Bọn họ lớn lên cùng nhau, tình cảm đậm sâu, không có quá nhiều lo ngại nên có rất nhiều chuyện anh luôn hỏi thẳng.
Tối hôm qua anh chủ yếu chỉ muốn biết liệu bạn thân có ý với Phong Ấn Sư không, chứ cũng không nhắm đến ảnh chụp, tình cờ nói đến đoạn đó thì thuận miệng hỏi một câu.
Với quan hệ này của bọn họ, Tạ Thừa Nhan cho thì cho, không cho thì thôi, thật sự không cần phải lừa anh, thế nên anh cũng không nghĩ nhiều.
Ai ngờ cuộc đời là những cú lừa.
Vì bức ảnh này đúng thật là photoshop.
Để tránh ngộ thương người ta, anh còn cẩn thận quan sát lại khung cửa.
Khi nhìn bình thường thì chỉ thấy một độ cong rất rất nhỏ, nhưng phóng to lên thì tương đối rõ, thêm nữa là khuôn mặt này quá mức chói lòa, nếu như không phải anh tình cờ đưa mắt nhìn khung cửa thì chắc cũng chẳng phát hiện nổi.
Nhìn khung cảnh thì hình như là chụp trong phòng khách sạn.
Chắc là hôm qua phải photoshop vội nên mới sót chi tiết này.
Vậy giờ vấn đề là.
Tại sao Tạ Thừa Nhan lại lừa anh?
Tạ Thừa Nhan và Phong Ấn Sư có quan hệ tốt như vậy, hẳn là sẽ không bôi nhọ Phong Ấn Sư.
Nhưng đương yên đương lành y cũng sẽ không đùa mình kiểu này, thế nên chắc chắn là có một lí do nào đó mà phải làm vậy.
Phương Cảnh Hành hồi tưởng lại trạng thái tối hôm qua của Tạ Thừa Nhan, lại liên kết với tấm ảnh giả này, cứ cảm thấy người nào đó có vẻ giấu đầu hở đuôi.
Khả năng lớn nhất là Tạ Thừa Nhan biết dự án nghiên cứu của viện.
Với tình bạn của bọn họ, Tạ Thừa Nhan hoàn toàn có thể nói với anh một câu rằng chuyện này liên quan đến dự án, vậy thì anh sẽ không hỏi nữa.
Nhưng ngay cả một câu cũng không chịu nói, điều đó chứng tỏ vai trò của Tạ Thừa Nhan trong việc này không chỉ là người qua đường đơn thuần, mà ít nhiều cũng có liên quan.
Phương Cảnh Hành vừa nghĩ đến đây thì nghe thấy tiếng điện thoại kêu.
Anh thấy tên của ảnh đế hiện lên, bấm kết nối.
Sáng hôm nay Tạ Thừa Nhan không có cảnh quay nên ngủ đến gần giữa trưa mới no giấc.
Y hồi tưởng lại chuyện ngày hôm qua, đột nhiên lo lắng bức ảnh kia sẽ khiến Cảnh Hành thay đổi thái độ với cậu nhỏ, thế nên mới gọi điện tới.
Y hỏi: "Ông ăn cơm chưa?"
Phương Cảnh Hành đáp: "Chưa, ông thì sao?"
Tạ Thừa Nhan nói: "Chuẩn bị ăn đây."
Y hơi ngừng một lát: "Ông xóa ảnh chưa đấy?"
Phương Cảnh Hành nói dối không chớp mắt: "Rồi."
Tạ Thừa Nhan yên tâm, dù sao cũng là lịch sử đen tối của mình.
Y chắp vá: "Ờm anh ấy...!Chủ yếu là bị cái mặt vậy thôi, mẹ tôi bảo sẽ chữa được, người ta chữa xong sẽ không trông như vậy nữa đâu, ông hiểu không?
Phương Cảnh Hành mỉm cười nhìn y: "Tôi đâu có nói là để ý chuyện đó."
Tạ Thừa Nhan thầm nhủ thằng bạn mình mặc dù thỉnh thoảng hơi xấu bụng tí nhưng đối đãi với người nhà thì chưa bao giờ bao phải chê, vừa quan tâm chăm sóc vừa dịu dàng.
Y cảm thấy rất đáng tin cậy, vui vẻ đổi chủ đề: "Mấy ông đánh cốt truyện ẩn đến đâu rồi?"
Phương Cảnh Hành nói: "Sắp xong rồi."
Tạ Thừa Nhan bất ngờ: "Nhanh vậy?"
Phương Cảnh Hành cười nói: "Phong Ấn Sư lợi hại mà."
Tạ Thừa Nhan lập tức cảm thấy hứng thú: "Kể nghe một tí đi."
Phương Cảnh Hành nói: "Đợi có hướng dẫn là ông sẽ biết thôi."
Anh ứng phó vài câu đơn giản rồi ra hiệu đối phương mau đi ăn đi, sau đó cúp máy.
Tạ Thừa Nhan đã muốn giấu diếm thì anh sẽ không vạch trần, tránh gây phiền phức.
Dù sao thì với tính cách của Tạ Thừa Nhan, cộng thêm thái độ đó, anh có thể đoán được tấm ảnh kia đại khái là y dùng chính mặt mình nặn ra, thế là Phương Cảnh Hành quyết định đợi sau này chân tướng rõ ràng rồi hẵng tính sổ.
Đội trưởng Phương lại nhìn bức ảnh thêm cái nữa, vui vẻ đi ăn cơm trưa.
Ăn trưa xong rồi nghỉ ngơi, 2 giờ chiều anh online, đợi mười mấy phút mới thấy bóng Phong Ấn Sư, chào hỏi: "Anh đến rồi à?"
Khương Thần nhẹ nhàng gật đầu, thấy thành viên đã có mặt đầy đủ thì mang máu của trưởng thôn giả trở lại khu rừng, giao cho Dược Sư.
Dược Sư cho cả hai con sói uống.
Tất cả nhìn thấy cơ thể Y Lâm tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, biến trở về yêu tộc.
Mà Ôn Viêm thì chỉ hơi lập lòe chút tia sáng, vẫn là dạng sói.
Y Lâm và Dược Sư vội la lên: "Chuyện này là sao?"
Nhóm mười người thì lại biết nguyên nhân.
Ban đầu Ôn Viêm trúng nguyền rủa nhưng nó chỉ có tác dụng một nửa, sau đó Nguyệt Huy đích thân ra tay chồng thêm một tầng nguyền rủa nữa mới khiến hắn biến thành một con sói hoàn chỉnh.
Căn cứ vào quy tắc "ai hạ chú thì dùng máu của người đó giải", nếu hắn muốn trở lại dạng người thì chỉ có thể uống máu của Nguyệt Huy.
Nhóm mười người âm thầm bàn tán.
"Nguyệt Huy là boss thế giới level 80, chắc không đến nỗi bắt bọn mình đi đánh hắn đâu nhỉ?"
"Đánh thế quái nào được, ông có biết là nguyên đám này còn chẳng đủ để nhét kẽ răng hắn không hả?"
"Trừ khi cốt truyện giảm level của hắn xuống."
"Có xuống nữa thì tôi cũng không đánh đâu."
Trong lúc bọn họ còn đang bàn luận thì Ôn Viêm bỗng mở mắt ra.
Có lẽ là vì đã xóa được một tầng nguyền rủa, cũng có thể là vì được gặp Y Lâm, hắn không còn sự hung bạo, chỉ yên lặng nhìn Y Lâm một lát, rồi tiến tới dùng đầu cọ lên cổ đối phương.
Tình Thâm Trường Thọ vô thức túm lấy tay người bên cạnh: "Đậu phộng tổ kế hoạch hiểu lòng người vl, một người đàn ông kiêu ngạo như vậy lại làm nũng, ư ư lứng quá, nhìn mà muốn yêu đương ghê gớm!"
Người bên cạnh muốn giật tay về.
Tình Thâm Trường Thọ quay sang nhìn, đối diện với mặt của Cô Vấn, lập tức buông hắn ra, chạy đến bên Phong Ấn Sư, hỏi cậu: "Nam thần anh thấy thế nào?"
Khương Thần đáp: "Tôi thấy là lấy được phần thưởng xong có thể khỏi trả lương cho cậu."
Phương Cảnh Hành lập tức bật cười.
Tình Thâm Trường Thọ im lặng tiêu hóa một chút, thức thời ngậm miệng, đàng hoàng lại.
Cốt truyện vẫn đang tiếp diễn, Y Lâm ôm Huyết Lang khóc một hồi, sau đó nhanh chóng lau khô nước mắt, trở nên kiên cường, nói phải nghĩ biện pháp giải chú cho ca ca của mình.
Ôn Viêm vẫn nhìn y không chớp mắt, ánh mắt chăm chú mà đậm sâu.
Y Lâm nói: "Huynh còn nhớ ta không?"
Ôn Viêm gật đầu, rồi lại lắc.
Ý là trông rất quen nhưng không nhớ ra.
Hốc mắt Y Lâm đỏ hồng, xoa đầu con sói: "Không sao, sau này huynh sẽ nhớ ra thôi."
Ôn Viêm lại dụi đầu vào tay y.
Y Lâm nói: "Vậy huynh còn nhớ những chuyện gì? Có phải huynh cũng đã quên quan hệ của chúng ta không?"
Ôn Viêm gật đầu.
Y Lâm do dự đặt lên đầu hắn một nụ hôn, vươn tay ôm lấy hắn, không nói gì.
"Uiii!" Tình Thâm Trường Thọ rất kích động: "Hóa ra là đệ đệ cũng thích ca ca, ngon vãi!"
Một người một sói ngon vãi đứng dậy, đi đến trước mặt bọn họ.
Y Lâm nói: "Lần này thật may mắn là có các vị, ta không biết nên làm thế nào để cảm tạ, các vị có thể để lại danh tính được không? Sau này chúng ta nhất định sẽ báo đáp ân tình của các vị."
Bên phía Khương Thần lại bị hệ thống thay mặt đáp lời, nói là muốn đi theo hỗ trợ.
Y Lâm rất bất ngờ và mừng rỡ: "Thật sao, vậy thì quá tốt rồi."
Dược Sư cũng đi tới, muốn cùng đi với bọn họ.
Đám Y Lâm biết được chuyện người hạ chú Ôn Viêm chính là Nguyệt Huy thì sắc mặt trở nên xấu xí, nhưng cũng nhanh chóng nghĩ ra biện pháp.
Dược Sư điều chế một bình thuốc phấn, có thể khiến cho hành động của Nguyệt Huy trở nên chậm chạp trong một phút, bọn họ chỉ cần tranh thủ lấy được máu trong một phút này rồi bỏ chạy là được.
"Nếu đã làm chậm được thì lấy máu làm gì, sao mấy người này không nhân cơ hội vặn cổ tên đó làm thịt luôn đi?"
"Dù gì người ta cũng là boss thế giới, chắc có chiêu giữ mạng rồi."
"Đúng rồi, ông nể mặt người ta tí đi."
"Ê, bọn họ thế này tức là bọn mình phải dẫn đường à?"
"Thật đấy à?"
Bọn họ đành phải chấp nhận số phận, lục ra một chuỗi tọa độ Nguyệt Huy thường xuất hiện, dẫn hai người một sói kia lên đường.
Từ khu vực đánh quái vào đến nơi boss xuất hiện phải đi một quãng đường rất dài.
Vốn dĩ bọn họ đã rất gây chú ý rồi, giờ còn có ba NPC đi theo, lại càng thêm thu hút ánh mắt.
Nguyên quãng đường này có cả một chuỗi người hóng hớt chạy theo sau.
Một đội quân tìm hai vị trí không thấy gì, cuối cùng phát hiện Nguyệt Huy ở một nơi gần tọa độ thứ ba.
Đó là một hang động, Nguyệt Huy mặc bộ pháp bào giáo chủ gọn gàng đẹp đẽ, ung dung bước ra, híp mắt quan sát bọn họ, khi ánh mắt chuyển tới Huyết Lang thì gã cười: "Đây chẳng phải là thú cưng của ta sao."
Người chơi đang đứng xem ngỡ ngàng.
[Loa] Kẻ mạnh là vô địch: Vãi chưởng cốt truyện ẩn Y Lâm phải đánh boss thế giới Nguyệt Huy! Nguyệt Huy chui ra giữa ban ngày ban mặt luôn này, mấy thím đã thấy bao giờ chưa [Screenshot]
Người chơi trên khắp server cũng điên cuồng.
[Thế giới] Dưa chín:???
[Thế giới] Dưa hấu là ngọt nhất: Gì cơ???
[Thế giới] Đừng nhắc lại: Cái này người đánh được à?
[Thế giới] Rễ Bản Lam: Tổ kế hoạch muốn chết chìm trong nước bọt của người chơi à.
[Thế giới] Thi sĩ không nhìn trời: Không sao, đã có đại lão rồi!
[Thế giới] Đồng sinh cộng tử: Bình tĩnh, tôi cảm zác* sẽ không hành người chơi thế đâu [run rẩy châm thuốc]
*Gốc là 赶脚 là từ chỉ người dắt lừa (la) thuê, tra baidu thì có thấy giải thích là dân mạng hay đọc chệch chữ "cảm giác" 感觉 thành 赶脚 để tăng phần hài hước.
[Thế giới] Người Trong Gương: Vãi chưởng để tôi tới xem có giúp được gì không!
[Thế giới] Âm Một Mét: Không giúp được thì đứng đánh trống cổ vũ cũng được.
[Thế giới] Nước mắt không đáng giá: Phải đánh thật chứ không chỉ đối thoại thôi hả?
Trong lúc kênh thế giới nhốn nháo thì Nguyệt Huy mỉm cười ngoắc ngoắc ngón tay với Huyết Lang.
Ánh mắt Ôn Viêm lập tức đờ đẫn, vèo cái nhảy tới bên cạnh gã.
Nhóm mười người: "..."
Đừng nói là đúng như bọn họ nghĩ nhé?
Nguyệt Huy khen ngợi xoa đầu Huyết Lang, chỉ vào mấy người trước mặt: "Đi, giết bọn hắn cho ta."
Thất đức như vậy thật luôn!
Mấy bang chủ còn chưa kịp văng tục thì Y Lâm đã xông lên chặn trước người bọn họ, nói với Huyết Lang: "Ca, dừng tay!"
Ôn Viêm nhào lên, bộ nanh sắc bến lành lạnh sắp đâm thủng cổ Y Lâm đến nơi thì hắn bỗng khựng lại, vẻ mặt giãy giụa.
Y Lâm vội vàng ôm lấy hắn, Dược Sư cũng chạy tới hỗ trợ đè hắn xuống, quăng bình thuốc và công cụ lấy máu cho người chơi, để người chơi đối phó với Nguyệt Huy.
Nhóm mười người: "..."
À, bảo sao mấy người này không định vặn cổ Nguyệt Huy.
Hóa ra là vừa thấy mặt đã bị phế hết rồi, bọn họ chỉ có thể tự túc là hạnh phúc thôi.
Phương Cảnh Hành cầm bình thuốc, nhanh chóng quan sát địa hình.
Địa hình nơi này khá đơn giản.
Bên trái hang động là một đồng cỏ trống trải, rải rác vài gốc cây.
Bên phải là một rừng cây nhỏ, sau rừng có một cái hồ con con.
Anh nhanh chóng quyết định: "Vào rừng."
Thành viên trong đội rất nghe lời, vắt chân lên cổ chạy vào trong rừng.
Nguyệt Huy híp mắt nhìn chằm chằm bình thuốc kia, dường như cảm nhận được uy hiếp, gã không thèm nhìn hai người một sói bên cạnh, đuổi theo người chơi.
[Loa] Đầu giường trăng tỏ rạng: Phải đánh rồi [Screenshot]
Chúng người chơi xôn xao, vội vàng chạy sang phía bên này, muốn xem xem mười người bọn họ làm thế nào đánh với boss thế giới.
Phương Cảnh Hành tiên phong chạy vào rừng cây, đồng thời ra hiệu cho bọn họ hơi tản ra một chút, thấy Nguyệt Huy vẫn nhìn mình chằm chằm thì phân tích: "Hiện giờ boss sẽ chỉ đuổi tôi thôi, đợi chúng ta lấy máu xong thì hẳn là hắn cũng sẽ chỉ đuổi người có máu."
Khương Thần nói: "Xuống nước."
Phương Cảnh Hành cười: "Cái này gọi là gì nhỉ, tâm linh tương thông à?"
Khương Thần thẳng thừng: "Cút."
Phương Cảnh Hành nói: "Tức là anh nằm lòng em rồi nhỉ*?"
*Câu trên là tâm hữu linh tê, cũng có thể hiểu là trong lòng có (chung suy nghĩ với) nhau, thế nên câu sau Phương Cảnh Hành mới đùa như vậy.
Nghĩa đen là Khương Thần nằm trong lòng mình rồi và nghĩa bóng là Khương Thần hiểu mình quá (nằm lòng).
Khương Thần nói: "Cút ra kia."
Tám người còn lại: "..."
Mấy người có nhớ là bọn mình đang chạy trối chết không vậy?
Tình Thâm Trường Thọ chịu cảm giác tan nát cõi lòng, đau đớn không thôi: "Có thể chú ý tới chuyện chính trước được không? Boss sắp bắt được em rồi!"
Phương Cảnh Hành nhìn ra sau, nói: "Hắn không đuổi mọi người đâu nên đừng cản đường nữa, tôi sẽ dẫn boss xuống dưới nước câu giờ một chút.
Hạnh Thiên Thành, Triều Từ, Phi Tinh Trọng Mộc, Tình Thâm cũng xuống nước, đừng cách nhau chừng hai mét, những người còn lại chờ trên bờ đi."
Anh đơn giản nói một lượt cách đánh, sau đó lách mình vọt ra sau cây, tránh được đòn tấn công của Nguyệt Huy.
Những người còn lại hành động theo sắp xếp của Phương Cảnh Hành, hỏi anh: "Liệu có tác dụng không?"
"Lỡ thuốc này không dùng được trong nước thì tính sao?"
"Với nhỡ có người bắt trượt thì phải làm sao?"
"Chỉ cần ném đúng hướng với không vượt quá khoảng cách nhất định thì chắc sẽ không trượt đâu." Phương Cảnh Hành nói: "Dù sao thì cứ thử đi, không được thì làm lại."
Anh lại mạo hiểm tránh được một đòn, thấy bọn họ đã vào vị trí hết rồi thì lao xuống nước, bơi về phía giữa hồ.
Nguyệt Huy theo sát phía sau, nhanh chóng bắt kịp anh.
Phương Cảnh Hành thấy thế thì không xoay sở được, đành phải chịu một đòn, nhìn thanh máu của mình rồi nói: "Máu giấy thì hai đòn là chết, Chiến Thần với Kiếm Khách chắc được ba đòn."
Anh có vài loại thuốc hồi máu, cắn hết thì cũng thành công kéo được Nguyệt Huy ra giữa hồ, mở bình thuốc ra vẩy lên người gã.
Sự thật chứng minh, thuốc ở trong nước cũng có tác dụng.
Động tác của Nguyệt Huy lập tức trở nên chậm chạp, ngay cả đòn tấn công cũng không thể làm được.
Phương Cảnh Hành bèn lấy công cụ ra, hết nửa phút cái thanh tiến độ mới chạy xong, lấy được máu.
Một giây sau, bọn họ nhìn thấy một cái đếm ngược.
Không cần hỏi, chỉ cần vượt qua quãng thời gian này thì bọn họ sẽ qua ải.
Phương Cảnh Hành vội vã bơi về, tốn nốt ba mươi giây cuối.
Dược tính trên người Nguyệt Huy biến mất, gã lập tức giận dữ, quay đầu đuổi theo Phương Cảnh Hành.
Phương Cảnh Hành cắn thuốc chịu đòn, đến gần Hạnh Thiên Thành, ném bình máu đã lấy xong cho hắn.
Hạnh Thiên Thành vươn tay, quả nhiên bắt được.
Ánh mắt của Nguyệt Huy tức thì chuyển sang Hạnh Thiên Thành.
Hạnh Thiên Thành hoàn toàn không nhìn gã, quay sang ném cho Triều Từ cách đó hơn hai mét.
Người kia cũng bắt được, lại ném tiếp, cứ thế ném tới bờ.
Mộc Gia Tỏa đứng trên bờ bắt được bình nhỏ, lập tức co cẳng chạy.
Nguyệt Huy thấy vậy càng thêm phẫn nộ, điên cuồng bơi về bờ.
Nhưng thiết lập của game là hành động trong nước sẽ bị hạn chế, còn lâu gã mới nhanh được bằng lúc ở trên bờ.
Đám Hạnh Thiên Thành vẫn đang dưới nước chỉ muốn quỳ xuống.
Thuốc hết tác dụng cũng không sao, nghĩ cách khác để giảm tốc thôi, mẹ nó chứ...!Não làm bằng gì vậy!
Quần chúng vây xem cũng tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình ném bình.
Bọn họ tụ tập lại một chỗ, không cần phải lên loa, chuyển thẳng sang kênh chung bàn tán.
Mặc dù không biết nhiệm vụ là gì, nhưng cũng không ngăn cản bọn họ đưa ra phán đoán dựa trên tình huống hiện giờ.
"Đỉnh vãi, kéo boss được như vậy luôn?"
"Không hổ là đại lão!"
"Thế thì đứng thành một vòng không tốt hơn à?"
"Gần quá, chắc là đã cân nhắc đến việc boss có chiêu đánh lan rồi."
"Đúng rồi, boss có phải dân ăn chay đâu, tốc độ nhanh hơn người chơi nhiều."
"Lên bờ rồi kìa..."
Một khi Nguyệt Huy lên bờ, tốc độ của gã trở lại như cũ.
Mộc Gia Tỏa đã chạy hơn một trăm mét, đám Khương Thần cũng chạy cùng y, tất cả đều đang ở trước mặt y, chỉ cách y có một đoạn.
Một lát sau, Nguyệt Huy đuổi kịp Mộc Gia Tỏa.
Mộc Gia Tỏa vừa chạy vừa cắn thuốc chịu đòn --- Phương Cảnh Hành không dám đánh cược vào kĩ thuật và tiết tấu của họ, đã dặn trước rằng chỉ cần thanh máu không đầy thì phải dùng thuốc ngay, thuốc làm lạnh hết thì ném bình cho người đằng trước.
Mộc Gia Tỏa cắn xong loại thuốc cuối cùng, chịu thêm một đòn là còn nửa máu, ném bình cho Cô Vấn.
Cô Vấn cũng làm tương tự, ném cho Liễu Hòa Trạch đằng trước.
Liễu Hòa Trạch ăn hết thuốc cũng lưu loát ném cho Bạch Long Cốt.
Bạch Long Cốt vừa vươn tay đỡ, quay đầu định chạy đã bị cành cây bên cạnh đột ngột chặn lại.
Đồng đội: "..."
Bạch Long Cốt không ngờ một cái cành cây nhỏ xíu như thế cũng chặn đường được, không khỏi văng tục, vòng qua rồi chạy tiếp, ném bình cho Phong Ấn Sư.
Thời gian chỉ còn lại một phút.
Khương Thần cầm cái bình, trở thành cột trụ cuối cùng.
Vừa rồi bọn họ đã cố gắng chạy thành một vòng lớn, cốt là để kéo giãn khoảng cách, người trước người sau đều cùng chạy.
Nhưng một là người trong nước tốn thời gian để lên bờ, hai là đội hình lâm thời nên có phần chưa bắt kịp nhịp điệu, thêm nữa là lần đầu tiên thử nên bọn họ đã không cẩn thận chạy quá xa, nên giờ bị cách một khoảng.
Cậu nhìn về phía Phương Cảnh Hành, cố gắng chạy tới bên đó.
Phương Cảnh Hành cũng đứng chờ cậu, muốn hỗ trợ một chút.
Tiếc là hai người chưa kịp đến gần thì thuốc của Khương Thần đã tiến vào giai đoạn chờ.
Nguyệt Huy đuổi kịp cậu, giơ tay lên bắn chưởng.
Mấy vị bang chủ đồng thời văng tục.
Bạch Long Cốt là người hối hận nhất, nếu không phải do anh ta làm chậm mọi người lại thì có lẽ họ đã qua được trong lần này rồi, giờ lại phải đánh lại.
Bọn họ nhìn chiêu của boss rơi xuống, đều thở dài, ngay cả Khương Thần cũng không phản kháng, đợi ngửi mùi đất.
Kết quả một giây sau, cậu vẫn mạnh khỏe đường hoàng đứng đó, chẳng hề hấn gì.
Thành viên trong đội: "???"
"Ớ...!Sao lại không chết?"
"Ai biết, chưa hết thời gian mà!"
"Đúng rồi, boss vẫn đang đuổi mà?"
"Khụ, xem tin chiến đấu..."
Những người còn lại vội vàng cúi xuống xem, đối mặt với một từ: Miss.
Trong game, miss tức là trượt.
Hoặc là đòn tấn công thất bại, hoặc là đánh trượt, hoặc là kẻ địch né đòn thành công.
Tóm lại là đòn tấn công không có tác dụng.
"Không thể nào, bọn mình tận mắt thấy cậu ta bị đánh mà."
"Mà đó là đòn của boss, trượt thế quái nào được?"
"Cái đó mà còn miss được thì hên đến cỡ nào chứ?"
"Ê..."
Cả đám bỗng khựng lại, im lặng ngộ ra, tập thể rưng rưng nước mắt.
Gia tăng may mắn...!Hóa ra mày có tác dụng như thế!
Đội trưởng Khương được buff luck thành công chạy đến chỗ Phương Cảnh Hành, trước khi chiêu của boss giáng xuống lần nữa đã ném cái bình cho anh.
Cùng lúc đó, đếm ngược cũng kết thúc.
Nguyệt Huy vung tay áo, chán chường nói: "Chậc, tôm tép nhãi nhép, đuổi cũng chẳng có gì thú vị, tha cho các ngươi lần này."
Vừa dứt lời gã đã bỏ bọn họ lại, thong thả đi vào hang.
Tôm tép nhãi nhép cùng đưa mắt nhìn theo gã, có hơi muốn chửi bậy.
Bọn họ nhịn, cầm máu tới cho Ôn Viêm uống, thấy hắn khôi phục dạng con người.
Y Lâm vui sướng vô cùng, ôm lấy hắn.
Ôn Viêm cũng ôm trả, mặt đối mặt với y, cặp mắt mắt luôn lạnh lùng kiêu ngạo nay chất chứa tình cảm mềm mại.
Tình Thâm Trường Thọ ở bên cạnh cổ vũ: "Hôn đi, hôn đi, hôn điiiii!"
Nhưng dù bầu không khí có mập mờ hơn nữa thì bọn họ vẫn kiềm chế không hôn.
Y Lâm có hơi ngượng ngùng quay đi: "Huynh có còn nhớ chúng ta đã từng nói sau khi góp nhặt được đủ vật kỉ niệm của mười vùng đất thì sẽ nói cho đối phương biết bí mật của mình không? Chúng ta đã thu thập được chín cái rồi, chỉ còn thiếu một cái nữa thôi, tiếp tục chuyến phiêu lưu nhé?"
Ôn Viêm nói: "Ừm."
Nhóm mười người: "..."
Khương Thần thấy bọn họ đi tới nói lời cảm tạ và từ biệt thì lấy vật kỉ niệm mà Tư Tế ra, đưa tới.
Kịch bản tự động kích hoạt, hệ thống thay mặt đáp lời, nói muốn tặng cho bọn họ.
Khuôn mặt Y Lâm đỏ hồng, nhưng không từ chối mà cầm lấy rồi nhìn về phía Ôn Viêm.
Y nói: "Ca, bí mật của ta chính là...!Ta thích huynh, là kiểu thích kia."
Ánh mắt Ôn Viêm cũng sâu thẳm: "Ta cũng thích đệ."
Hắn kéo người kia vào lòng, ôm lấy.
Một đám chó độc thân im lặng đứng nhìn, ăn chén cơm chó này.
Cùng lúc đó, thông báo quen thuộc lại bay khắp server: Chúc mừng người chơi Thập Phương Câu Diệt, Ám Minh, Tình Thâm Trường Thọ, Mộc Gia Tỏa, Bạch Long Cốt, Cô Vấn, Hạnh Thiên Thành, Phi Tinh Trọng Mộc, Liễu Hòa Trạch và Triều Từ đã tiên phong vượt qua cốt truyện [Y Lâm]! Đạt được thành tựu hoàn mỹ hoàn thành cốt truyện!
[Thế giới] Cẩu Thịnh: Đỉnh vãi!
[Thế giới] Kết thúc: Vãi chưởng hai ngày!
[Thế giới] Thanh xuân khó ngủ yên: Hai ngày đã xong cốt truyện ẩn, ngoài một câu trâu bò vãi thì không biết phải nói gì nữa.
[Thế giới] Lục Hoa: Mà còn là hoàn mỹ hoàn thành đó!
[Thế giới] Đầu giường trăng tỏ rạng: Nghe nói bên beta đánh hơn hai mươi ngày cũng chưa xong.
[Thế giới] Thiếu nữ nghiện net: Hai mươi ngày vs hai ngày, mấy người cảm nhận chút đi, thấy sợ không?
[Thế giới] Học được cách từ bỏ: Không sợ, chỉ muốn quỳ thôi.
[Thế giới] Tình yêu giống như hô hấp: Đại lão của chín server kia chắc lại phát rồ rồi.
Bọn họ đoán không sai, chuyện đã được truyền lên diễn đàn, các đại lão quả nhiên lại phát rồ.
Tất cả sâu sắc cho rằng họ không đánh cùng một cốt truyện ẩn rồi, chỉ trong chốc lát tiếng kêu than đã dậy khắp trời, thầm nghĩ hai tên kia đúng là không phải người.
Không phải người số 1 Phương Cảnh Hành ôm cái rương, dẫn bọn họ về Như Ý, giúp mở rương.
Mặc dù mấy vị bang chủ nói là đánh không công, nhưng Khương Thần không muốn vắt chày ra nước, vẫn muốn cho bọn họ chút tiền trà nước.
Cậu đang quan sát đống phần thưởng, ánh mắt đột nhiên va phải một thứ, cầm lên xem thử thì nó là một miếng huân chương hình tròn, trên đó khắc vài kí hiệu và hoa văn, không có thuộc tính, thông tin thì chỉ ghi là huân chương kỉ niệm hoàn mỹ hoàn thành cốt truyện ẩn.
Phương Cảnh Hành cũng cầm xem thử, vừa định trả lại cậu thì bỗng giơ lên trước mắt nhìn kĩ hơn.
Khương Thần hỏi: "Sao?"
Phương Cảnh Hành cười nói: "Hẳn là trứng màu* cho người chơi."
*Hay còn gọi là Easter Egg (Trứng phục sinh), xuất phát từ trò chơi săn trứng vào lễ Phục Sinh ở bên Tây.
Được dùng để chỉ các chi tiết nhỏ thường bị bỏ qua nhưng thật ra lại là một trong những điểm sáng của game/truyện/phim giúp gia tăng ấn tượng và cảm xúc cho người chơi/xem.
Anh chỉ vào phần hoa văn ở tít ngoài rìa: "Nhìn kĩ chỗ này đi, nó là chữ đấy, chỉ là cố tình biến hóa đi thành hoa văn trang trí thôi."
Mọi người đứng quanh nghe vậy cũng thấy tò mò, ngó xem thử.
Tất cả nhìn thấy từ trên xuống, theo chiều kim đồng hồ là một hàng chữ: Cảm hứng của câu chuyện này bắt nguồn từ ngày mùng 1 tháng 9 năm 2028, xin được dùng nó để chúc mừng luật hôn nhân đồng giới chính thức có hiệu lực ở Hoa Quốc, nguyện cho những người yêu nhau trên thế gian cuối cùng đều sẽ được bên nhau, yêu chính là yêu.
Mọi người bỗng thấy cảm động.
Vì sao Du Mộng lại hot nhiều năm như vậy?
Vì nó không chỉ chơi vui, mà còn chất chứa tình cảm.
Phương Cảnh Hành cũng thấy rất vừa ý với lời chúc này, nhìn Phong Ấn Sư bên cạnh.
Anh thật lòng thích đối phương, đó là điều không thể chối cãi.
Ngay cả trước khi thấy tấm ảnh giả đó, anh cũng đã nghĩ dù tình huống của Phong Ấn Sư có thế nào thì anh vẫn có thể bình tĩnh tiếp nhận.
Anh tươi cười trả lại tấm huân chương: "Anh lấy đi, chắc sẽ lấy về được một phần tình yêu đấy."
Khương Thần liếc Phương Cảnh Hành, đang định nói vài câu thì cánh tay bị ai đó chọc chọc.
Cậu lấy kính xuống, thấy người của tổ đóng băng đến, nói muốn đo một vài số liệu, cần một buổi chiều, bảo cậu tối rồi chơi tiếp.
Khương Thần gật đầu, vào game cất huân chương đi, bảo Phương Cảnh Hành chia đồ trước, tối cậu sẽ lên game, sau đó offline.
Phương Cảnh Hành bèn giữ lại món Thần khí và hai vật liệu hiếm, còn đâu để bọn họ tự chia, sau đó viết hướng dẫn giúp Phong Ấn Sư, để cậu đỡ phải mất thời gian làm.
Cứ thế chơi đến chạng vạng tối, anh treo máy offline thì thấy điện thoại nhấp nháy.
Một tin nhắn được gửi tới từ người bạn lần trước anh nhờ điều tra viện nghiên cứu.
Vị này trước kia đã từng nhập ngũ, giờ cùng vài vị chiến hữu mở công ty an ninh, cũng từng hợp tác với nhà anh vài lần, quan hệ khá là tốt.
Thỉnh thoảng bọn họ sẽ nhận vài vụ điều tra, miệng cũng rất nghiêm, không cần lo sẽ bị lộ ra ngoài.
Nội dung tin nhắn rất đơn giản, hỏi anh có tiện để nói chuyện một chút không.
Phương Cảnh Hành gọi luôn cho bên đó.
Vừa kết nối, bên kia đã nói: "Dàn nhân viên của viện đều khá là lạnh lùng, không dễ tiếp xúc lắm."
Phương Cảnh Hành cũng không thật sự muốn tra mấy chuyện này, chỉ là lúc trước anh quá lo cho Phong Ấn Sư nên mới muốn hiểu thêm một chút về tình hình bên kia.
Đối phương đã liên lạc với anh thì hẳn là đã có thông tin gì đó.
Anh nói: "Không dễ tiếp xúc thì thôi."
Bên kia đáp: "Ừ, điều tra bọn họ thì không tiện lắm, nhưng người khác thì được."
Vừa nói hắn vừa gửi vào khung chat một bức ảnh.
Phương Cảnh Hành liếc nhìn, một cặp vợ chồng giản dị, trông không có gì đặc biệt.
Bên kia nói tiếp: "Người đàn ông này có một cậu em trai, ba mươi năm trước đã chết.
Trước đó không lâu ông ta đã đến viện nghiên cứu, sau đó lại đi viếng mộ em trai, tôi đã sai người đi kiểm tra thử, bia mộ kia có dấu vết bị đào lên."
Phương Cảnh Hành hỏi: "Tức là thi hài của em trai ông ta vẫn luôn ở viện nghiên cứu suốt ba mươi năm qua?"
Đầu kia đáp: "Đúng vậy.
Quyên hài cốt cho người ta nghiên cứu cũng là chuyện thường, tôi vốn không để ý lắm, nhưng sau đó người của tôi lại tình cờ gặp phải ông ta trong một quán cơm.
Họ nghe được ông ta say rượu nói với bạn vài câu về dự án đóng băng, nói rằng đóng băng người bị bệnh nan y khoảng vài chục năm, rồi rã đông lúc nền y học trong tương lai đã có thể cứu mạng họ."
Dự án đóng băng đã không phải cụm từ gì mới mẻ.
Người ở đầu bên kia cảm thấy chuyện này quá viển vông, cũng không mấy quan trọng, nên chỉ coi như là một tin đồn nhỏ nói cho Phương Cảnh Hành, còn bình luận: "Theo tôi thì người đã chết rồi làm sao mà sống lại được, quá vớ vẩn rồi."
Phương Cảnh Hành theo bản năng định cười theo, nhưng ngay lúc đó lại giật thót, sắc mặt chợt thay đổi.
Anh vốn cho rằng Phong Ấn Sư gặp phải căn bệnh mà y học hiện đại không thể giải quyết nên mới chạy tới viện nghiên cứu làm người tình nguyện.
Mà kiểu nghiên cứu thử nghiệm còn đang trong giai đoạn phát minh thuốc hay phải tiếp nhận phẫu thuật đặc thù gì đó thì chắc chắn không chỉ có một người tình nguyện.
Thế nên anh mới để người tra chút tin đồn, muốn biết thêm ít nhiều về tình trạng của Phong Ấn Sư cho an tâm hơn.
Mặt khác, Phong Ấn Sư có lẽ có mối liên hệ với nhà họ Khương hoặc nhà họ Tạ mà không thể để cho người khác biết, nên cậu mới quen biết Khương Thi Lan, cũng vì thế mà Tạ Thừa Nhan mới giúp giấu diếm như vậy.
Nhưng giờ, anh lại nghĩ tới một trường hợp khác.
Nếu như đó là sự thật, vậy thì chuyện này quá đáng sợ.
Người bên đầu kia không thấy được vẻ mặt của anh, hắn nói: "Tạm thời tôi chỉ điều tra ra được chút chuyện này thôi."
Phương Cảnh Hành giữ bình tĩnh nói: "Ừ, không cần tra nữa đâu, lát nữa tôi sẽ gửi tiền vào tài khoản cho anh."
Bên kia lại nói: "Thôi, cũng không giúp được gì cho cậu, không cần đâu."
Phương Cảnh Hành cố giữ cho giọng mình được bình thường, cười nói: "Cần chứ, tiền công anh cực nhọc mà."
Bên kia cũng không khách sáo với anh nữa, cười nói với anh thêm vài câu rồi cúp máy.
Phương Cảnh Hành nhìn màn hình di động tối xuống, đứng dậy đi ra ban công hóng gió, muốn để mình bình tĩnh lại một chút.
Anh tự xưng là thông minh, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện người ta có thể sống dậy từ cõi chết.
Vô số manh mối vào giờ phút này lại như thủy triều, cùng ập tới lòng anh.
Vì sao lúc trước anh điều tra mọi câu lạc bộ cũng không tra ra được người nào như Phong Ấn Sư.
Vì sao thằng nhóc kia chơi Phong Ấn Sư tốt như vậy, nhiều lúc lại như chưa từng chơi Du Mộng.
Vì sao Phong Ấn Sư đối xử tốt với Tạ Thừa Nhan như vậy, nhưng sống chết không chịu nhận đối phương làm anh.
Mà Tạ Thừa Nhan, một người hay giữ hình tượng như vậy mà trong thời gian ngắn đã thân thiết với Phong Ấn Sư đến mức độ đó.
Vì sao Phong Ấn Sư lại chấp nhận lời mời PK của Đỗ Phi Chu, còn cố ý hỏi ID của bọn họ, lần này làm nhiệm vụ cũng cố ý ngẫu nhiên gặp Đỗ Phi Chu, dường như rất tin tưởng ông ta.
Lại vì sao mà khi hỏi đến tuổi tác, phản ứng đầu tiên của Phong Ấn Sư và Khương Thi Lan đều là 18 tuổi.
Tất cả những chuyện này, đều có thể giải thích bằng một đáp án.
Bởi vì cậu là Khương Thần.
Không phải sau ba mươi năm sau Du Mộng mới lại xuất hiện một Phong Ấn Sư màu đen.
Mà vị Phong Ấn Sư màu đen truyền kỳ năm đó...!Cậu đã trở lại.
______________________________