Ô Mộc:?
Vì sao nàng ấy lại có phản ứng này? Ô Mộc không hiểu.
Tống Hứa kích động xong:
"Vừa nãy ngươi nói không cái gì? Nói tiếp đi."
Ô Mộc đã quên mất không cái gì rồi, bây giờ trong đầu hắn chỉ nghĩ được rằng liệu có phải bạn lữ mình bị nhện độc cắn khiến thần trí không còn thanh tỉnh nữa rồi không. Ngày trước trong bộ lạc cũng có người bị trùng độc cắn xong nổi điên.
Ô Mộc giữ lấy gương mặt sưng tấy của Tống Hứa, tra xét qua một lần, kéo tay của nàng qua nhìn, lại rờ xuống chân nàng. Tống Hứa bị hắn kéo lảo đảo ngã qua một bên:
"Úi!"
Không bị nhện cắn trúng. Ô Mộc xác nhận xong, ôm nàng về chỗ cũ, lại gác đầu mình lên. Sau một phen hồi tưởng, hắn nói tiếp:
"Không tốt, về sau sẽ càng, khó coi."
Tống Hứa lập tức quên truy cứu loạt động tác vừa rồi của hắn. Nàng điên cuồng xoa đầu hắn, dùng lời ngon tiếng ngọt mê hoặc xà tâm:
"Đừng buồn, ngươi thế này cực kỳ đẹp trai, sau này dù mắt bị che mất thì nhất định vẫn cực kỳ đẹp trai! Ngươi chính là đại xà siêu dũng cảm hung mãnh đó, tự tin lên đi chứ! Ngươi có từng nghe chuyện xưa Nữ Oa tạo ra con người chưa? Chưa nghe chứ gì, được, để ta kể cho nghe. Nữ Oa đầu người thân rắn, nàng nặn tượng đất tạo ra con người chính là dựa vào hình mẫu xinh đẹp của chính mình, hình mẫu này giống như ngươi vậy đó!"
Tuy rằng không hiểu nhiều lắm, nhưng Ô Mộc cảm giác được tâm tình của nàng.
Ở thế giới này, không có ai điên cuồng yêu thích một người, họ theo đuổi người khác phái chỉ đơn giản là vì sinh sản. Mùa sinh sản trôi qua cũng sẽ cuốn nhiệt tình đi mất, chỉ ba tháng thôi, rất nhiều cặp bạn lữ sẽ giải tán.
Nhưng sóc nhỏ không giống thế, mặc dù hắn không thể cùng nàng sinh sản, nàng vẫn nguyện ở lại bên hắn. Ba tháng rồi lại thêm ba tháng, từ đầu đến cuối vẫn luôn bên cạnh hắn. Hai người rời khỏi khu quần cư đi đến chốn xa xôi, làm chuyện mà nhiều thú nhân cả đời cũng không nghĩ đến.
Sóc con nho nhỏ, nhưng nàng rất lợi hại, cũng rất tốt.
Tống Hứa:
"Ta muốn nói là, ta sắp không thở nổi, Ô Mộc à ngươi thả lỏng cái đuôi ra chút đi."
Ngoài miệng rắn bự không nói gì, nhưng hành động sẽ biểu lộ hết tâm tình của hắn, một khi quấn lấy người ta thật sự là muốn ngạt chết.
Sau hôm khuyên bảo đó, rắn bự không tiếp tục biến thành thú hình nữa mà dùng hình thái bán thú nhân kỳ quái này lên đường. Vì để giữ vững tự tin của hắn, thi thoảng Tống Hứa lại khen một câu, may mắn nàng đọc nhiều sách báo, mấy lời khen ngợi học được khá nhiều, vừa khen vừa giải thích thì có thể nói suốt một đoạn đường dài.
Tống Hứa cũng có chút buồn rầu, bây giờ mà mang mấy lời khen ngợi ra dùng hết thì sau này phải làm sao? Mà cũng chưa chắc, có thể sau này rắn bự không nghe hiểu tiếng người nữa. Nghĩ như vậy, nàng vẫn nên tranh thủ khen thêm khi còn kịp.
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Trên tay Tống Hứa cầm một cây gậy thật dài, dùng để dò đường, mặc kệ ban ngày hay ban đêm, không có chuyện gì cũng quơ quơ về phía trước vài cái, đặc biệt là lúc đi dưới tán cây và khe đá, có thể thấy được mạng nhện kia ám ảnh nàng thế nào.
Tục ngữ nói, nếu ở đây xuất hiện một con thú nhân nhện, thì nhất định không chỉ có một con. Bọn chúng không phải quần cư, mà ưa thích kiểu sống như láng giềng, cũng không giao lưu gì với nhau nhưng lại ở đặc biệt gần.
Tống Hứa và Ô Mộc đã gặp mấy cái mạng nhện. Ban ngày thì có thể thấy rõ ràng, không hổ là mạng nhện do thú nhân dệt, toàn xuất hiện ở những nơi không tưởng, hình dạng còn phong phú nữa.
Ví như cái trước mắt đây, nhìn như trận đồ bát quái. Hay ở chỗ trận đồ bát quái này là ngẫu nhiên mà thành. Hai điểm âm dương kia dính một con chim, trong lúc nó giãy giụa vô tình làm mạng nhện biến thành một hình dạng thần kỳ một cách hoàn chỉnh.
Tống Hứa gọi thẳng là thần kỳ.
Nhện đực bị chấn động trên mạng nhện đánh thức, đi tới đây ăn điểm tâm nhỏ không ngờ còn có hai thú nhân đứng bên cạnh quan sát lưới của hắn. Hắn là người lười biếng, dệt lưới tùy tiện, khe hở đặc biệt lớn.
Chân dài gõ gõ lưới, hắn bám dính trên đó, hỏi:
"Các ngươi ở đâu ra, đứng bên cạnh lưới của ta làm gì?"
Hắn vừa lên tiếng, Ô Mộc liền vung vẩy cái đuôi, Tống Hứa thì giơ cây gậy. Thấy tình thế không ổn, thú nhân nhện bò lên cao một chút, sợ đến mức run chân:
"Làm gì vậy? Ta nói cho các ngươi biết, ta có độc!"
Ở nơi này nhện đực thuộc tầng lớp nằm dưới đáy xã hội, lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng. Kỳ sinh sản vừa rồi hắn tìm được bạn lữ, có chủng tộc nhện cái sẽ ăn luôn bạn lữ. Nhưng ngặt một nỗi hắn chỉ coi trọng những nhện cái chủng tộc này. Vì vậy cả một mùa sinh sản hắn đều bận rộn giao phối và bỏ trốn, bây giờ hiển nhiên đã bỏ trốn lành nghề.
Tống Hứa và Ô Mộc còn đang cân nhắc có nên xông lên đánh nhau hay không thì nhện đực buông lời hung ác xong đã quay đầu bỏ trốn mất dạng.
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Dưới hoàn cảnh này, nơi đây có thể gọi là rừng thiêng nước độc, trừ nhện độc còn có bò cạp độc.
Tống Hứa đã không nhớ nổi đây là lần thứ mấy mình đẩy tảng đá hoặc đào đất tìm thức ăn mà gặp phải bọ cạp.
Nếu là bọ cạp bình thường, chúng sẽ cảnh giác và giơ cái đuôi có gai lên. Nếu là thú nhân bọ cạp, chúng cũng sẽ giơ đuôi lên nhưng tặng kèm vài câu mắng chửi, đại loại như:
"Đứa nào mắt mù đào nhà ta, muốn ăn một kim đúng không?"
Không thể không nói, nơi này khô cằn không một chút non xanh nước biếc, tính tình thú nhân sinh sống ở đây cũng hơi táo bạo.
Rắn bự thích ứng rất tốt, dù sao hắn cũng vốn là người táo bạo. Lúc thú nhân bọ cạp tức giận vung đuôi mắng, Tống Hứa đang hổ thẹn lấp đất lại trả, đuôi rắn bự đã quất cho một phát. Thú nhân bọ cạp bay một quãng rồi văng xuống đất phát hiện mình không đấu lại đại xà có độc, đành quay đầu bước đi, nhà cũng bỏ luôn.
Thái độ của rắn bự chính là: trước mặt hắn, không kẻ nào được biểu lộ tính công kích, nếu không hắn sẽ phản xạ có điều kiện.
Ngoài ra, Tống Hứa còn gặp thằn lằn khổng lồ. Tống Hứa là kẻ yêu thích bò sát, thích nhất là rắn, nhưng thằn lằn cũng có sức hút khá lớn với nàng.
Đại thằn lằn trước mắt tuy không đẹp bằng thằn lằn đã được con người thuần hóa chăm sóc kỹ lưỡng, nhưng dáng vẻ đi bộ chầm chậm ung dung cũng đáng yêu dữ lắm.
Thú nhân thằn lằn nhịn không được, nhìn về phía hai thú nhân xa lạ sau lưng, quát:
"Các ngươi cứ đi theo ta làm gì? Muốn đánh nhau cứ nói thẳng!"