Nhà Bạch Phong Thần rất gần trường bọn họ lại cũng gần trung tâm thương mại nữa, nên mọi thứ rất thuận tiện.
Dạo một vòng trung tâm thương mại, Bạch Phong Thần dắt cô đi mua rất nhiều quần áo giày dép, mặc dù Đan Tiểu Nghiên có từ chối vì ở nhà cô vẫn còn rất nhiều quần áo, có mấy cái còn rất mới chưa mặc lần nào nhưng người nào đó đâu có nghe.
Hắn còn lấy lý lẽ rất hoang đường đó là ‘Tiền của tôi, tôi muốn mua cho em.’ đến nước này Tiểu Nghiên cũng sa mạc lời, không biết nói gì hơn. Chỉ còn nước ngoan ngoãn đi theo sau hắn, để hắn dẫn đi hết shop này đến shop khác.
Vậy là kết thúc buổi đi dạo mua sắp là một giỏ đồ toàn quần áo giày dép, nhiêu đây cũng đủ để Đan Tiểu Nghiên mặc nguyên một năm đi.
Đem đống đồ đó cất trong xe, rồi Bạch Phong Thần và Đan Tiểu Nghiên đi về siêu thị gần biệt thự để mua thêm nguyên liệu nấu bữa tối.
Chiều nay Bạch Phong Thần không đi chiếc Ferrari xanh đen kia nữa mà thay vào đó là một em Rolls-Royce Phantom VIII màu trắng sang trọng, thu hút sự chú ý của những người đi đường.
Đi mua đầy đủ đồ ăn rồi, cô và hắn lại lật đật trở về biệt thự. Khi đi đường, Tiểu Nghiên vẫn là thấy có gì đó không đúng. Tại sao cô lại ngoan ngoãn nghe lời hắn vậy nhỉ, tại sao cô lại đồng ý ở nhà hắn, tại sao hắn lại đối xử rất tốt với cô? Trong đầu Tiểu Nghiên bây giờ không khác nào quyển sách ‘Một vạn câu hỏi vì sao’ nhưng cô vẫn không thể nào hiểu nổi.
Về đến biệt thự, lúc này những đồ đạc, sách vở của Tiểu Nghiên đã được chuyển qua hết đây. Cô há hốc mồm, khi người mẹ thân thương của cô đã cho người đem sạch toàn bộ đồ đạc của cô chuyển qua đây. Như này có được coi là bị đuổi ra khỏi nhà không. Đan Tiểu Nghiên khóc thầm trong lòng.
“Em đi sắp xếp đồ đạc đi, tôi nấu cơm cho.” Bạch Phong Thần xách túi lớn túi bé đi vào nhà.
Đan Tiểu Nghiên ngơ luôn, vội đuổi theo hắn vào trong nhà.
“Phòng của tôi ở đâu?” Cô quay qua hỏi Bạch Phong Thần.
“Phòng vừa nãy chúng ta ngủ đấy.” hắn thản nhiên nói, còn tay vẫn thoăn thoắt sếp đồ ăn vào tủ lạnh.
“Hả, tôi tưởng đấy là phòng của anh.” Tiểu Nghiên vẫn không hiểu ý hắn.
“Trước đây thôi, bây giờ đó là phòng của chúng ta.” Bạch Phong Thần vẫn dùng thái độ thản nhiên đó trả lời cô.
Mặt Đan Tiểu Nghiên lúc này xám xịt lại, cô mặc kệ hắn tìm đại một căn phòng trống rồi dọn đồ vào. Cô chắc chắn căn nhà rộng như vậy, đương nhiên phải có rất nhiều phòng trống. Và không ngoài dự đoán ngoài phòng ngủ, thư phòng của Bạch Phong Thần ra vẫn còn một căn phòng dành cho khách nữa.
Không chần chừ gì Tiểu Nghiên nhanh chóng kéo vali đồ cùng mấy túi quần áo mà lúc chiều Bạch Phong Thần và cô đi mua đem vào phòng.
Sếp đồ xong xuôi đã là bảy giờ tối, Đan Tiểu Nghiên đi xuống lầu xem Bạch Phong Thần nấu nướng xong chưa cũng như phụ hắn một tay.
Nhưng khi xuống dưới đã thấy Bạch Phong Thần bày rất nhiều món trên bàn rồi, còn bản thân hắn đang dọn dẹp chỗ bàn bếp.
Đợi Bạch Phong Thần dọn dẹp xong ngồi xuống bàn ăn, Tiểu Nghiên chạy lại lấy bát đúa cho cô và hắn xong cũng ngồi xuống. Hắn lấy cơm cho Tiểu Nghiên, tiện tay gắp thật nhiều thức ăn vào bát của cô
Chỉ với những hành động ân cần đấy, tự nhiên Tiểu Nghiên bỗng có phần rung động, vì ngoại trừ bố mẹ cô, và bạn bè thân thiết nhất của cô ra thì không có ai, quan tâm Tiểu Nghiên như vậy cả, họ chỉ toàn lợi dụng cô. Nhưng cô cũng nhanh chóng chấn an bản thân, mà tập trung ăn tối.
“Tôi không biết là anh cũng biết nấu ăn đấy, hơn thế nữa là nấu rất ngon.” không phải nịnh, nhưng Tiểu Nghiên thực sự rất phục hắn.1
“Từ lúc đi du học tôi đã tập nấu ăn.” hắn vừa ăn vừa tâm sự với cô. Có thể nói đây là lần đầu tiên Tiểu Nghiên nghe Bạch Phong Thần kể về cuộc sống của hắn.
“Tôi tưởng anh sẽ chỉ ăn nhà hàng thôi chứ.” cô trêu chọc hắn.
“Lúc đầu thì đúng là vậy, nhưng vì tôi nhớ những món quê nhà nên đã tự mình tìm hiểu tập nấu những món đơn giản, sau đó đến những món cầu kì.” Bạch Phong Thần vừa kể vừa hồi tưởng lại những tháng ngày du học đầy gian nan ấy.
Hồi đấy hắn đã từng làm suýt cháy phòng trọ vì để lửa quá to, sau nhiều lần làm cháy nồi niêu xoong chảo, Bạch Phong Thần đã đúc kết được kinh nghiệm đầy mình. Hắn tập luyện nấu ăn rất chăm chỉ, nên mới có những món ngon như bây giờ.
Nghe xong nhưng lời tâm sự của Bạch Phong Thần, Tiểu Nghiên không kìm được xúc động vô tay tán dương hắn. Nếu cô đi du học như Bạch Phong Thần chắc chắn cô sẽ nhớ nhà chết mất, hơn thế nữa cô sẽ rất nhớ những món ăn mà mẹ cô làm.
“Anh thật giỏi.” trong lúc xúc động Tiểu Nghiên buộc miệng nói.
Bạch Phong Thần nghe xong vui vẻ cười, lúc ấy hắn tâm huyết học nấu ăn như vậy, là để sau này về nước có thể nấu cho Tiểu Nghiên ăn những món ngon hàng ngày.