Mục lục
Anh Chồng Khờ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Mà dưới tầng, Trần Hạo vừa bước ra khỏi đại sảnh Bạch Thị thì liền thấy xe của Tiêu Nhất Phi.

Tiêu Nhất Phi mỉm cười, cách qua lớp kính trong, dùng đôi mắt biết nói của mình phóng điện với Trần Hạo.

Sau khi lên xe, Trần Hạo bất lực nở nụ cười: “Tôi nói này cô Tiêu Nhất Phi, cô thật sự không sợ vợ tôi ghen hay gì? Táo bạo thế?”
Tiêu Nhất Phi cười khúc khích: “Cậu cũng tự coi trọng mình quá đấy, chưa nói đến việc Bạch Phi Nhi có ghen hay không, chỉ nói riêng quan hệ của hai ta đi? Có chỗ nào mất mặt không? Việc gì tôi phải sợ!” Trần Hạo không nói nên lời: “Nói cũng phải! Sao nào, đến tìm tôi có việc gì?”
Tiêu Nhất Phi quay sang, cười mê hồn, bắt đầu lái xe: “Chẳng phải lần trước cậu bảo có việc tốt không thể để người khác hưởng được sao, giờ tôi đang có một mối ngon đây!”
“Xem ra là cô đã có tính trước cả! Đi đâu đây?”, Trần Hạo cười đáp.

“Đến rồi sẽ biết!”, nói xong, cô ấy phóng xe, chẳng mấy chốc đã đến câu lạc bộ của Tiêu Nhất Phi – Cửu Khúc!
Tiêu Nhất Phi đỗ xe ở bên ngoài rồi dẫn Trần Hạo đi thẳng đến phòng làm việc của mình.

Đến văn phòng, hai người ngồi xuống, Tiêu Nhất Phi nhìn chằm chằm Trần Hạo, ánh mắt như thể nhìn xuyên thấu qua cả người anh.


Trần Hạo cười khổ: “Cô nhìn tôi như thế, làm tôi thấy mình như đã làm chuyện gì không thể tha thứ với cô, rồi cô tìm tôi đến đòi chịu trách nhiệm vậy!”
Tiêu Nhất Phi cười ngã ngửa: “Tôi nhìn cậu như vậy là vì muốn xem lần trước cậu bảo muốn kiếm tiền thật hay đùa!”
Khóe miệng Trần Hạo nhếch lên: “Tiền cầm cũng đâu có đau tay, tôi không chê nhiều, chỉ có điều còn phải xem xem kiếm loại tiền thế nào! Có một số loại tiền, tôi không thấy hứng thú!”
Tiêu Nhất Phi cười, mở ngăn kéo ra, lấy mấy tờ giấy trông có vẻ cũ kỹ, chậm rãi đẩy tới trước mặt Trần Hạo: “Một là không phạm pháp, hai là không trái lương tâm, không biết anh có hứng thú không?”
Trần Hạo liếc nhìn, phát hiện ra đó là một số đơn thuốc cổ.

“Đây là những thứ mẹ tôi truyền lại cho tôi, nếu ở thời trước thì chúng cũng chỉ là những đơn thuốc bình thường, nhưng trong thời đại thuốc Tây tràn lan như hiện nay, những thứ này có thể thay đổi nhiều điều, thậm chí có thể lật đổ ngành dược!"
Trần Hạo liếc mắt nhìn đơn thuốc, quả nhiên là đơn thuốc cổ xưa rất tuyệt diệu, bèn cười nói đùa: “Cô đừng quên tôi là bác sĩ, hơn nữa còn là Trung y, cô đưa cho tôi xem mấy thứ này, không sợ tôi học lỏm mất à?”
Tiêu Nhất Phi nở nụ cười mê hồn: “Mấy thứ này là của hồi môn của Nhất Phi, tôi còn đang sầu vì chẳng ai dám tiếp nhận tôi đây! Cậu cần thì tôi cho! Sau này của ăn của mặc tôi chỉ đành dựa vào cậu hết thôi!”
Trần Hạo cười lớn: “Chuyện này tôi không nhận lời cô được, ở Hoa Hạ trùng hôn là phạm pháp đấy!”
“Mơ đẹp quá ha!”, Tiêu Nhất Phi lườm nguýt: “Tôi biết cậu là người thế nào, cậu sẽ chẳng cầm không mấy đơn thuốc này đâu, trông cậu thì có vẻ chẳng quan tâm đến cái gì, ăn nằm chờ chết, chứ thực ra cậu có nguyên tắc và ngạo nghễ hơn bất cứ ai! Lưu Khánh bảo là y thuật của cậu cao minh gấp hơn cả 10 lần ông ấy, mấy đơn thuốc này trong mắt cậu khéo chẳng khác gì đống giấy vụn ấy chứ!”
Trần Hạo không tỏ rõ ý, chỉ nói: “So với mấy điều đấy, thì tôi càng tò mò một chuyện là, cô không thiếu nguồn vốn, hơn nữa lấy mấy cái này đem ra chắc chắn có thể đổi được thứ cô muốn, tại sao nhất thiết phải chọn tôi?”
Khóe miệng Tiêu Nhất Phi lộ ra vẻ xảo quyệt: “Cậu nói không sai, tôi không thiếu tiền, một khi tôi vứt mấy thứ này ra ngoài thì sẽ có vô số người tranh nhau sứt đầu mẻ trán, đến lúc ấy thì tiền cũng chỉ là con số mà thôi! Có điều, chắc cậu không biết chuyện này, nếu những đơn thuốc kia lưu hành trong thị trường, thì sẽ ảnh hưởng đến miếng bánh của rất nhiều người, hậu quả mà nó đem đến không phải ai cũng chống đỡ được!”
Trần Hạo nói: “Cô cho rằng tôi chống đỡ được sao?”
“Có chống đỡ nổi không thì tôi không biết, nhưng tôi biết cậu có gan muốn thử!”, Tiêu Nhất Phi thay đổi vẻ quyến rũ thường ngày, trong mắt hiện lên một chút mơ màng.

Trần Hạo cười nhạt: “Chia ba bảy, tôi sẽ cân nhắc một chút!”
Tiêu Nhất Phi lại quay về chế độ quyến rũ như cũ, cười khanh khách: “Ba bảy sao được, hai tám, tôi hai, cậu tám, cậu không kiếm nhiều tiền chút thì làm sao mà nuôi sống được tôi!”
Trần Hạo cười đáp: “Có vẻ là một củ khoai nóng phỏng tay đấy nhỉ!”
“Phỏng tay là chuyện đương nhiên, tôi thì tò mò chuyện cậu có nhận hay không hơn!”
“Nhận! Nhận chứ sao không, tôi chẳng đã nói với cô rồi gì? Tôi có chê tiền nhiều bao giờ đâu?”
Trần Hạo quyết đoán như vậy, làm trong lòng Tiêu Nhất Phi càng nghi ngờ lai lịch của Trần Hạo.


Những con số thiên văn trong hóa đơn lần trước khiến Tiêu Nhất Phi đã hiểu rõ, Trần Hạo chắc chắn không đơn giản chỉ là cậu rể ngốc nhà họ Bạch như trong lời đồn.

Nhưng dù là như vậy, việc Trần Hạo dễ dàng đồng ý quả thật là có chút nằm ngoài dự đoán của Tiêu Nhất Phi.

Một khi những đơn thuốc này được tung ra thị trường, chúng sẽ giành lấy công ăn việc làm của vô số công ty dược phẩm, đồng thời, các tài phiệt đứng sau gã khổng lồ Tây y sẽ mất đi những con số thu nhập khủng khiếp, nghĩ thôi cũng biết được áp lực phải đối mặt lúc đấy sẽ to lớn đến mức nào!
Trừ khi, Trần Hạo cho rằng mình có khả năng chịu được áp lực này! Hoặc anh biết rõ áp lực lớn thế nào nhưng vẫn cảm thấy có thể tranh đấu với những người đó!
Cho dù Trần Hạo làm vậy xuất phát từ ý nghĩ nào thì cũng chứng tỏ sức mạnh về lai lịch của Trần Hạo còn kinh khủng hơn so với tưởng tượng của chính cô ấy!
Khi Tiêu Nhất Phi đang âm thầm quay cuồng trong những suy nghĩ, thì Trần Hạo đã híp mắt cười, rướn người lên phía trước, nghi ngờ nhìn Tiêu Nhất Phi.

“Lý do cô chọn hợp tác với tôi, là vì cho rằng tôi có thể chống đỡ, nhưng liệu cô có từng nghĩ rằng, có lẽ sau khi hợp tác với tôi, thì những rắc rối còn đáng sợ hơn thứ đằng sau những đơn thuốc kia sẽ kéo đến, cô! có chắc là muốn hợp tác với tôi chứ?”
Câu hỏi của Trần Hạo làm cho ánh mắt của Tiêu Nhất Phi nghiêm túc hơn một chút, sau khi nhanh chóng ngẫm nghĩ lại ý nghĩa của những lời này, trên khuôn mặt xinh đẹp lại nở một nụ cười quyến rũ.

“Tại sao không hợp tác chứ? Cậu có thể gây ra rắc rối lớn như vậy, thì nhìn từ góc độ khác, điều đó cũng chứng tỏ cậu không sợ rắc rối đấy, nếu đã như vậy, tôi còn sợ cái gì? Cùng lắm lỗ mất của hồi môn thì ỷ lại cậu thôi!”
Trần Hạo cười lớn, càng tiếp xúc với Tiêu Nhất Phi, anh càng cảm thấy người phụ nữ này rất thú vị.


“Nếu cô đã không sợ, thì cứ quyết định vậy đi!”
Nói xong, Trần Hạo đứng dậy đi ra ngoài gọi điện thoại, sau đó Tiêu Nhất Phi bàng hoàng phát hiện trên điện thoại di động của cô hiển thị tài khoản có thêm một trăm triệu đô.

Tại cửa vào câu lạc bộ, Hạ Hồng Khang đã đến đối mặt với anh, Trần Hạo không muốn để ý tới tên này, lướt vai bước qua.

Đôi mắt của Hạ Hồng Khang lóe lên sắc bén, u ám hỏi: “Có phải do anh làm không!”
Trần Hạo thì cười lười biếng: “Có phải do tôi làm cái gì mới được?”
“Hạ Cảnh Thiên!”, Hạ Hồng Khang lạnh lùng phun ra ba chữ.

Khóe miệng Trần Hạo cong lên, còn chưa kịp lên tiếng, Hạ Hồng Khang đã đoán chắc là Trần Hạo làm.

“Lần này anh chơi lớn rồi, anh thật sự tưởng rằng không ai trị được mình sao?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK