Ô Mộc và Tống Hứa đã ngủ cạnh nhau nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên nàng dùng hình thái thú nhân.
Một người nằm sát bên một người mang lại cảm giác khác hẳn với một con sóc lông xù nằm trên bụng, lạ lẫm, kỳ quái.
"Cảm giác thật là kỳ quái." Tống Hứa nói thầm.
Nàng đã lớn như vậy rồi, trừ lúc năm tuổi ngủ cùng mẹ ra thì chưa từng ngủ cùng ai khác.
Ban ngày nàng dõng dạc nói muốn làm bạn lữ gì gì đó, mục đích cũng chỉ để việc nuôi rắn được hợp pháp.
Hiện tại cái tư thế này bày ra trước mắt, Tống Hứa mới ý thức được ý nghĩa và trọng lượng thật sự của hai từ bạn lữ này.
Đã nghĩ tới đây, thì không thể không liên tưởng tới một vấn đề khác.
Sau khi trưởng thành, người trẻ tuổi sẽ mơ hồ học được một số kiến thức sinh lý nửa che nửa lộ và có tính hiếu kỳ tự nhiên, nàng vô thức nhìn về hướng đuôi rắn.
Trên cơ bản mỗi một đoạn đuôi nàng đều đã sờ qua, nếu phân chia theo cấu tạo của nhân loại thì, vị trí của nó là...
Nếu phân chia theo cấu tạo của rắn thì lại càng tụt xuống dưới...
Làm một kẻ thích nuôi rắn trên mạng, Tống Hứa xem video ấy ấy về rắn còn nhiều hơn về người, chủ yếu là internet quét quá sạch, video về nhân loại không có chỗ mà xem.
Lúc trước nàng xem video của mấy bảo bối rắn sinh sản cũng không ngờ có ngày mình lại dùng tới.
Kiến thức kỳ quái mà hữu dụng này đã được tiếp thu.
Đột nhiên Tống Hứa sặc nước bọt, ho gần chết.
Ô Mộc không biết sóc nhỏ trước ngực mình đang nghĩ gì, chỉ nghe tiếng nàng ho khan liên tục, ho xong lại cười hí hí.
Nàng cười cái gì? Là nhớ tới món gì ngon hả? Bình thường nếu tìm được thức ăn ngon, nàng sẽ cười như vậy.
Ngực hắn bị đè ép, người vừa cười hí hí lúc nãy chớp mắt đã ngủ thiếp đi.
Ô Mộc không ngủ, hắn vô thức cuộn đuôi lên, nhưng vừa giơ lên đã bị ai kia đang ngủ say đạp cho một cước.
Rạng sáng Tống Hứa tỉnh lại, phát hiện Ô Mộc hoàn thành xuất sắc yêu cầu Ôm chặt trước khi đi ngủ của nàng.
Tống Hứa bị hắn trói thành cái bánh chưng.
Kém chút Ô Mộc đã dùng đuôi quấn cả hai nén thành một cục, trừ đầu và bàn tay bàn chân, Tống Hứa không động đậy được chỗ nào khác.
So với lực đạo xiết lợn rừng thì hiện tại hắn trói nàng như này là quá nhẹ nhàng.
Nhưng vẫn vượt qua mức độ chịu đựng của Tống Hứa, toàn thân nàng đau nhức như vật lộn đánh đấm cả đêm.
Vịn thắt lưng bò ra khỏi mớ đuôi rắn, Tống Hứa không ngừng than vãn:
"Tướng ngủ của ngươi quá tệ rồi đó."
Nàng quyết định không ngủ chung với rắn bự nữa, đêm nào cũng bị bó lại như vậy bố ai mà chịu được.
Nhưng mà, hình như Ô Mộc tìm thấy điều gì thú vị, nói thế nào cũng phải...! ngủ cùng nàng.
Thậm chí rời khỏi cái ổ lót rêu khô trong góc hẻo lánh, đuổi theo Tống Hứa qua một bên khác trong hang động nằm.
Tống Hứa nằm trong ổ nhỏ của mình, Ô Mộc liền tựa nửa người trên vào ổ, đuôi rắn thì tùy tiện bày xung quanh.
Tống Hứa không thích biến thành hình thái thú nhân để bị hắn bó chặt, lúc sắp ngủ nàng biến về thú hình sóc, làm Ô Mộc phải mở miệng thúc giục:
"...biến."
Tống Hứa bị hắn chọc cười:
"Ha ha ha!"
Có bảo bối thú cưng nhà nào mà nói Biến! với chủ nhân không, rắn bự bắt đầu có cá tính của con người rồi.
"Hé hé, ta không biến, ta chỉ làm con sóc thôi, hé hé, ta thích chơi vậy đó!"
Ô Mộc kẹp vào nách sóc nhỏ, giơ nàng lên không trung lắc lư một lát, hai móng vuốt của sóc nhỏ giang ra:
"Ngươi lắc ta cũng vô dụng, hé hé, ta không biến đó."
Ô Mộc: "..."
Bán thú nhân ngây thơ không hiểu được vì sao có lúc mình muốn ôm bạn lữ vào ngực, lại có lúc muốn nghiến răng nuốt chửng nàng.
Sau khi tạnh cơn mưa lớn, mặt trời sáng rực rỡ gấp đôi, Tống Hứa ngắt một cọng cỏ bên đầm nước, cảm thấy mình sắp bị say nắng.
Nàng lảo đảo ôm một đống cỏ lớn đi vào bóng cây:
"Không được rồi, nóng quá!"
Tống Hứa nằm trên một tảng đá dưới bóng cây, ngâm chân vào nước, chậm rãi bóc mấy cọng cỏ trong tay, nói với đại xà đang quấn trên cây:.
Truyện Lịch Sử
"Ta ăn chút đồ ăn vặt trước, chờ mặt trời xuống núi lại tìm gì đó nhét đầy bụng vậy."
Chạng vạng tối ánh nắng dịu đi, gió theo mặt nước thổi vào bụi cỏ lập tức mát mẻ.
Tống Hứa tùy tiệm tìm thứ gì bỏ bụng rồi bắt đầu nhổ cỏ.
Nàng thề son sắt:
"Ta muốn đan một cái chiếu cỏ trải trong hang đá, trời nóng như vậy nằm chiếu cỏ dễ chịu hơn nhiều."
Kết hợp lý luận tri thức của nàng và kinh nghiệm thực tiễn không nhiều lắm của nguyên thân, Tống Hứa thành công...!se được một sợi dây cỏ.
Nhưng làm sao đan nó thành chiếu đây?
Tống Hứa se được một cuộn dây cỏ, còn chưa biết đan chiếu thế nào, trước tiên phải khám phá ra cách dùng đã.
Nàng cầm dây cỏ đi thẳng đến chỗ đại xà đang ngủ, xoa tay hầm hè:
"Đã đến lúc cho ngươi nếm thử mùi vị bị quấn chặt!"
Ô Mộc ngủ rất ngon, sau khi tỉnh lại phát hiện trời đã tối, duỗi nhẹ cơ bắp một cái, chỉ nghe thấy thanh âm đứt đoạn nhỏ xíu, dây cỏ trói trên người hắn ào ào bung ra.
Mới vừa rồi Tống Hứa còn đắc chí với thành quả của mình giờ phịch một tiếng quỳ xuống đất, nhặt vô số đoạn dây cỏ vung vãi, ruột đau như cắt:
"Công sức cả một buổi trưa của ta...!tan biến rồi hu hu."
Về sau lúc tìm tòi đan chiếu nàng cũng than ngắn thở dài:
"Không nên dùng dây cỏ, dùng dây mây tốt biết bao nhiêu, vô cùng bền chắc."
Quả nhiên nàng kéo một cây mây về, quang minh chính đại khoa tay múa chân với cái đuôi của Ô Mộc, thử quấn lên đuôi hắn.
Hành vi của nàng được Ô Mộc định nghĩa là đang chơi đùa.
Se dây cỏ đan chiếu hay bứt dây mây cũng thế, đều là chơi đùa cả..
Danh Sách Chương: