Tất cả mọi người ngồi nói chuyện, cười đùa suốt nên thời gian trôi qua rất nhanh. Chớp mắt đã đến 7 giờ tối rồi, ngồi không như vậy mãi cũng chán. Tiểu Nghiên đứng dậy, đi đến bên Bạch Y Vân nói nhỏ vào tai bà.
Sau khi nghe Tiểu Nghiên nói xong bà cũng gật đầu, xin phép đứng lên.
“Cũng không còn sớm nữa, buổi tiệc mà ngồi không như vậy chán lắm, để tôi đi lấy bánh kem lên cho mọi người.”
Bạch Y Vân vui vẻ cười nói. Trong lòng bà không ngừng thầm nghĩ, cuối cùng sau bao nhiêu năm bà cũng có thể cho con trai mình một buổi sinh nhật đúng nghĩa.
Người làm trong nhà lấy bánh kem lúc sáng Bạch Y Vân và Tiểu Nghiên làm ra, đặt giữa phòng khách.
“Anh thấy em giỏi không? Chiếc bánh đó là em với mẹ cặm cụi làm đó.”
Tiểu Nghiên vỗ ngực đầy tự hào. Tuy không phải là lần đầu làm bánh kem, nhưng đây là chiếc bánh ý nghĩa nhất với cô. Chứa trọn tình yêu của cô dành cho hắn.
“Vậy sao? Đây có được coi là phước phần của anh không.” Bạch Phong Thần đưa tay lên nhéo mũi cô, dùng ánh mắt nuông chiều nhất dành cho cô.
“Phước phần gì chứ, ăn bánh của vợ mình cũng được xem là phước phần sao?” Tiểu Nghiên nghe vậy thì rất đắc ý cười tươi roi rói.
Bạch Y Vân lấy trên bàn vài cái nến nho nhỏ, cắm vào bánh sinh nhật, dùng hộp quẹt châm lên những đốm lửa.
“Phong Thần, con lại đây ước đi.” Bà gọi hắn đến.
“Ước gì nữa chứ, con đâu còn là trẻ con đâu mà bị mấy cái mê tín đấy dắt mũi.”
Hắn xua tay, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ phải ước nguyện gì cả, cũng đâu có sao đâu. Thay vì chỉ biết ngồi đấy ước nguyện về một thứ gì đấy tốt đẹp, thì ta nên đứng lên đấu tranh giành lấy nó thì đúng hơn.
“Anh lại thổi nến đi.” Tiểu Nghiên nhìn thấy nến đang mòn dần thì kéo kéo tay áo hắn, thúc giục.
Bạch Phong Thần nắm lấy tay cô, đi đến gần chiếc bánh kem, dùng một hơi thổi tắt những ánh nến yếu ớt kia.
Ngọn nến cuối cùng vừa dập tắt cũng là lúc tiếng vỗ tay, hò reo của mọi người. Hầu hết mọi người đều thấy vui cho hắn, nhất là Tiểu Nghiên, Dương Tư Minh và Bạch Y Vân.
Nếu như trên đời này cầu được ước thấy, thì Bạch Phong Thần chắc chắn sẽ ước cho người hắn yêu nhất. Sống một cuộc sống hạnh phúc, vô lo, vô nghĩ, cứ bình yên mà sống.
Nhưng đấy chỉ là nếu như thôi, mà trên đời này thì làm gì có chuyện nếu như. Tương lai trước mắt không ai biết trước được điều gì, hắn cũng vậy. Nhưng có ra sao, hắn cũng chỉ một lòng một dạ yêu cô.
“Anh bị sao mà đơ ra vậy?” Tiểu Nghiên thấy hắn mặt lạnh tanh, không chút biểu cảm thì nghi hoặc, tiến tới hỏi.
“Anh vừa suy nghĩ chút chuyện thôi.” Bạch Phong Thần lấy lại phong độ, nắm tay cô đi đến chỗ đám Dương Tư Minh.
“Phong Thần, như mọi năm cậu vẫn phải uống với tôi vài ly đấy.” Dương Tư Minh lấy trên bàn chai Champagne, thành thạo khui ra, rót vào ly đưa cho hắn.
“Cậu có chắc không? Cậu là người gục trước đấy.” Bạch Phong Thần nhoẻn miệng cười, dùng ánh mắt thách thức nhìn anh.
“Chậc, cậu xem thường tôi quá rồi đấy. Chắc chắn lần này tôi sẽ không thua cậu đâu.” Dương Tư Minh cười giả trân, thu lại ly rượu định đưa cho hắn, tiện tay rót thêm vào.
“Cậu chơi như vậy là ăn gian đó.”
Lý Hạo Nam đứng bên thấy vậy liền vào can ngăn. Anh đến bó tay với hai người họ, bộ nhường nhau một xíu mất miếng thịt nào sao mà suốt ngày đấu đá. Vậy mà bọn họ vẫn chơi thân được với tận chục năm, thật không hiểu kiểu gì mà.
“Tôi không có ăn gian nha, tại tên mặt lạnh này thanh tôi trước đó.” Dương Tư Minh bày ra vẻ mặt hờn dỗi, đưa ly rượu cho hắn.
“Đã vậy rồi thì của cậu đây, uống hết rồi xem cậu còn mạnh miệng được nữa không.”
“Cậu bị thần kinh hả, Champagne là để thưởng thức, không uống như nước lã mà cậu rót tôi đây một ly như thế.”
Bạch Phong Thần đỡ lấy ly rượu, không để có sánh ra ngoài. Trong lòng không ngừng oán trách tên Dương Tư Minh kia thật không biết thưởng thức.
Tiểu Nghiên đứng bên cạnh ăn bánh kem xong nghe bọn họ cãi nhau có chút đau đầu, cô cố gắng ăn nốt miếng bánh rồi đặt đĩa xuống.
“Mọi người cứ ở đây nói chuyện đi, em thấy có trong người có chút không khoẻ, về phòng nghỉ một lát rồi quay lại.” Cô hướng mắt nhìn Bạch Phong Thần, giao tiếp bằng ánh mắt với hắn.
“Nếu không khoẻ thì phải nói với anh đấy biết chưa? Mệt thì cứ lên nhà nghỉ ngơi đi, không cần xuống nữa đâu. Bây giờ cũng không còn sớm nữa, em về phòng ngủ một giấc đi, lát mọi người về hết rồi anh lên.”
Bạch Phong Thần gật đầu, hôm nay cô đã vất vả nhiều rồi. Chuẩn bị tất bật từ sáng đến giờ không nghỉ, giờ phải để cô đi nghỉ sớm mới được.
“Vậy mọi người cứ tự nhiên ha, em xin phép về phòng.”
Tiểu Nghiên khẽ gật đầu, hai bên mắt cô lúc này nặng trĩu, chỉ muốn thật nhanh leo lên giường, chăn ấm nệm êm, chìm vào giấc ngủ.