Khương Thần và Phương Cảnh Hành giải quyết xong Hồng Trần Nha Sang Nhân thì đi tìm số 7.
Không ngoài dự đoán, số 7 sảng khoái đồng ý. Vì một khi dự án được công khai, anh ta sẽ phải rời khỏi viện nghiên cứu tiếp tục công việc của mình, e là sau này cũng không có nhiều thời gian online.
Đây là lần đầu tiên anh chơi game online, đương nhiên muốn chơi tốt nhất. Thế là anh ta cũng rất nghiêm túc, nhanh chóng thu thập đủ các loại tình báo, đề cử với bọn họ một người.
Khương Thần hỏi: “Ai?”
Số 7 đáp: “Trá Tử.”
Anh ta dùng chất giọng ngọt ngào đáng yêu chép miệng: “Thằng nhóc đó đúng là một nhân tài đấy. Trong các đội top 10 thì phải có đến ít nhất bốn năm đại lão nghe đồn từng dính líu với hắn.”
Khương Thần: “…”
Phương Cảnh Hành: “…”
Số 7 nói: “Cho tên đó vào thử, biết đâu có tác dụng.”
Khương Thần gật đầu, lên kênh bang gọi Trá Tử.
Hai vị đại lão muốn tổ chức đội hình cố định, đám Trá Tử cũng đã được thông báo, đều rất ủng hộ họ, nhưng gã không ngờ rằng mình cũng có cơ hội, bèn hỏi: “Tôi liệu có được không đấy?”
Khương Thần nói: “Bọn này coi trọng tình sử của cậu.”
Trá Tử hiểu ra: “Ok, cứ để tôi, mời đi.”
Hồng Trần Nha Sang Nhân đang cố gắng thuyết phục mấy tên tuyển thủ chuyên nghiệp ở Thần Tinh Ánh Duyên nên không để ý đến động tĩnh của bọn họ. Giờ thấy trong đội có cái tên thứ năm, nhìn ID của thành viên, hồi tưởng lại một phen, cảm thấy đây chỉ là cao thủ bình thường, lại hỏi: “Vì sao?”
Khương Thần nói: “Tên đó hữu dụng.”
“…” Hồng Trần Nha Sang Nhân nói: “Lại hữu dụng?”
Hắn bắt đầu hoài nghi tên Phong Ấn Sư này cố ý không muốn lấy top 3 hòng giữ lại video, để sau này còn lấy ra sai phái hắn, bèn nói: “Tôi nói cho cậu biết, nếu mà thua thì tất cả là lỗi của cậu.”
Khương Thần nói: “Ờ, lỗi tôi.”
Hồng Trần Nha Sang Nhân nói tiếp: “Vậy cậu xóa video đi.”
Khương Thần nói: “Tôi sẽ suy xét dựa trên biểu hiện của cậu.”
Đệt!
Sao cái thằng tân binh này không biết tôn trọng tiền bối gì hết vậy!
Hồng Trần Nha Sang Nhân giận mà không dám nói gì, cố nhịn để không đánh thằng nhóc này, tiếp tục đi thuyết phục những người kia.
Tiếc là hiệu quả quá mức bé nhỏ.
Bởi vì hầu hết tuyển thủ chuyên nghiệp đều có bạn chơi thân với mình, người ta đang chơi vui với bạn, đương nhiên sẽ không muốn đến tổ đội với bọn họ.
Cũng may trong Như Ý còn năm streamer, trong đó cũng có tuyển thủ đã giải nghệ, trình độ tạm ổn.
Vốn bọn họ cũng đã nằm trong top 20 nên cũng không kéo điểm bình quân của đội xuống. Bây giờ anh em nhà mình cần bọn họ, họ không nói hai lời đã đồng ý. Khương Thần và Phương Cảnh Hành suy xét đến các class trong đội nênchỉ lấy ba người.
Giờ còn thiếu hai.
Bọn họ bàn bạc một hồi, quyết mời Nho Sơ vào vì thích con rối của hắn, tiếp đó đi tìm Cô Vấn.
Cô Vấn hỏi: “Lý do.”
Khương Thần đáp: “Điểm tích lũy của cậu cao.”
Cô Vấn im lặng hai giây, thấy trong đội toàn là nguời của Thần Tinh Ánh Duyên thì hiểu được ý đồ của bọn họ, đồng ý gia nhập.
Nhóm này tập hợp đủ mười người, vào Cuộc Chiến Ngai Vàng điên cuồng đánh cả một buổi trưa thêm một buổi tối, vọt thẳng lên top 10.
Một đám người tròn mắt há mồm.
Ngày xưa bọn họ có nói đến mấy Thập Phương Câu Diệt cũng không buồn care, không ngờ lần này lại có phản ứng!
Họ xem lại danh sách thành viên: Thập Phương Câu Diệt, Ám Minh, Yêu ta hai ba hiệp, Cô Vấn, Hồng Trần Nha Sang Nhân, Ma Thính Thiên, Nho Sơ, Sơn Hà Vô Dạng, Hương Thảo Ngọt Ngào, Trá Tử.
5L: Cô Vấn bỏ Kim Cạnh Liên Minh luôn, vậy là tính làm một đội cố định luôn rồi!
8L: Đâu chỉ có Cô Vấn, có thấy đám Hồng Trần rồi Ma Thính Thiên đều bỏ đội không?
11L: Top 10 bị xáo trộn mạnh đấy, kiểu này chắc tính lên top 5 luôn nhỉ?
16L: Top 5 thì hơi quá, không thấy mấy người đó vẫn còn ham gánh gái à?
23L: Tôi cũng không hiểu, trong Kim Cạnh Liên Minh có khối vú em pro hơn Hương Thảo Ngọt Ngào nhiều, sao không gọi bọn họ? Cả Trá Tử nữa, Phi Tinh Trọng Mộc hay Bạch Long Cốt đều mạnh hơn tên đó mà?
29L: Đợi mấy đội top 10 nhận ra thì đảm bảo là đội này sẽ bị đì cho bằng chết.
35L: Tôi không hiểu mấy người chửi cái gì luôn á, tốt xấu người ta đều cùng một server, kiểu gì trông cũng tốt hơn là mấy đội tạp nham kia chứ?
39L: Khỏi cần phải nói, chỉ tính riêng nhân phẩm của đội trưởng Phương thôi nhé, ảnh muốn nhờ mấy người pro giúp đỡ thì mấy người nghĩ là khó lắm à? Chủ lực của câu lạc bộ ảnh cũng đang chơi cái này đó thôi, anh ấy đâu có gọi bọn họ đâu?
43L: Ghép trận liên server là cơ chế của đấu trường, đám Phương Cảnh Hành không cần thì là vấn đề của bọn họ, thế mà cũng đáng để vênh mặt lên à?
47L: Ê tôi vừa xem thì đây chẳng phải là đám chó dại đợt trước chửi Thần Tinh Ánh Duyên không có người à?
Diễn đàn náo nhiệt vô cùng, Cuộc Chiến Ngai Vàng trong game thì vẫn đang tiếp tục.
Dù sao cũng là một đội mười người, trong những ngày qua, trừ một số ít các đội có thành viên cố định thì hầu hết đều thay đổi thường xuyên. Giờ vì để lấp chỗ trống cho đám Hồng Trần Nha Sang Nhân, các đội cũng làm điều chỉnh tương ứng, trở nên mạnh hơn một chút.
Hồng Trần Nha Sang Nhân nhìn bảng xếp hạng mới ra lò, miệng nói: “Đám chó Ly chắc lại top 1 rồi, không có gì bất ngờ hết.”
Khương Thần cũng nhìn thoáng qua.
Có lẽ là sợ bị chửi nên hầu hết đội hình của các đội đều là tuyển thủ + streamer + cao thủ, không có đội nào toàn tuyển thủ hết.
Tuyển thủ chuyên nghiệp của đội top 1 đến từ hai đội mạnh hiện giờ, thực lực đều không kém. Nhưng cơ chế của Cuộc Chiến Ngai Vàng không phải là gϊếŧ hết tất cả mới thắng, mà chỉ cần đánh chết người mấu chốt là được.
Cậu nói: “Đến lúc đó đánh thử xem.”
Hồng Trần Nha Sang Nhân nói: “Chừng nào lên được cùng hạng với bọn nó đi rồi nói.”
Khương Thần đáp: “Sẽ.”
16 tháng Giêng, ngày cuối cùng của Cuộc Chiến Ngai Vàng.
Vì săn sóc cho mấy hộ khó dậy sớm trong đội mà Khương Thần và Phương Cảnh Hành quyết định chín rưỡi mới bắt đầu đánh.
Hệ thống sẽ luôn ghép trận cho các đội thuộc cùng bậc điểm.
Nếu như họ có điểm số gần nhau, xác suất gặp nhau sẽ cao hơn nhiều.
Có điều với tuyển thủ chuyên nghiệp hay streamer mà nói thì việc rời giường vào buổi sáng thật sự quá khó, đám trong đội Khương Thần tối qua bị bọn họ ép offline đi ngủ nên sáng nay mới bò dậy nổi.
Giờ trong mấy đội top 10 chỉ có hai đội là có đủ thành viên online, còn lại có online cũng không thể làm gì, chỉ có thể đi đánh với các đội khác hoặc ghép ngẫu nhiên vào một đội nào đó, tranh thủ lấy ít điểm, đợi đồng đội online đủ rồi lại leo hạng tiếp.
Dưới tình huống như vậy, đội cố định của Khương Thần lại có ưu thế hơn hẳn, nhân cơ hội kiếm được không ít điểm.
Đội hình các bên cứ rối loạn như vậy đến tầm chiều tối mới trở về như bình thường, mà đám Khương Thần thì đã vọt lên tới top 5.
Người chơi thì không màng gì nữa, chỉ chuyên môn theo dõi đội mình thích, muốn xem kết quả.
Còn có một bộ phận người thì ngóng trông đội của đội trưởng Phương đụng độ với đội đứng đầu của Ly thần, nhưng điều khiến người ta sốt ruột là hai đội này luôn ghép trận vào những lúc khác nhau. Lúc đội của Phương Cảnh Hành vào trận thì đội của Ly thần mới chuẩn bị sang trận tiếp theo, mà lúc đội của Phương Cảnh Hành ghép trận thì đội của Ly thần đang đánh trận mới.
Cuộc chiến của hai đội đang được toàn dân mong ngóng chậm rãi tiến đến, bên đội trưởng Phương lại lên được hai hạng nữa, đã là đội đứng thứ ba.
Dân tình chấn động, muốn vào xem tận mắt, nhưng là đội được toàn dân chú ý, sự nổi tiếng cũng không phải là đùa, họ căn bản không chen nổi vào khán phòng. Cũng may trong đội của Phương Cảnh Hành có vài streamer đều đang livestream, bọn họ có thể vào stream xem, cũng bình luận hỏi han tình hình.
“Chuyện gì đấy? Tôi còn tưởng đợi người của mấy đội kia online hết là bên Phương Cảnh Hành sẽ tịt ngòi luôn chứ.”
“Tôi cũng nghĩ vậy, không ngờ đánh cực mượt luôn.”
“Có hai ván đầu là vừa vào đã gặp được vua của đội bên kia đi lạc, nhanh chóng giải quyết.”
“Còn có một ván Trá Tử gặp người yêu cũ, lấy thân làm mồi lập bẫy. Còn có vài ván thì… Hơi magic.”
“Là như nào?”
“Kiểu như là lần nào gặp nhau bọn họ đều sẽ tìm được vua của đối phương ấy, đảm bảo sẽ trúng thầu trong ba mạng. Nếu không phải là đang livestream từ đầu đến cuối với luôn có người quan sát thì tôi cũng nghĩ là có người báo tin.”
“Đấy xem kìa, ván này lại thế rồi.”
Bọn họ nhìn thấy trong bản đồ, sau khi hai bên đụng độ thì Phương Cảnh Hành và Thập Phương Câu Diệt lập tức dẫn quân hội đồng vua bên kia, sau một hồi đã cho người ta đi bán muối.
Trước khi bị truyền tống ra ngoài, bên kia đưa ra nghi vấn.
[Công cộng] Song Đao Đại Vu Nhị: Cho thằng này chết trong minh bạch được không, tại sao?
[Công cộng] Ám Minh: Đêm nay đánh xong sẽ nói cho ông.
[Công cộng] Song Đao Đại Vu Nhị: Đậu!
Người xem cũng muốn nói câu đậu, nhưng không thể làm gì, đành phải tiếp tục mang cái dấu chấm hỏi to đùng này xem bọn họ tiếp tục lên top 2 với hiệu suất cực cao.
Giờ 10 đội đứng đầu có số điểm chênh lệch không nhiều lắm, nếu không ghép trận thì sẽ lập tức bị đá xuống, bảng xếp hạng gần như thay đổi theo từng giây. Mọi người hồi hộp theo dõi, cuối cùng cũng thấy đội của Phương Cảnh Hành đụng độ với đội của Ly thần.
Giờ phút này cho đến lúc kết thúc hoạt động còn chưa đến mười lăm phút, số điểm chênh lệch giữa hai bên chỉ cần một ván là sẽ quyết định.
Tức là, đội của Phương Cảnh Hành chỉ cần thắng là sẽ trở thành đội đứng đầu bảng xếp hạng.
“Má ơi đỉnh vãi!”
“Ê có tính lộn không vậy mấy má? Sao tôi thấy còn kém nhiều điểm lắm mà.”
“Nếu bên đội trưởng Phương thắng thì mười người cùng được cộng điểm, bên kia cũng có mười người bị trừ điểm, tính thử đi bà nội.”
“Vậy chắc bên Ly thần hối hận xanh cả ruột rồi ấy nhỉ? Nếu hôm nay bọn họ chịu khó dậy sớm hơn một chút là sẽ không bị đuổi kịp rồi.”
“Không chỉ có vậy đâu, bên Ly thần đánh chậm hơn đội trưởng Phương nên điểm cũng tăng chậm hơn nữa.”
“Thế thì giờ đội trưởng Phương xui rồi còn gì? Nếu như trận này ghép với đội khác thì bọn họ còn thắng được, hiệu suất cao một chút thì thắng liền hai ván, cũng có thể lên hạng 1. Nhưng giờ đụng phải Ly thần, lỡ không đoán được ai là vua thì chẳng phải thảm luôn à?”
“Là thảm vãi luôn, bên đội trưởng Phương lẫn bên Ly thần đều là bốc thăm quyết định xem ai là vua, không dễ đoán đâu.”
“Nhưng tôi thấy vua của mấy đội kia cũng ngẫu nhiên mà, đội trưởng Phương vẫn đoán được đó thôi?”
“Ừ, hơi kì.”
Đội hơi kì tranh thủ lúc còn chưa vào bản đồ, mở cuộc họp.
Mấy vị streamer đóng hết míc, không muốn để người xem nghe được chiến lược.
Hồng Trần Nha Sang Nhân thì thật sự không ngờ đội bọn họ lại đi được đến đây, mắt thấy đã đến lúc ngàn cân treo sợi tóc, bỗng cảm thấy hơi kíƈɦ ŧɦíƈɦ, bèn hỏi: “Đánh như thế nào? Có thể đoán được không?”
Phương Cảnh Hành nói: “Không.”
Bọn họ có thể thuận lợi đánh được như vậy là vì tối qua số 7 xin thức đêm, sau đó kéo anh xem lại một đống video các trận của các đội top 10, lý do là vì trong đó có rất nhiều người anh biết, có thể giúp tham khảo.
Con người khi đối xử với nhân vật quan trọng sẽ thường có phản ứng nhất định, có vài người là sẽ đứng ở vị trí đặc thù, có vài người là sẽ để lộ thông qua lời nói và trong chiến đấu. Số 7 chỉ hết ra cho anh, anh ghi nhớ tất cả nên hôm nay mới có thể dẫn đội đi gϊếŧ vua với hiệu suất cao như vậy.
Nhưng cũng có vài đội khá là tùy ý, trừ phi là thời điểm khẩn cấp, còn không thì họ sẽ không để lộ sơ hở.
Mà đội hạng nhất hiện giờ chính là dạng này, thành viên của họ đều có thực lực mạnh, rất ít khi bối rối. Trước đó số 7 đã từng phân tích vài trường hợp có tỉ lệ xảy ra khá nhỏ, nhưng cũng đã nói thêm rằng vào thời điểm không bình thường thì họ sẽ có phản ứng khác. Nếu như quả thật gặp phải tình huống đó thì mấy thứ hiện giờ ta có đều mất hiệu lực — Ví dụ như hiện giờ, đây là trận mấu chốt giành vị trí số một, hiển nhiên là bọn họ sẽ không dám quá tùy ý.
Số 7 nói: “Lát nữa mọi người cố gắng nói chuyện gì đó với họ trên kênh chat chung nhé, ngoài ra thì ai nhìn thấy Tiểu Hoa Yêu chạy vội thì báo lại với em, em sẽ đi tâm sự với chị ấy ~”
Hồng Trần Nha Sang Nhân hỏi: “Tâm sự chuyện gì?”
Số 7 ngượng ngùng: “Tâm sự chuyện em thích Phương Cảnh Hành ấy mà.”
Toàn đội chấn động, ánh mắt láo liên giữa ba người họ.
Khương Thần hiểu ý số 7, nhìn sang Phương Cảnh Hành.
Phương Cảnh Hành gật đầu: “Cô ấy có thích em.”
Anh ngẫm lại bộ não của Hồng Trần, bổ sung: “Đang nói Tiểu Hoa Yêu.”
Hồng Trần Nha Sang Nhân lại hỏi: “Gì cơ?”
Số 7 nói: “Khi thích ai đó là sẽ không giấu được đâu. Lần trước đội bọn mình gặp nhau, chị ấy vẫn luôn cố bắt chuyện với đội trưởng Phương, lúc cá cược mời cơm cũng là chị ấy đề nghị cùng ăn, anh không nhìn ra à?”
Hồng Trần Nha Sang Nhân chần chừ: “Có hả?”
Lúc ấy hắn chỉ chăm chăm muốn thắng Thập Phương Câu Diệt, thật sự là không để ý.
Lại nói cũng chỉ có hôm đó là Tiểu Hoa Yêu chơi chung với bọn họ, về sau cô ấy toàn đi với đội khác, sau nữa thì thành thành viên cố định của đội hạng nhất, họ hoàn toàn không có cơ hội gặp nhau.
Số 7 nói: “Chắc do em là con gái nên nhạy cảm hơn á.”
Anh ta nói tiếp: “Tóm lại là ai trông thấy chị ấy thì nhớ báo cho em nha, em sẽ đi tâm sự với chị ấy.”
Hồng Trần Nha Sang Nhân ngơ ngác gật đầu: “Sau đó thì sao?”
Số 7 nói: “Sau đó thì đợi tin của em thôi.”
Trong lúc bọn họ trò chuyện thì bản đồ đã mở ra, nhóm streamer lại mở míc.
Hai bên được spawn ngẫu nhiên, bắt đầu cuộc chiến mấu chốt nhất.
[Công cộng] Ly Ly Nguyên Thượng: Cuối cùng cũng gặp được mọi người.
[Công cộng] Ám Minh: Mong ăn đòn thế cơ à : )
[Công cộng] Tiểu Hoa Yêu chạy vội: Chào đội trưởng Phương [mỉm cười]
[Công cộng] czx S: Nhớ nương tay ạ [ôm quyền]
[Công cộng] Hồng Trần Nha Sang Nhân: Xem ông đây gϊếŧ chú mày nhé.
[Công cộng] Vợ nhỏ của bàn phím: Em thích đại lão Thập Phương Câu Diệt lắm đó, đại lão nhìn em đi nè.
[Công cộng] Thập Phương Câu Diệt: Qua đây solo, ai thua bên đó đầu hàng.
[Công cộng] czx S: Ngang ngược vậy luôn?
[Công cộng] Vợ nhỏ của bàn phím: Em đến ngay!
[Công cộng] czx S: Tránh ra, để anh!
[Công cộng] Ám Minh: Mấy người để ai làm vua vậy? Tôi công khai luôn nè, cho vua ra solo đi.
[Công cộng] Tiểu Hoa Yêu chạy vội: Chắc chắn là anh lại gạt người.
Hai bên vừa nói chuyện phiếm vừa báo tọa độ cho đồng đội, sau đó quan sát tình hình xung quanh.
Người xem nhìn phân bố của bọn họ, nhanh chóng tìm ra sự bất ngờ.
[Người xem] Dưa chín: Nhìn vách núi kìa!
[Người xem] Không thất tình: Ô, cái này gọi là gì nhỉ? Luật hoa quả à?
[Người xem] Mộc Lâm Phong: Cá xem tên đó sống hay chết nào.
[Người xem] Tình Thâm Trường Thọ: Tôi cá tên đó có chết cũng có kéo theo đệm lưng.
Trong bản đồ, Trá Tử được spawn trên vách đá. Mà trong khu rừng trước mặt gã lại vừa hay có một vị người yêu cũ, nghe nói anh giai này rất độc ác nham hiểm.
Đương nhiên lúc này Trá Tử vẫn chưa biết, cẩn thận đi về phía trước, đang định vào rừng thì bắt gặp đối phương.
Hai người đều khựng lại.
Trá Tử phất tay: “Chào.”
Đại lão không nói năng gì, cầm vũ khí xông về phía gã.
Trá Tử vội vàng lùi lại: “Hôm đó tôi mơ thấy anh đấy.”
Đại lão mắt điếc tai ngơ.
Trá Tử nói: “Biết tại sao không? Bởi vì khi ấy tôi đã thật lòng.”
Đại lão bỗng dừng chân.
Trá Tử nói: “Kết quả từng người các anh, thật đúng là biết tạo niềm vui bất ngờ cho tôi.”
Đại lão nhìn gã chằm chằm: “Em nói thật à?”
Trá Tử nói: “Chứ không thì sao? Bản chất tôi khốn nạn thật, nhưng anh sờ lương tâm của mình rồi tự hỏi đi, ban đầu là lỗi của tôi à?”
Gã lười biếng nói: “Muốn gϊếŧ tôi đúng không? Tôi nói cho anh biết, giờ tôi không muốn anh chạm vào tôi dù chỉ một chút, kể cả trong game. Không cần phải mất công như vậy, tôi sẽ tự chết.”
Nói xong chân gã lùi ra sau một bước, thẳng thừng nhảy xuống vực.
Có lẽ là đại lão bị gã kíƈɦ ŧɦíƈɦ, vội vàng đuổi theo.
Kết quả người Trá Tử rơi xuống thật, nhưng tay gã đã kịp thời bấu lấy vách đá.
Thế là tất cả chứng kiến đại lão vượt qua gã rơi xuống vực, mà gã thì bám lấy vách đá, chậm rãi trèo lên lại.
Đứng vững rồi, Trá Tử xoay người nhìn thi thể ở dưới, ném lại một câu “từng yêu”, cứ thế bỏ đi không quay đầu lại.
[Người xem] Không thất tình: …
[Người xem] Phu Quân Quân: …
[Người xem] Thanh Diêm: …
[Người xem] Tình Thâm Trường Thọ: Há há há há!
[Người xem] Ngô Đồng Già nảy mầm: [che mặt]
[Người xem] Cày phim sướng quá: Tôi nhớ có trận tên này gặp người yêu cũ,có phải phong cách này đâu nhỉ?
[Người xem] Dưa chín: Chắc là nhập gia tùy tục đó.
[Người xem] Thúy Hoa: Mẹ nó tại sao loại người này cũng có người thích hả? Tui không khốn nạn, biết mặn biết ngọt, nhìn tui đi nè [thút thít]
[Người xem] Thỏ nhảy nhót: Quỳ xuống cầu xin Tra Tra ra sách ạ, em sẽ mua cháy hàng luôn!
Chắc Trá Tử cũng biết mình đang bị người ta quan sát, làm một động tác hôn gió với bầu trời, sau đó mới nhanh nhẹn tiến vào rừng.
Một lát sau, gã nhìn thấy Tiểu Hoa Yêu, bèn báo cho Ngọt Ngào, còn hỏi: “Bên cạnh cô ấy còn có một người nữa, không vấn đề gì chứ?”
Số 7 đáp: “Không… Chắc không sao đâu ạ, em cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Trá Tử không yên tâm, báo cho Ngọt Ngào hướng đi của họ, chuẩn bị trốn ở gần đó để tránh trường hợp xấu nhất.
Số 7 nói: “Không sao đâu, anh cứ đi đi. Kiểu gì em cũng phải chết mà, anh đi tìm mọi người đi.”
Trá Tử lấy đại cục làm trọng, bỏ cô nhỏ lại.
Người xem không biết bọn họ định chơi chiêu bí hiểm gì, chỉ thấy Ngọt Ngào chặn đầu hướng mà đám Tiểu Hoa Yêu đang đi tới. Ngọt Ngào tìm một bãi cỏ trống, ôm gối ngồi xuống.
Nửa phút sau, Tiểu Hoa Yêu và đồng đội đi qua, thấy vậy thì quan sát xung quanh, không thấy có vẻ gì là bị mai phục thì đi tới định gϊếŧ cô.
Kết quả vừa đến gần đã nghe cô nhỏ đang khóc, lúc này Ngọt Ngào nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu lại, càng khóc dữ hơn: “Mấy… Mấy người gϊếŧ tôi đi, tôi không chơi nữa… Oa….”
Đồng đội là nam, thấy thế thì không đành lòng, lại quan sát xung quanh, ngoài miệng thì nói: “Cô khóc cái gì? Đang là trận cuối đấy, có bao nhiêu người xem kìa.”
“Xem thì xem, tôi không chịu nổi nữa rồi, cho người nào đó biết được chuyện này thì càng tốt!” Số 7 gào lên: “Tôi thích Phương Cảnh Hành, nhưng ngày nào cũng phải nhìn anh ta chim chuột với Thập Phương Câu Diệt, tôi khổ sở chết đi được.”
Anh ta tiếp tục nghẹn ngào: “Tôi đã nói là không muốn chơi, bọn họ lại cứ khăng khăng kéo tôi vào. Tôi vốn vẫn luôn cố nhịn, nhưng bãi cỏ… Này… Là nơi tôi gặp anh ấy lần đầu tiên. Tôi… Tôi không chịu được nữa. Mấy người gϊếŧ tôi đi, cho tôi được giải thoát, dù sao tôi có ở trong đội cũng chỉ vướng tay vướng chân…”
Tiểu Hoa Yêu chạy vội nghe trên kênh chat truyền đến tin đồng đội đã gặp được đối phương thì biết đúng là không có mai phục, bèn ngồi xuống an ủi: “Bạn đừng như vậy.”
Số 7: “Chị không hiểu đâu.”
Tiểu Hoa Yêu chạy vội: “Mình hiểu chứ, mình cũng thích một người.”
Số 7: “Thật sao?”
Tiểu Hoa Yêu chạy vội nhìn đồng hồ, bèn nói với Ngọt Ngào vài câu, thấy cảm xúc của cô nhóc đã hòa hoãn lại.
Số 7 cảm động: “Chị tốt quá, nếu như em ở cùng đội với chị thì tốt rồi. Chị thích người cùng đội à? Có phải là cái anh Ly thần gì kia không, em nghe nói sau khi Phương Cảnh Hành giải nghệ thì anh ấy là đại thần được yêu mến nhất.”
Tiểu Hoa Yêu chạy vội lắc đầu: “Không phải.”
Hai người lại nói thêm vài câu, Tiểu Hoa Yêu chạy vội không tiếp tục trì hoãn nữa.
Cô đang định nói một câu xin lỗi, lại nghe đối phương mở miệng: “Hôm nay cảm ơn chị, em cảm thấy tốt hơn rồi. Hai người cứ gϊếŧ em đi, dù sao thì ván này cũng rất quan trọng, em hiểu mà.”
Hai người kia đương nhiên sẽ không nương tay, chung sức cho số 7 lên bảng đếm số.
[Người xem] Sữa đậu nành bánh quẩy: ???
[Người xem] Người Trong Gương: ???
[Người xem] Kim Thập Lục: Ngọt Ngào [thút thít]
[Người xem] Dật Tâm Nhân: [thắp nến]
[Người xem] Đại hiệp đội nồi: Tiểu Hoa Yêu của tôi đúng là đẹp người đẹp nết.
[Người xem] Màu nâu xanh: Cô ta đẹp người đẹp nết? À.
[Người xem] Cả tường cũng treo: Làm cái quái gì vậy? Rốt cuộc con nhỏ này vào đội làm gì?
[Người xem] Mộc Gia Tỏa: Hẳn là phải có lí do, ban nãy cô ấy đã nói là mình sẽ phải chết mà.
[Người xem] Cây muốn lặng: Lí do quái gì cơ? Giữ đối thủ lại hai phút à? Vậy thì nhất con nhỏ đó luôn rồi.
Bọn họ còn đang tranh cãi thì bên kênh chat của đội Phương Cảnh Hành vang lên giọng nói quen thuộc, vẫn đáng yêu ngọt ngào như ngày nào.
Số 7: “Ly Ly Nguyên Thượng và bàn phím có thể là vua của bọn họ nha, nhiều khả năng là người trước.”
Hồng Trần Nha Sang Nhân: “Thật hay giả vậy?”
Khương Thần: “Thật.”
Phương Cảnh Hành: “Tin Ngọt Ngào.”
Cô Vấn: “…”
Thính phòng lập tức xôn xao.
Bởi vì Ly Ly Nguyên Thượng đúng là vua.
[Người xem] Thức tỉnh: Vãi nồi!
[Người xem] Châm thuốc cho ông đây: Tôi không tin, đoán bừa đúng không!
[Người xem] Quả ớt đang đỏ: Chỉ là chủ đề ai thích ai thôi mà, làm gì có vấn đề gì!
[Người xem] Yêu one: Tự dưng tôi nhớ đến cái trận với Kim Cạnh Liên Minh, em gái này cũng không phải dạng vừa đâu.
[Người xem] Tiền thưởng hành tẩu: Đệt!
[Người xem] Kim Thập Lục: [tay run run hút thuốc]
Trong trò chơi, người đang nhận được sự chú ý của toàn dân lại ngọt ngào nói: “Không phải đâu, em đoán mò đấy ~”
Sau đó anh ta giải thích: “Con người em ấy mà… Ừm chỉ là có trực giác khá chuẩn, lại thêm em may mắn hơn người bình thường một chút. Thế nên mấy anh ấy mới dẫn em theo, muốn em đánh cược một lần ở thời điểm mấu chốt.”
Anh ta còn phòng sẵn: “Nếu không đúng thì mọi người không được tính sổ với em đâu đấy, em lấy hết kĩ thuật diễn cả đời ra, còn lừa chị ấy thông cảm với mình, áy náy chết đi được.”
Phương Cảnh Hành cười nói: “Không tính sổ.”
Trá Tử: “Đứa nào dám chọc em thì anh trai sẽ là người đầu tiên giúp em báo thù.”
Cô Vấn: “Lần trước gặp bọn tôi…”
Số 7: “Cũng là em đoán đó ~”
Cô Vấn: “… Ừm.”
Nho Sơ: “Ly Ly Nguyên Thượng.”
Khương Thần: “Đâu?”
Nho Sơ: “Khe núi.”
Khương Thần và Phương Cảnh Hành lập tức chạy tới.
Lúc bọn họ đến nơi thì Nho Sơ đã bị Ly Ly Nguyên Thượng xử lý. Cô Vấn và Vợ nhỏ của bàn phím cũng chạy tới, đang đối đầu, Cô Vấn đã hấp hối.
Hai người không màng đến trận chiến bên kia, lao thẳng tới Ly Ly Nguyên Thượng.
Người kia vội vàng né tránh, Vợ nhỏ của bàn phím thấy vậy thì không thèm đuổi tận gϊếŧ tuyệt Cô Vấn nữa mà chạy đến hỗ trợ đồng đội.
3 vs 2.
Khương Thần một chiêu phong ấn Ly Ly Nguyên Thượng, ba người cùng hợp lực gϊếŧ chết y.
Trong cuộc chiến, Cô Vấn tử vong, người của hai bên cũng lục tục chạy tới. Vú em giơ pháp trượng lên định thêm máu cho Ly Ly Nguyên Thượng, kết quả pháp lực đã lập tức bị phong ấn, không thể dùng kĩ năng.
[Người xem] Người Trong Gương: 666
[Người xem] Đường đại nhân: Đúng là tìm đường chết, dám cứu người trước mặt tên đó thì hắn có thể khóa cho người ta tự kỉ luôn.
[Người xem] KX nước mắt mỹ nhân: Vốn dĩ bọn họ có hai vú em, nhưng tiếc là một người trong số đó chạy xuống vực cứu người rồi [cười khóc]
[Người xem] Cẩu Thịnh: Không hổ là Tra Tra của chúng ta.
Vì cứu người nên họ đến trễ, lúc thành viên tập hợp đủ thì cả đám điên cuồng thả kĩ năng với kẻ địch.
Trong chốc lát chỉ nghe một tiếng nổ rung trời, ngay sau đó hợp thành một chuỗi, cú nổ bị hiệu ứng kĩ năng che mất, màu vàng kim chiến thắng bỗng lóe lên, sau đó biến mất.
Khi tất cả mọi thứ lắng lại, người ta nhìn thấy Phong Ấn Sư và Ám Minh Sư sóng vai đứng đó, xứng đôi vô cùng.
Mà Ly Ly Nguyên Thượng đã lên bảng đếm số, cách đó không xa, Sơn Hà Vô Dạng đang bình thản giơ pháp trượng, hồi max máu cho anh em nhà mình và vợ hắn.
Trận chiến kết thúc.
Hai bên đợi được truyền tống ra ngoài.
Ly Ly Nguyên Thượng biết phát cuối mình chết là do ăn một chuỗi nổ liên hoàn, lại nghĩ đến mấy lần bị phong ấn, bèn gửi một tin.
[Công cộng] Ly Ly Nguyên Thượng: Thập Phương Câu Diệt, cậu sẽ tham gia thi đấu chứ?
[Công cộng] Thập Phương Câu Diệt: Sẽ.
[Công cộng] Ly Ly Nguyên Thượng: Hẹn gặp ở sân đấu.
[Công cộng] Thập Phương Câu Diệt: Ừ.
Giờ phút này, chỉ còn năm phút nữa là hoạt động kết thúc, vẫn có thể liều mạng một phen.
Hai bên vừa rời khỏi đã lập tức bấm ghép trận, lại bị ghép trúng nhau, tính cả thời gian sắp xếp và vào bản đồ thì bọn họ đại khái còn bốn phút.
Người xem: “…”
[Công cộng] czx S: PK đi, ai thua bên đó đầu hàng!
[Công cộng] Hồng Trần Nha Sang Nhân: Để anh suy nghĩ năm phút.
[Công cộng] Vợ nhỏ của bàn phím: Ông có còn là người không vậy?
[Công cộng] Trá Tử: Tôi thích nhất là dáng vẻ người ta bất lực với tôi ~
[Công cộng] Nhất Bộ Vãng: …
Hai bên vừa chọc nhau vừa tìm người, thoáng cái đã đến lúc kết thúc.
Hệ thống khép lại, đội của Thập Phương Câu Diệt vĩnh viễn đứng ở vị trí số một, toàn thể server Thần Tinh Ánh Duyên reo hò.
Phương Cảnh Hành lấy kính xuống, nhìn người bên cạnh, cười hỏi: “Ngủ nhé?”
Vì cuộc chiến ngày hôm nay nên Khương Thần ở lại nhà Phương Cảnh Hành.
Giờ đã mười hai giờ, nhưng có lẽ là do đánh nhiều nên hăng máu, cậu không muốn đi ngủ, bèn nói: “Không buồn ngủ.”
Phương Cảnh Hành nhướng mày, đang định nói vậy làm chút chuyện có ý nghĩa, lại nhớ ra mình đang livestream, vội vàng chuyển sang phần mềm, đã thấy khu bình luận điên cuồng.
“Vãi chưởng! Vừa rồi là ai thế!”
“Là Thập Phương Câu Diệt đúng không?”
“Anh sống chung với Thập Phương Câu Diệt có đúng không!”
“Sống chung sống chung sống chung!”
Phương Cảnh Hành: “…”
Danh Sách Chương: