Mục lục
Mỗi Ngày Đều Ghen Với Chính Mình/Mỗi Ngày Đều Cắm Sừng Chính Mình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguy Dã không biết rằng có người theo dõi mình qua màn hình.

Hắn cùng Cố Thanh Hoài đang ở sân sau khách sạn, trong không khí tĩnh mịch vang lên một tiếng kẽo kẹt nhỏ, hai người lẻn vào nhà kho.

Đây là một căn phòng nhỏ xây từ xi măng, nhỏ hẹp âm u, chất đầy đồ vật. Hai bên là kệ để hàng, phòng vốn không lớn càng thêm chật chội.

Trong bóng tối, Nguy Dã nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau Cố Thanh Hoài, người ở phía trước bỗng nhiên dừng lại, nói: "Cậu ở chỗ này kiểm tra kệ hàng, tôi vào bên trong xem thử."

Nguy Dã khẽ ừ một tiếng, dừng lại trước kệ để hàng, bộ dạng dịu ngoan.

Một mình Cố Thanh Hoài đi sâu vào trong, một lát sau, Nguy Dã không thu hoạch được gì, cũng đi vào bên trong.

Ánh sáng càng ngày càng tối, ngay cả ánh trăng cũng không chiếu vào được, chỉ có ngọn lửa từ chiếc bật lửa trong tay Cố Thanh Hoài.

Cố Thanh Hoài cũng không ngước mắt mà hỏi: "Nhanh như vậy?"

"Đã bị những người khác kiểm tra qua rất nhiều lần." Nguy Dã nói: "Nếu có chứng cứ gì, chắc cũng bị người mang đi. Tôi cẩn thận nhìn kệ để hàng cùng bị vách tường, không thấy có đặc thù dấu vết gì."

Hắn bình tĩnh kể rõ, có trật tự, làm Cố Thanh Hoài có chút kinh ngạc, cuối cùng y nghe được đối phương nhạy bén hỏi lại: "Anh Cố, có phải anh sợ tôi xảy ra chuyện không?"

Cố Thanh Hoài cũng không giấu giếm: "Sợ cậu nhìn thứ không sạch sẽ, sẽ nhảy dựng làm ầm ĩ."

Nguy Dã nghiêm túc nói: "Tôi không loại người kéo chân sau." Lại không tự tin mà nhỏ giọng bổ sung: "Cho dù tôi sẽ sợ hãi một chút...... Nhưng không phải có anh bảo vệ tôi sao?"

Vẻ bề ngoài mỏng manh yếu đuối, cả tiếng nói đều mềm nhẹ, lời nói thẳng thắn thành khẩn còn ỷ lại. Từ trước đến nay miệng không lưu tình Cố Thanh Hoài bỗng nhiên nói không nên lời: "...... Được rồi, theo sát tôi."

Ánh lửa tới gần góc tường, chiếu ra nông cụ chất đống trong một góc. Cái cuốc, cái xẻng còn dính bùn đất.

Nguy Dã: "Tôi nhớ rõ nên bên ngoài đều đổ nền xi-măng, khách sạn Điền Viên cũng không trồng rau."

Những nông cụ này là dùng để làm gì?

Hai người nhìn nhau, chia nhau cầm công cụ lên nhìn kỹ.

Cố Thanh Hoài quét lớp bùn dính trên xẻng, phát hiện vết máu. Màu sắc cũ kỹ, không biết đã tồn tại bao lâu, ngọn lửa ở trong không khí nhẹ nhàng run rẩy, màu máu loang lổ quỷ dị.

Đúng lúc này, bật lửa đột nhiên vụt tắt.

Thân thể người bên cạnh cứng đờ, Cố Thanh Hoài lo lắng hắn không khống chế được chính mình, một bàn tay vói vào trong túi lấy ra chiếc bật lửa mới, một cái tay khác sờ soạng muốn giữ chặt hắn.

Trong bóng đêm không biết đụng tới chỗ nào, trong cổ họng Nguy Dã đột nhiên tràn ra tiếng: "Ôi!"

Tựa như tơ quấn ở đầu ngón tay, xúc cảm kì lạ khó thể tưởng tượng, hô hấp Cố Thanh Hoài hơi ngừng.

Bang một tiếng, ngọn lửa lại lần nữa bốc cháy, Cố Thanh Hoài đem đầu ngón tay mang vết chai mỏng cuộn tròn vào lòng bàn tay, như che giấu điều gì mà thấp giọng nói: "Cậu sợ cái gì? Là bật lửa hết ga, không phải quỷ thổi đèn."

Tên khốn này còn dám nhắc tới quỷ! Hai tròng mắt Nguy Dã trợn tròn, quả thực sắp bị hù chết.

Ánh lửa màu hồng cam chiếu sáng đường nét gương mặt mềm mại của Nguy Dã, đồng thời phản chiếu sự hoảng sợ trong mắt hắn.

Cố Thanh Hoài thấy hắn khiếp sợ, nhưng vẫn nhớ rõ đem nông cụ trong tay nhẹ nhàng đặt xuống, che chặt miệng lại, không phát ra một thanh âm nào.

Hơi thở của Nguy Dã không ổn định: "Lúc bật lửa tắt...... Có gì đó chạm vào tôi."

Cố Thanh Hoài dừng một chút, hỏi: "Đụng tới chỗ nào?"

"Mặt." Nguy Dã không hề nghi ngờ y, lập tức chỉ cho y xem, ngón tay xẹt qua gương mặt. Cố Thanh Hoài bỗng nhiên phát giác ánh mắt của mình cực kỳ tốt, y nhìn thấy bên má Nguy Dã có một vết lõm mềm, ngón tay lại sờ xuống cánh môi hồng hào: "Còn có chỗ này."

"Còn tóc thì sao?" Sự việc ở phòng tắm làm hắn có bóng ma tâm lý, lo sợ không yên mà hỏi: "Trên mặt tôi có cái gì sao?"

...... Là y. Y chạm vào.

Trong đầu Cố Thanh Hoài không khỏi hiện lên hình ảnh kia, lấy lại bình tĩnh, vừa muốn mở miệng, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân.

Bật lửa lập tức tắt, mọi thứ trước mắt đều trở về bóng tối.

Tiếng bước chân thô nặng, giọng nói nghi vấn của bà chủ vang lên: "Ông Trương, gậy gỗ cắm trên cửa đâu?"

Đêm qua ổ khóa kho hàng bị cạy ra, còn chưa thay khoá mới. Khi Nguy Dã cùng Cố Thanh Hoài tới, bên trên chỉ cắm một cây gậy gỗ, bị bọn họ rút ra đặt ở cạnh cửa.

Nghe vậy, trong lòng hai người đều là căng thẳng.

Lại nghe bác Trương nói: "Tôi vừa vào lấy đồ, quên cắm lại." Bác nhặt gậy gỗ trên mặt đất lên.

"Lần sau cẩn thận một chút, luôn phải chú ý nơi này, lỡ người ta vào được thì sao." Bà chủ không vui nói.

Bác Trương vâng dạ đáp lời, lại thấy bà chủ nở nụ cười: "Cũng không sao, ai dám vào, thì cứ giải quyết như người tối hôm qua là được."

"Gõ đầu người, xúc cảm rất giòn, giống dưa hấu." Dì ta dùng ngữ khí tự nhiên để nói về mạng người, nói xong còn cười đùa.

Người đêm qua...... Là người chơi đã xảy ra chuyện kia!

Bà chủ nói: "Được rồi, ông đi vào xem thử, đừng để người khác vào."

Bác Trương mở cửa, tiếng kẽo kẹt chói tai như là cắt một nhát vào trong lòng.

Ánh trăng mờ ảo chiếu qua khe cửa, hai người trốn ở góc tối kệ để hàng.

Bác Trương thong thả bước vào kho hàng, từng bước đi vào sâu bên trong.

Tay Cố Thanh Hoài yên lặng thò vào trong ngực, vừa định bạo phát, lại nhìn thấy bác Trương dừng ở kệ để hàng bên cạnh, tầm mắt đảo qua hai người bóng người, làm như không thấy mà nói: "Bên trong không có ai."

Bà chủ không kiên nhẫn nói: "Ông già chết tiệt, chân cẳng chậm chạp. Nhanh ra đây, thay khóa mới."

Bác Trương đi ra. Một lát sau, có tiếng khóa cửa.

Bên ngoài không còn tiếng động gì, thân thể hai người thoáng thả lỏng.

Bọn họ lúc này dựa gần nhau, vừa mới an toàn, Nguy Dã vẫn không dám nhúc nhích, Cố Thanh Hoài hơi cúi đầu, lại nhìn thấy ngón tay hắn vô thức mà nắm tay áo mình.

Vừa rồi khi sợ hãi, Nguy Dã dùng những ngón tay trắng nõn che miệng lại. Mí mắt đều đỏ, đáy mắt cũng ướt.

Dễ bị dọa như vậy. Trong đầu Cố Thanh Hoài đột nhiên hiện lên một ý niệm, nếu đem hắn doạ đến vô cùng sợ hãi, chắc là sẽ biến thành bộ dạng nước mắt lưng tròng.

