Ban đầu, sóc nhỏ chỉ là một đầu bếp non trẻ, nhưng nàng trưởng thành với tốc độ nhanh khủng khiếp.
Sau khi nắm giữ chuẩn xác các loại gia vị, càng về sau, đồ ăn nàng nấu càng ngon.
Thay đổi rõ rệt nhất đến từ đại lão hổ, trước kia Tống Hứa bưng món cá đã làm sạch sẽ đâu vào đấy đặt trước mặt bà, bà sẽ ăn hai miếng cho có, thỉnh thoảng biếng ăn còn nhân lúc Tống Hứa nhóm lửa trốn ra xa, đợi một lúc mới quay trở lại.
Nhưng bây giờ ngày nào bà cũng về trước giờ cơm để đợi Tống Hứa, không những thế, còn thích ăn cay một cách lạ kỳ.
Món cá nướng muối ớt của Tống Hứa phải nói là nhất đẳng, nàng làm bao nhiêu đại lão hổ ăn bấy nhiêu, một hai con là tuyệt đối không đủ bà ấy nhét kẽ răng, Tống Hứa nhịn không được cảm thán: Hàm răng của ngài lớn quá!
Ô Mộc thì khác, hắn đối xử với tất cả thức ăn đều cùng một thái độ, khiến người khác cảm thấy cho hắn ăn đồ ngon chính là lãng phí.
Nhưng Tống Hứa không vì vậy mà bên trọng bên khinh, nàng chia thức ăn cho hai người như nhau.
"Chỉ cần cố gắng, Hắc Sâm sẽ từ bỏ thịt thú nguyên thủy!" Nhìn đại lão hổ rõ ràng vừa ra ngoài ăn thịt thú nguyên thủy về, ôm cái bụng to xuống cát nằm ngủ, Tống Hứa cổ vũ sĩ khí cho bản thân và cho Ô Mộc.
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Sách lược dùng đồ ăn dẫn dụ của nàng có hiệu quả, chí ít cũng thành công làm...!Đại lão hổ ăn nhiều hơn.
Bây giờ đại lão hổ ăn một bữa hải sản thịnh soạn ở nhà, sau đó lại ra ngoài ăn thêm một bữa thú nguyên thủy, như là ăn bữa chính và đồ ăn vặt.
Nếu so sánh theo số lượng thì, bữa hải sản mà Tống Hứa nấu mới chính là đồ ăn vặt.
Sóc nhỏ xoa cánh tay nướng cá đến run rẩy, r3n rỉ:
"Vì sao mummy có thể ăn nhiều như vậy?"
Một con hổ to như thế không thể no bụng bằng dăm ba con cá nàng nướng ra được, cứ như vậy làm sao ngăn bà đi ăn thịt thú nguyên thủy.
Mấy ngày gần đây, đến Ô Mộc cũng sắp biến thành ngư dân rồi.
Không cần ai nhắc, ngày nào hắn cũng tự giác xuống biển mò cá cho đại lão hổ.
Cá ở vùng ven bờ này sắp bị hắn làm tuyệt chủng rồi, chỉ có thể kéo lưới ra khơi xa, ra biển đánh bắt đúng nghĩa luôn.
Một đêm trăng sáng, mặt biển gió êm sóng lặng, Tống Hứa đầy phiền muộn ước lượng cái bụng đầy ắp thịt của đại lão hổ, cảm thấy gần đây bà mập ra.
"Ngài không thể ăn ít một chút sao? Bớt ăn hai con thú nguyên thủy cũng được.
Thứ đó không tốt cho cơ thể đâu, ngài cũng hiểu mà.
Đồ ăn bên ngoài làm sao an toàn như đồ ăn ở nhà."
Đại lão hổ lười biếng hé mắt, há miệng ngáp, lại thuận mồm li3m nàng một cái, cũng li3m đại xà một cái cho bình đẳng.
Đuôi đại xà co rút, hắn trườn vội ra xa.
Trừ mấy ngày đầu, trong hang động này, rắn bự sẽ ngủ ở một góc khác, giữ khoảng cách với đại lão hổ, có lẽ hắn đã quen cảnh giác với thú nhân trưởng thành.
Tống Hứa thì ngủ linh hoạt giữa hai người, lạnh sẽ núp dưới lông đại lão hổ, nóng sẽ nằm lên đuôi rắn bự.
Tống Hứa tựa đầu lên bụng đại lão hổ, cảm thấy trên chân có cái gì đó lành lạnh cuốn lấy.
Nàng cầm lên xem xét, quả nhiên là một đoạn đuôi rắn.
"Ui ui, đừng có đùa giỡn lưu manh nghe hông, hổ mẹ ở bên cạnh đang nhìn đó."
Ngoài miệng thì Tống Hứa nói vậy, nhưng thân thể thì rất thành thật trèo lên đuôi Ô Mộc đi qua bên kia.
Hắn đã trải giường xong xuôi hết cả - cuốn thân mình thành một cái ổ - Tống Hứa có thể vào nằm bên trong vừa khít.
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Đại lão hổ ngủ một mình bên cạnh run run lỗ tai.
Bà có thể nghe hết mọi động tĩnh lớn bé trong động.
Nhóc con đang nói chuyện, nhóc con ồn ào náo nhiệt nhất nhà, bình thường vẫn luôn nói không ngừng.
Thanh âm ngày xưa vô nghĩa như tiếng chim kêu, nay đại lão hổ đã có thể bắt được vài từ ngữ quen thuộc, đồng thời hiểu được ý nghĩa của chúng.
Ví như, oắt con vừa nói một câu:
"Nếu cữu cữu Uy Sơn của ngươi biết Hắc Sâm vẫn còn sống,..."
Trong đó có hai từ là "Uy Sơn".
Sau khi nghe được hai từ này, trong đầu đại lão hổ chợt lóe lên hình ảnh một con hổ đầu tròn tròn với cái đuôi cụt lủn.
Sở dĩ cụt lủn là vì khi còn bé, đuôi hắn bị bà cắn đứt một đoạn.
Họ là anh em một nhà.
Thuở bé, bà là chú hổ con hung hăng nhất, vừa mở mắt ra đã cắn người.
Uy Sơn thì ngược lại hoàn toàn, sắp thành niên rồi mà bắt không được con mồi vẫn lén khóc.
Bà đã tặng con thú nguyên thủy đầu tiên mình bắt được cho Uy Sơn, hy vọng hắn có thể mạnh lên một chút, không phải khóc nữa.
Những cảnh tượng và thông tin rải rác xuất hiện trong đầu khiến đại lão hổ nghi hoặc hé mắt nhìn ra mặt trăng bên ngoài.
Trước đây, lúc mà cái gì bà cũng không biết, có ăn, có chỗ che mưa chắn gió, vốn dĩ không cần sầu lo, thế mà mỗi lần nằm ở đây vẫn bồn chồn không yên.
Giống như có cái gì đó sắp đến, sắp không kịp.
Cảm giác này chỉ có lao nhanh ra ngoài đánh nhau với thú nguyên thủy thì mới có thể giảm bớt được.
Bây giờ, bà ngoái đầu nhìn hai nhóc con kia, không hiểu sao nỗi lo trong lòng như dịu lại.
Chỉ là càng lúc, trong đầu càng xuất hiện nhiều mảnh ký ức vụn vỡ, khiến bà thường xuyên ngẩn người nhìn lên mặt trăng, tựa như nhớ tới điều gì, nhưng lại không thể nào nhớ nổi, chỉ có thể ngẩn ngơ nhìn mãi như vậy.
Tống Hứa không biết, thật ra cố gắng của nàng hoàn toàn có hiệu quả.
Gần đây đại lão hổ ăn nhiều cá, ra ngoài bắt thú nguyên thủy li3m li3m vài cái đã bỏ xuống.
Đại lão hổ ăn ở nhà đã no rồi, hơn nữa thứ thịt kia cũng nhạt nhẽo vô vị.
Có lẽ trong tương lai không xa, đại lão hổ sẽ nhớ ra tên mình, đồng thời cũng nhớ, thật ra nhà bà chỉ có một đứa nhóc thôi.
.
Danh Sách Chương: