Vì lúc nãy cô đã làm thủ tục nhập viện cho anh nên bây giờ Tiểu Nghiên rất rỗi rãi không có việc gì làm. Bỗng nhiên Dương Tư Minh lên tiếng.
“Em còn nhớ cậu ấy không?”
Đan Tiểu Nghiên kinh ngạc khi nghe thấy Dương Tư Minh nhắc đến hắn, cô trầm ngâm suy nghĩ, nếu nói cô không nhớ hắn thì chính là đang nói dối nhưng cô không thể tha thứ cho người đàn ông đó được.
Thấy vẻ mặt của Tiểu Nghiên trầm xuống, ánh mắt thất thần, đăm chiêu suy nghĩ. Dương Tư Minh cười chua xót, anh biết cô vẫn chưa thể quên hắn hay nói đúng hơn là chưa bao giờ quên hắn.1
Căn phòng lại quay trở lại với dáng vẻ tĩnh lặng như tờ, cho đến khi có tiếng gõ cửa. Tiểu Nghiên nhanh chóng đứng dậy chạy ra mở cửa, trợ lý Tôn tay cầm hai hộp inox và một số vật dụng cá nhân của Dương Tư Minh đem đến. Thấy vậy Tiểu Nghiên cầm đỡ anh rồi đặt lên bàn.
Xong xuôi mọi việc trợ lý Tôn xin phép ra ngoài trả lại bầu không khí cho hai người. Tiểu Nghiên vui vẻ mở nắp hộp inox ra, khói cùng mùi nước lèo phả vào mặt cô lan toả khắp căn phòng, mặc dù mùi vị không giống với trước kia nhưng nó có thể xoa dịu đi nỗi nhớ nhà của cô và anh.
“Thơm quá đii.”
Tiểu Nghiên thích thú mở cả hai hộp ra rồi đổ ra bát mà trợ lý Tôn mang đến lúc nãy. Ngửi thấy mùi món ăn mà mình nhung nhớ bấy lâu Dương Tư Minh cũng bất giác ca thán, vui mừng ra mặt.
Đan Tiểu Nghiên chạy lại lấy cái bàn con kê lên cho anh rồi đem bát mì đến, không quên để lại đũa thìa cho anh.
“Của anh đây!”
Mặt của Dương Tư Minh xám xịt lại liếc nhìn cô rối nhõng nhẽo.
“Đút cho anh đi.”1
Còn kèm thêm biểu cảm đau khổ khiến Tiểu Khiên không khỏi đau đầu.
“Nhìn anh thế này có ai nghĩ anh đã 34 tuổi rồi không?”1 . Truyện Quân Sự
Ý của Tiểu Nghiên rất rõ ràng là muốn nhắc khéo người kia đã già rồi đừng nên nhõng nhẽo. Nhưng căn bản ai kia đâu có để ý cứ nằng nặc đòi cô phải đút cho ăn mới chịu.1
“Anh bị gãy mỗi chân thôi mà, tay cũng đâu có bị gì, vẫn có thể tự ăn mà đúng không.”1
Đan Tiểu Nghiên lạnh nhạt bóc trần sự thật, làm cho ai kia đang mè nheo liền liếc cô đến rách cả mắt.
Sau một hồi đôi co, vì đói quá nên cuối cùng Dương Tư Minh cũng phải tự mình thoả hiệp ngồi ăn ngon lành nhưng vẫn không quên lườm cô.
Thật sự là rất lâu rồi Đan Tiểu Nghiên chưa ăn lại mỳ vằn thắn, cụ thể là 3 năm, 3 năm rồi cô chưa quay về nơi ấy, nơi chứa đựng rất nhiều kỉ niệm. Bất giác những hình ảnh khi ấy lại ùa về khiến cho những giọt nước mắt của cô rơi xuống.
Khoảnh khắc ấy đã bị Dương Tư Minh nhìn thấy, anh biết cô đang nhớ nhà, anh cũng vậy nhưng ý định rời đi là của cô, Anh chỉ là người theo sau ủng hộ và phụ giúp cho cô mà thôi.
Nhưng nhìn thấy Đan Tiểu Nghiên đau khổ như vậy anh cũng rất đau lòng. Chỉ có thể an ủi cô, động viên và luôn dõi theo ủng hộ cô.
Nhiều năm như vậy, trong Dương Tư Minh cũng nảy lên tình cảm với Tiểu Nghiên nhưng thực sự rất khó để cô có thể chấp nhận được anh. Vì sao? đơn giản là cô vẫn yêu hắn, người đàn ông đã khiến cô đau khổ, người đàn ông không đáng với tình cảm đấy của cô.1
Vì nhớ hắn mà nhiều đêm Đan Tiểu Nghiên không ngủ mà khóc sưng mắt, nhiều lần Tiểu Nghiên sốt lúc nửa đêm nhưng miệng vẫn không ngừng gọi hắn. Khiến ai cũng phải xót xa.
………..
Sau một lúc ăn xong thì Dương Tư Minh lôi laptop ra sử lý nốt công việc. Còn Đan Tiểu Nghiên nhàn nhã ngồi xem phim.
Dương Tư Minh là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn ở Thành phố A. Đan Tiểu Nghiên gặp anh lần đầu vào 4 năm trước bằng thời gian cô gặp lại hắn.
Lúc đó cô mới là sinh viên năm ba, vô tình gặp Dương Tư Minh đang có buổi giao lưu thuyết trình với các sinh viên, lúc ấy Đan Tiểu Nghiên cũng không để ý anh lắm, vì Tư Minh rất đẹp trai nên có rất nhiều sinh viên nữ đến xem khiến cho hội trường vốn rộng lớn nay trở nên chật cứng.
Sau buổi giao lưu đó Dương Tư Minh vẫn công tác bên trường cô, vẫn là đám sinh viên nữ cuồng nhiệt luôn đeo bám anh, khiến Dương Tư Minh mãi mới cắt đuôi được bọn họ. Anh đang đi trên hành lang trường thì bỗng nhiên Đan Tiểu Nhiên từ đâu chui ra đụng trúng anh, khiến anh mất đà lùi về phía sau đỡ lấy thân hình mảnh mai của cô.
Bầu không khí lúc này đang vô cùng gượng gạo, cô nam quả nữ đang ôm nhau thật sự khiến người ta hiểu lầm.
“Em có sao không?”
Dương Tư Minh ôn tồn hỏi rồi chăm chú nhìn xem người vừa va phải mình là ai.
“Không… Không tôi không sao!”
Vì lúc nãy quá gấp cô đang chạy thần tốc để lên giảng đường cho kịp giờ thì vô tình lao vào người Dương Tư Minh. Vì sợ còn đứng đây nữa Tiểu Nghiên sẽ bị kiểm điểm mất nên cô cuống cuồng xin lỗi anh rồi co giò lên bỏ chạy. Để lại Dương Tư Minh đang đứng ngu người ở lại đấy.