ngoài tiêu hao khí lực." Giọng nói y như dụ dỗ: "Tôi ở chỗ này, huynh muốn gì tôi cũng chịu, được không?"
Trong lòng Nguy Dã nói quỷ mới tin cậu, hắn muốn rút tay về, Lam Vân lại vội vàng mà ngậm lấy ngón tay hắn, hơi thở nóng bỏng từ đầu ngón tay chuyền đến, làm da đầu tê dại.
Lam Vân hàng năm chơi độc, trên người có một mùi thơm lạ lùng, ngày thường đã rất nồng, lúc này lại như bao trùm cả căn phòng.
Đầu ngón tay Nguy Dã đều run, thấp giọng nói: "Nếu cậu thành thạo, thì tự mình giải quyết."
"Nhưng mà xuân dược không có thuốc giải." Đôi mắt Lam Vân hồng như muốn khóc, giống một con mèo lớn nũng nịu, liên tục gọi ca ca, lại nói: "Huynh đừng đi, tôi khó chịu sắp chết rồi."
Chăn bị xốc lên lại bao trùm xuống, tiếng trang sức bạc va chạm, rung động leng keng.
Sáng sớm ánh mặt trời chiếu lên giường, hiện ra hai bóng người.
"Ca ca huynh tỉnh rồi." Nguy Dã mở mắt ra, bên người giống như có một con mèo nhiệt tình, vui sướng dùng đỉnh đầu cọ cổ hắn.
Nguy Dã cảm nhận sự chua xót ở bàn tay, hơi hoảng hốt. Tối hôm qua hắn mềm lòng giúp Lam Vân một phen, nhưng không làm đến bước cuối cùng.
Nhưng mà Lam Vân nghĩ, có thể chạm vào đối phương đã làm y thoả mãn không thôi.
Mái tóc màu nâu hạt dẻ của y xõa trên gối đan xen với mái tóc đen, Lam Vân mê muội nhìn sự khác biệt này, bỗng nhiên nói: "Tôi thật muốn hạ tình cổ huynh."
Nguy Dã cả kinh, lại nghe y ở bên tai cười nói: "Chỉ nghĩ thôi, tôi không nỡ làm thế."
Trên bản đồ, dấu chấm thứ hai đầy.