Cố Thanh Hoài cũng không thích đùa dai, lại không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cúi đầu, thổi nhẹ vào sau gáy hắn.

Nguy Dã: "!"

Nguy Dã đột nhiên run lên, cả người bổ nhào vào trong lòng ngực Cố Thanh Hoài, giọng nói quả thực có chút khóc nức nở: "Có, lại có......"

Huhuhu 001 đâu, hắn không muốn ở thế giới này!

Thật sự sợ hãi, như là muốn chen vào trong thân thể y để trốn tránh.

Cố Thanh Hoài ý thức được mình đã làm cái gì, chửi nhỏ một câu: "Đệt, thật ấu trĩ mà."

Nguy Dã không thể tin được: "Anh không tin? Không phải là ảo giác của tôi!"

Ở ngoài trò chơi, Hàn Bác vừa đi mua cơm về, liền thấy trên màn hình vẫn là hình ảnh khách sạn.

Anh buồn bực nói: "Anh Du, sao anh còn đang xem người này? Tên Nguy Dã đúng không...... Thế mà còn chưa có chết nhở."

Du Thước nhấc cằm, cười nói: "Thẳng nam EQ thấp."

Hàn Bác nhìn thoáng qua hai người trên màn hình, Cố Thanh Hoài rất có tiếng, nên cho rằng Du Thước đang nói Nguy Dã, anh nghi hoặc nói: "Không thể nào, người ta chơi game tình yêu, EQ sao có thể thấp."

Nói xong, anh đem hình ảnh phóng to, khuôn mặt Nguy Dã chiếm cứ màn hình, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Hàn Bác nhịn không được "Oa" một tiếng: "Nói thật, mị lực được thêm trong trò chơi, có thể truyền ra màn hình sao?"

"Tất nhiên không thể." Du Thước cười một chút, y nhìn người thanh niên còn đang sợ hãi trên màn hình, loại bộ dạng này nếu bị người có khuynh hướng biến thái nhìn thấy, có lẽ sẽ thương tiếc, lại cũng sẽ muốn ức hiếp hắn càng quá đáng hơn.

Du Thước chậm rãi nói: "Tôi nói EQ thấp là người khác, nảy sinh ý nghĩ biến thái cũng không tự biết."

Hàn Bác kinh ngạc: "Anh còn nói người khác biến thái? Anh chơi những trò chơi đó......"

Cũng không biết sức chịu đựng tâm lý của Du Thước có bao nhiêu mạnh mẽ, đối với y bơ dưới 23x đều là trẻ con.

Ở thời đại này tác phẩm giải trí không bị hạn chế, tuy là như thế, cũng có một ít tác phẩm quá khác người bị phía chính phủ cấm phát hành. Mà Du Thước lại thu thập các game bị cấm để chơi, có chút hình ảnh Hàn Bác xem đến ăn không ngon, y thì mặt không đổi sắc mà qua màn.

"Anh Du......" Hàn Bác bị y liếc mắt một cái, run người, vội sửa miệng: "Một chút cũng không biến thái! Cố Thanh Hoài tuyệt đối so với anh càng biến thái, siêu biến thái!"

Khách sạn Điền Viên, Cố Thanh Hoài hoàn toàn không biết gì cả.

Nguy Dã cho rằng y nói "Ấu trĩ" là mắng mình, buồn bực nói: "Thật sự không phải ảo giác!"

Cố Thanh Hoài nhướn mày: "Không phải nói cậu." Y giải thích: "Đừng sợ, là hơi thở của tôi, vừa rồi là tôi không cẩn thận thổi đến cậu."

Nguy Dã: "......" Anh thở mạnh như vậy làm gì!

Cố Thanh Hoài không được tự nhiên mà nói sang chuyện khác: "Người đi rồi, tiếp tục tìm manh mối."

Y lại lần nữa bậc lửa, hai người nương ánh lửa mỏng manh tìm kiếm trên mặt đất.

Toàn bộ sân sau đều bị đổ xi măng, nhưng khi nhấc tấm thảm da trải trên sàn nhà kho lên, có thể nhìn thấy mặt đất bên dưới.

Không lâu sau, bọn họ quả nhiên tìm được dấu vết trong góc.

Khóa cửa được vặn, rồi im bặt. Hai người đặt mọi thứ lại chỗ cũ, đẩy nhẹ cửa, cửa mở ra.

Khoá cửa chỉ là treo hờ.

"Nhất định là bác Trương đã quay lại." Nguy Dã nhìn quanh, không thấy ai, liền tự mình khóa cửa lại.

Buổi sáng ngày hôm sau, các người chơi lại lần nữa tụ tập giao lưu tin tức, lúc này mọi người đều thẳng thắn hơn rất nhiều, đem tất cả thu hoạch nói ra.

Hàn Phỉ Phỉ nói: "Bác Trương là người phục vụ lâu năm ở khách sạn, giống nô lệ bị ông chủ cùng bà chủ thường xuyên đánh mắng. Bác ấy là người thành thật, hẳn là hai người kia làm chuyện gì đó, hung ác đến mức làm bác ấy không dám phản kháng."

Còn có người nằm mơ, giống như Hàn Phỉ Phỉ, mơ thấy mình bị đập đầu, kéo tới sân sau.

Mọi người đều ngắt lời: "Bọn họ nhất định đã giết người."

Cố Thanh Hoài gật đầu, đem việc đêm qua mà mình cùng Nguy Dã phát hiện nói ra, lượng tin tức khổng lồ trong đó khiến hai mắt của mọi người sáng ngời.

Nguy Dã nói: "Tôi đã từng xem tin tức, thấy có chút tương tự......"

"Tôi cũng từng xem!" Ngô Loan lập tức nói theo: "Có một đôi vợ chồng giết mấy chục người, cướp tài sản, đem thi thể chôn ở căn phòng ngầm."

Thực hiển nhiên, khách sạn Điền Viên là cái hắc điếm, sở dĩ chưa làm gì bọn họ, là bởi vì bọn họ đi theo nhóm và có nhiều người.

Hắc điếm: Quán trọ, khách sạn, nơi tạm trú (có thể do kẻ xấu lập ra nhằm cướp của, giết người khi có dịp).

"Chúng ta trực tiếp trói vợ chồng kia lại rồi giết?" Có người đề nghị.

Hàn Phỉ Phỉ lập tức phản đối: "Không được!"

Hôm đó thấy được lực lượng của bà chủ, boss trong phó bản này tuyệt đối không thể là hai người bình thường.

"Cấp độ của phó bản sẽ không đơn giản như vậy." Cố Thanh Hoài nói: "Hắc điếm này hẳn là đã xảy ra biến cố gì đó, nếu hiện tại chúng ta mù quáng vạch trần, Boss sẽ cuồng hóa."

Mọi người nghe lời kiềm chế nóng nảy, lấy tịnh chế động.

Màn đêm buông xuống quả nhiên có biến cố, chạng vạng trước khi sắp ngủ, bác Trương tới gõ cửa, đưa vào hai phần ăn khuya: "Đây là...... phục vụ đưa tặng."

Tầm mắt Nguy Dã đảo qua cháo hải sản thơm phức, cười cười, nói: "Cảm ơn bác Trương."

Vì bữa cơm này, cũng vì đêm trước đã giúp đỡ.

Bác Trương lắc đầu, không nói một lời mà rời đi.

Người đi rồi, hai người cũng không ăn cháo, nhưng ngoài ý muốn phát hiện hai chiếc chìa khoá ở dưới mâm đồ ăn.

"Xem ra đêm nay có việc phải làm." Cố Thanh Hoài thực trầm ổn, nằm lên giường: "Nghỉ ngơi trong chốc lát, chờ trời tối lại hành động."

Sắc trời dần tối. Nguy Dã tỉnh dậy trong bóng tối, trằn trọc trở mình.

Cố Thanh Hoài bị ồn ào làm cho mở mắt: "Cậu làm gì thế?"

Nguy Dã muốn đi vệ sinh, hắn nghẹn không nói chuyện, Cố Thanh Hoài không chút nể tình chỉ ra: "Có phải là muốn đi vệ sinh nhưng không dám?"

Nguy Dã: "...... Ừm." Bất chấp tất cả, dù sao cũng mất hết mặt mũi ở thế giới này rồi.

Cố Thanh Hoài cười một tiếng, đứng dậy: "Đi thôi."

Phòng vệ sinh đối diện với phòng tắm, ánh đèn vàng mờ mờ.

Cố Thanh Hoài nhìn hắn đi vào, đứng bên ngoài chờ, nói: "Cùng đi vệ sinh, từ lúc tui học trung học đã không làm việc này."

Dù sao cũng đi cùng nhau, Nguy Dã không thèm so đo với y.

Ngoài cửa, Cố Thanh Hoài nhẹ nhàng dựa vào tường, hai tay đút túi quần, giọng nói có chút thiếu kiên nhẫn: "Có việc thì kêu tôi."

Vừa dứt lời, một tiếng kêu la lên nhưng lại không phải của Nguy Dã.

"Á --" Dưới lầu đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của phụ nữ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK