Phương Cảnh Hành quan sát một chút tình huống trước mắt.
Mê cung ở sâu dưới lòng đất, phải cách bề mặt ít nhất năm mét.
Cái hố ở trên đủ cho ba bốn người nhảy xuống cùng lúc, có thể là lúc đào hố con chó đã không cẩn thận đụng phải cơ quan nào đó.
Sau khi nhảy xuống thì con chó lại chạy mất tiêu, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Nhiệm vụ "tra tìm vị trí của mê cung" hiện chữ đã hoàn thành, trong cái giao diện trong suốt hiện lên ngoài cảnh báo đáng sợ ra thì còn cho người chơi hai lựa chọn. Một là thăm dò địa cung, hai là đợi thành viên của Nghịch Phong đến, chỉ là sau lựa chọn đó có một cái đồng hồ đếm ngược 3 tiếng.
Phương Cảnh Hành đoán có lẽ là Du Mộng cân nhắc đến yêu thích của người chơi nên mới cho một phương án khác.
Ví dụ như đợi người của Nghịch Phong đến, họ sẽ đi trước mở đường, giảm thiểu mức độ kinh dị. Nhưng nếu Khương Thần đã không sợ thì anh cũng dứt khoát chọn cái thứ nhất.
Khương Thần: "..."
Phương Cảnh Hành nói: "Đi thôi."
Khương Thần gật đầu, chậm rãi đi về phía trước.
Đi được mấy bước, cậu không nhịn được hỏi: "Sao Du Mộng lại làm ra mấy thứ này?"
Phương Cảnh Hành cười nói: "Hồi trước lúc chuẩn bị ra thực tế ảo, có rất nhiều người nói muốn chơi kiểu phó bản như thế này, nhưng cũng có không ít người phản đối. Chắc là tổng hợp ý kiến lại, họ quyết định đặt nó trong cốt truyện ẩn."
Khương Thần trầm mặc.
Ánh sáng trong địa cung lờ mờ, hành lang cũng chỉ đủ cho hai người sóng vai mà đi, lại phối thêm loại nhạc âm u rùng rợn. Dưới hiệu ứng của thực tế ảo, chỗ này không khác nào nhà ma.
Nơi này không giống như phó bản ẩn lần trước, trên dưới trái phải đều được lát gạch đá chỉnh tề, mà có phần cũ nát, cứ cách vài mét lại có một cánh cửa. Hai người nhanh chóng đi tới cánh cửa đầu tiên, vừa hay lại là bên trái của Khương Thần.
Phương Cảnh Hành nói: "Mở ra xem thử đi."
Khương Thần bình tĩnh đẩy cửa, phát hiện chỉ là một cái kho nhỏ đựng đồ linh tinh.
Cậu đứng ở cửa nhìn một vòng, gánh nặng trong lòng lập tức nhẹ đi, vừa định đi vào xem thử thì thấy cái mặt tường đối diện với cửa bỗng xoay lại, đầu kia là một cái xác được làm thành con rối, trong nháy mắt đã mặt đối mặt với cậu.
Khương Thần: "..."
Phương Cảnh Hành: "..."
Đội trưởng Khương không chút nghĩ ngợi đạp một phát vào ngực nó, đạp nó bay vào trong phòng, sau đó đóng cửa cái "rầm", mặt không cảm xúc tiếp tục đi về phía trước.
Phương Cảnh Hành cười một tiếng: "Từ từ, kiểm tra lại đã."
Khương Thần dừng bước, cực kỳ lí trí vòng về.
Hai người mở cửa vào phòng, thử đánh con rối kia, phát hiện có tấn công mấy cũng vô dụng, chỉ là đạp được đẩy được.
Mà có vẻ như con rối không thể ra khỏi cửa này, phải chờ người chơi đi vào mới có thể đuổi đánh bọn họ, nhưng lượng sát thương rất thấp, chủ yếu là để dọa người. Bọn họ để kệ cho nó đánh không đau không ngứa, lục soát khắp căn phòng rồi mới rời đi.
Phương Cảnh Hành vừa đi vừa điểm lại cốt truyện trong đầu.
Dựa trên những manh mối hiện giờ là tổ chức Nghịch Phong nhận một nhiệm vụ đặc thù, giữa chừng xảy ra bất trắc dẫn đến mất liên lạc.
Trong đó, thẻ bài của lão đại rơi ở hồ dưới núi Mai Cốt, thẻ của chủ nhân con chó thì lại rơi cùng với con chó ở một sườn núi nhỏ cách đó ngàn dặm. Khoảng cách này có vẻ hơi quá xa?
Còn có, nếu chủ nhân của con chó nhận một nhiệm vụ có vấn đề, vậy thì sao NPC ở nhà săn tiền thưởng không nói gì với bọn họ?
Mà vị thợ săn tiền thưởng kia nhặt được mặt dây chuyền xương cốt đó ở đâu? Liệu việc hắn mất tích 3 năm có ẩn giấu điều gì khác không?
Khương Thần thấy anh mãi không nói gì, bèn lên tiếng: "Phương Cảnh Hành."
Phương Cảnh Hành hoàn hồn: "Vâng?"
Khương Thần tìm chuyện để nói: "Hỏi bọn họ xem đã qua hết chưa."
Phương Cảnh Hành bèn lên kênh chat.
[Thế giới] Ám Minh: Mọi người đã ai xong ải này chưa?
[Thế giới] Mộc Gia Tỏa: Chưa.
[Thế giới] Ám Minh: Đều đến đâu rồi?
[Thế giới] Bạch Long Cốt: Tôi cũng không biết giờ mình đang ở đâu luôn, cơ chế của cái này như kiểu phó bản ấy, mỗi nhóm tự đánh của mình, không nhìn thấy nhau được.
[Thế giới] Âm Một Mét: Địa cung này à, có, hơi, lớn [hút thuốc]
[Thế giới] Đồng sinh cộng tử: Hẵng còn đang tìm chó đây này, mẹ nó, đáng lẽ nên làm cái dây xích.
[Thế giới] Ám Minh: Mấy đội phía sau không ai chọn cái 3 tiếng à?
Tuy nói ải thu thập vật liệu sẽ giúp các vị bang chủ giành được lợi thế, nhưng dù sao cũng là bang lớn, nhóm cốt cán hẳn cũng sẽ nhanh chóng gom đủ, đánh tới đoạn này rồi mới đúng.
[Thế giới] Sinh tử bạc đầu: Để em nói cho, em chọn cái thứ hai. Sau đó NPC sẽ đến thắp một đống nến trong địa cung, đánh mấy thứ linh tinh bên trong xong là cũng chạy biến như chó, bọn em phải tự tìm đường, bà già nó tốn công đợi ba tiếng [khóc lớn]
[Thế giới] Kim Thập Bát: Tôi sắp đứt rồi [buồn ngủ]
[Thế giới] Chữ Tình trên đầu: Chỗ này lớn quá, đã ai tìm được chó chưa?
[Thế giới] Triều Từ: Cô Vấn?
[Thế giới] Phi Tinh Trọng Mộc: Khỏi gọi, hắn chết lâu rồi, nhân vật nửa ngày không nhúc nhích.
[Thế giới] Hạnh Thiên Thành: Thế mà cũng ngủ được?
[Thế giới] Phi Tinh Trọng Mộc: Hắn không sợ mấy thứ này.
[Thế giới] Liễu Hòa Trạch: Nhưng thỉnh thoảng có mấy thứ bất ngờ xông ra thế mà không đánh thức hắn à?
[Thế giới] Phi Tinh Trọng Mộc: Chắc giật mình xong lại ngủ tiếp thôi, tôi cũng không chịu nổi nữa rồi, đi ngủ đây.
[Thế giới] Mộc Gia Tỏa: Hai người đánh đến đâu rồi?
[Thế giới] Phi Tinh Trọng Mộc: Đi trước mấy người một bước.
Gửi cái tin nhắn này xong hắn cũng offline đi ngủ.
Có một người đi đầu, nhanh chóng có thêm một loạt nhóm khác offline, những người còn lại thì tiếp tục tìm chó.
Khương Thần vẫn tiếp tục tìm chuyện để nói: "Đánh xong nhiệm vụ săn tiền thưởng rồi nhận nhiệm vụ tình nhân thì liệu xác suất bốc được cái nhiệm vụ này có lớn hơn không?"
Phương Cảnh Hành thấy nguyên dàn bang chủ đều có mặt, lại nghĩ đến mấy người bạn cũng mở được cốt truyện, trả lời: "Nhiều khả năng. Hiện giờ trong số những người chúng ta biết chỉ có nhóm của Nho Sơ và Người Trong Gương là không rút được."
Khương Thần hỏi tiếp: "Sao Người Trong Gương không tổ đội với Hạnh Thiên Thành?"
Phương Cảnh Hành cười nói: "Chắc là vì Hạnh Thiên Thành chê hắn."
Nói chuyện trên trời dưới đất một hồi, hai người đã đi đến cánh cửa thứ tư.
Mấy cánh cửa này chéo nhau, nhưng lại không có quy luật gì. Cánh cửa thứ hai thứ ba đều nằm bên phía Phương Cảnh Hành, một cái trong đó có con rối, cái còn lại không có gì, anh vào dạo một vòng rồi lại ra, giờ đã đến cửa thứ tư, nó nằm ở bên phía Khương Thần.
Khương Thần chuẩn bị tâm lý thật tốt, vươn tay đẩy ra, phát hiện là một phòng ngủ nhỏ.
Bọn họ ngó vào xem, không thấy con rối, cũng chẳng có gì hữu dụng, bèn quay người ra ngoài. Đúng lúc này lại nghe thấy một tiếng "cạch" rất nhỏ, ngay sau đó là một con rối từ trên trần nhà rũ nửa người xuống, lại mặt đối mặt với Khương Thần.
Khương Thần: "..."
Con rối đờ đẫn nhìn cậu, mở miệng ra để lộ cái mồm nhung nhúng răng nanh.
Khương Thần lập tức cho nó một đấm, im lặng đi vòng qua, nhấc chân đi thẳng.
Phương Cảnh Hành thấy vậy bật cười: "Nếu chỗ này là trong nhà ma thật, anh đánh người ta như thế thì sẽ phải bồi thường không ít tiền đấy."
Khương Thần mắt điếc tai ngơ, tiếp tục đi.
Mãi cho đến khi Phương Cảnh Hành giữ cậu lại thì cậu mới quay đầu.
Phương Cảnh Hành chỉ vào cánh cửa thứ năm: "Không xem cái này à?"
Khương Thần lạnh nhạt nói: "Cái đó ở bên cậu, tự đi mà xem."
Phương Cảnh Hành dò xét cậu, liên tưởng đến tình huống ở mấy cánh cửa trước và việc cậu chủ động bắt chuyện, chợt nhận ra một sự kiện, dở khóc dở cười: "Anh sợ à?"
Khương Thần nói: "Không sợ."
Phương Cảnh Hành không tin, nhưng cũng không vạch trần.
Anh đi vào cánh cửa thứ năm xem hết một lượt rồi đi ra nắm tay Khương Thần, thấy Khương Thần không né tránh thì không đi song song với cậu nữa, mà chủ động đi lên phía trước, kéo người tới cánh cửa bên trái.
Khương Thần ở đằng sau nhìn anh một cái, do dự trong chốc lát, nhưng cũng không từ chối.
Phương Cảnh Hành đứng trước cửa, hỏi nhiều một câu: "Anh đợi ở đây để em vào xem nhé?"
Khương Thần nói: "Không."
Phương Cảnh Hành bất đắc dĩ, đành phải kéo cậu vào theo, thấy trong này cũng không có gì.
Khương Thần ở đằng sau anh cũng nhìn thoáng qua, chợt có người vỗ vai cậu, Khương Thần theo bản năng quay đầu lại thì lập tức đối diện với một con rối, con này trông khiếp người hơn mấy con trước nhiều, hình như là bay ra từ sau cửa.
Phương Cảnh Hành mơ hồ nghe được tiếng cậu hít vào một hơi, xoay người lại nhìn thì cũng đối diện với một thứ như vậy.
Anh vội vàng ôm người vào lòng, đá con rối bay về lại chỗ cũ, đưa Khương Thần trở lại hành lang rồi hỏi: "Anh vẫn ổn chứ?"
Khương Thần rất quật cường: "Không sao."
Phương Cảnh Hành nói: "Hay là anh nhắm mắt lại, em dắt anh đi nhé?"
Khương Thần nói: "Không."
Cậu thừa nhận là cậu có hơi sợ.
Nhưng chuyện này cũng giống như lần trước cậu bảo AI đọc truyện kinh dị cho mình nghe hết từ đầu tới cuối, dù cậu sợ nhưng vẫn phải đến nơi đến chốn.
Khương Thần nói: "Vậy đi, cậu bật nhạc cho tôi nghe."
Phương Cảnh Hành hỏi: "Bài gì?"
Khương Thần ngẫm nghĩ: "May mắn đến."
Phương Cảnh Hành lên mạng tìm thử, dùng loa ngoài bật cho cậu nghe «May mắn đến».
Làn điệu rộn ràng hân hoan trong nháy mắt truyền khắp đại cung, Khương Thần rất hài lòng.
Có đôi khi phim hài với phim kinh dị chỉ khác nhau ở nhạc nền.
Với bài hát này, đám rối kinh dị kia xuất hiện chẳng khác nào đến đưa tiền cho người ta, tâm trạng cậu lập tức ổn định lại.
Phương Cảnh Hành cũng cảm thấy bầu không khí ban đầu đã bị làm lộn xộn hết rồi, không khỏi cười ra tiếng, anh thật sự thích cậu chết mất.
Anh vẫn không buông tay, tiếp tục dắt người đi về phía trước. Họ nhanh chóng đi hết mười cánh cửa, thuận theo hành lang mà rẽ một cái, thấy trước mắt có một cánh cửa đang lóe lên ánh sáng.
Hai người bước vào, phát hiện khung cảnh đã thay đổi một chút.
Vẫn là hành lang, nhưng trên vách tường lấm tấm những vệt máu khô, như thể đoạn trước chỉ là một trò đùa dai, muốn để người ta biết khó mà lui, từ giờ mới là vào vấn đề chính.
Nhưng có sự tồn tại vô cùng mãnh liệt của nhạc nền đón Tết, lại thêm Phương Cảnh Hành vẫn luôn đi đằng trước bảo vệ cậu, Khương Thần không hề thấy sợ, cực kì bình tĩnh.
Đây là lần đầu tiên Phương Cảnh Hành được nắm tay cậu lâu như vậy, chỉ cảm thấy tâm tình vui vẻ vô cùng, thầm nghĩ ở trong game nắm nhiều thành quen, chắc ở ngoài đời cũng có thể thử nắm một chút.
Có điều... Ý nghĩa của cửa ải vừa rồi ở đâu?
Chẳng lẽ là vì nó nằm trong nhiệm vụ tình nhân nên thật sự là một cốt truyện ẩn cho người ta yêu đương?
Bọn họ đi lòng vòng hơn bốn mươi phút, không khỏi đứng lại, cảm giác đã đi nhầm đường.
Phương Cảnh Hành nói: "Để qua được mỗi cảnh sẽ cần tiêu hao chút thể lực, anh có phát hiện ra không?"
Khương Thần đi thẳng vào trọng điểm: "Chó."
Phương Cảnh Hành đáp: "Đúng vậy, chó."
Giữa mỗi lần chuyển cảnh đều sẽ có một cánh cửa ngăn cách, bọn họ đã đi liên tiếp gần mười cửa rồi.
Thể lực của nhân vật trong game sẽ tự động hồi phục, nên nhìn chung thì gần như không tụt, nhưng chó lại khác.
Con chó đang ở trong trạng thái yếu ớt, nếu thể lực tiêu hao quá nhiều thì nó sẽ ngất tại chỗ, nhưng họ đã đi cả đường mà không hề phát hiện ra nó.
Phương Cảnh Hành nói: "Hẳn là có manh mối gì đó đã bị chúng ta bỏ qua, quay lại xem thử đi."
Khương Thần bèn đi theo anh quay lại.
Đã đi qua một lần rồi, cậu biết ở đâu có cái gì, nên lần này không cho Phương Cảnh Hành dắt nữa mà tự đi.
Phương Cảnh Hành có chút tiếc nuối, ngoài miệng lại nói: "Thật ra em hơi sợ, hay là anh dắt em đi được không?"
Khương Thần nhìn anh một cái.
Phương Cảnh Hành theo bản năng chuẩn bị tâm lý bị từ chối, ai ngờ Khương Thần lại vươn tay, thật sự dắt anh đi.
Anh yên lặng đi theo mấy bước mới lấy lại tinh thần, nhìn sang người bên cạnh.
Khương Thần nói: "Đừng có nhìn tôi, nhìn đường ấy."
Phương Cảnh Hành cười đáp lại, đi theo cậu đến một cánh cửa, thật sự không nhịn được nữa: "Bé yêu, em có một yêu cầu."
Khương Thần: "Nói."
Phương Cảnh Hành nói ra: "Mình đổi bài hát đi."
Một ca khúc như vậy đúng là đã làm bay mất cảm giác âm u, nhưng mà nó không thích hợp để nói chuyện yêu đương.
Danh Sách Chương: