Nhìn thấy Tống Sơn, Bạch Tử Húc có chút bất ngờ!
Lần trước trong sòng bạc của Lôi Cửu Chỉ, anh ta bị Lục Bách Vạn đánh thành chó, hoàn toàn không chú ý đến Tống Sơn có mặt.
Lúc này nhìn thấy Tống Sơn, không chỉ giật mình, mà còn có chút nghi ngờ Tống Sơn tới đây là có mục đích gì!
Tống Sơn thì cười tủm tỉm hỏi: "Tử Húc, tôi đã biết hết I>I•I •
chuyện của anh rồi, sao lại gây ra chuyện lớn như thế?"
Bạch Tử Húc nghe xong thì không thể không giữ mặt mũi, không thừa nhận nói: "Chuyện gì? Không biết cậu đang nói cái gì!"
"Còn giả vờ với tôi ư? Lục Bách Vạn chỉ thiếu việc lan truyền tin tức ra cho toàn bộ người trong sòng bạc đều biết thôi! Tại sao lại thua nhiều như thế?", Tống Sơn hỏi.
Bạch Tử Húc thấy Tống Sơn còn biết cả Lục Bách Vạn, liền hiểu ra không thể lừa được: "Xui xẻo chứ sao!"
Bạch Tử Húc không xa lạ gì Tống Sơn, khi còn bé hai người thường cùng nhau chơi đùa, chỉ là sau khi lớn lên, địa vị của hai nhà dần cao hơn, mới dần dần xa cách mà thòi!
Lúc này nhìn thấy Tống Sơn, Bạch Tử Húc liền thấy rất xúc động.
"Chúng ta là người thân, anh nợ tiền sao không đi tìm tòi? Tống Sơn tòi không có bản lĩnh lớn gì, nhưng vẫn có chút tiền!", Tống Sơn nói.
Bạch Tử Húc muốn há mồm, lại không biết bắt đầu nói từ đâu.
"Rốt cuộc anh nợ bao nhiêu?", có vẻ như Tống Sơn đã "nhận ra", liền hỏi.
Bạch Tử Húc nhìn Tống Sơn, trong lòng thổn thức, đồng thời lại có chút cảm động.
Bây giờ những người bạn mà bình thường anh ta hay chơi cùng, sau khi biết anh ta nợ Lục Bách Vạn một khoản tiền cờ bạc kếch xù, đều trốn tránh anh ta giống như ôn thần! Không ngờ rằng bạn chơi từ bé lại không ghét bỏ hay xa lánh.
"Hơn! Hơn trăm triệu! ",
Bạch Tử Húc lắp bắp nói.
"Cái gì?”, Tống Sơn tỏ vẻ "kinh ngạc”!
Bạch Tử Húc biết bây giờ nhà họ Tống có địa vị ở La Thành, danh tiếng có một không hai, nhưng Tống Sơn chỉ là một người trong đám con cháu đông đảo của nhà họ Tống, có vẻ như cũng không có khả năng trở thành người nối nghiệp! Muốn cậu ta bỏ ra nhiều tiền như vậy cũng là điều không thể!
Nghĩ đến điều này, Bạch Tử Húc lại không nhịn được than thở vài tiếng.
Tống Sơn suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi có hai mươi triệu,
anh cứ lấy đi ứng trước, nếu không được thì cứ nợ lãi để kéo dài mấy ngày, bây giờ Bạch thị đang ở đầu sóng gió, nếu như thật sự khiến Lục Bách Vạn tức giận đến tận cửa đòi tiền, Bạch thị sẽ gặp phiền toái!"
Bạch Tử Húc ủ rũ nói: "Sao tôi có thể không biết chứ? Chỉ là tôi nợ Lục Bách Vạn bảy mươi triệu, vay nặng lãi, lãi mẹ đẻ lãi con, bây giờ sợ là đã đến một hai trăm triệu, mà còn chưa tính tiền lãi!"
"Trời! ", Tống Sơn hít ngược một hơi.
Sau khi ngẫm nghĩ, Tống
Sơn nói: "Đúng là tòi không thể giúp được số tiền ấy rồi, những gia tộc có thể cho mượn nhiều tiền như vậy ở Hải Dương chỉ có ba nhà là nhà họ Hạ, nhà họ Hà, nhà họ Trương.
Tòi không quen nhà họ Hạ, nhưng ở chỗ nhà họ Trương, nhà họ Hà thì tòi còn có chút mặt mũi, tôi giúp anh hỏi?"
Bạch Tử Húc muốn khóc cho Tống Sơn xem: "Hai nhà này tôi cũng đã mượn không ít!”
"Cái gì?", Tống Sơn tỏ ra sợ hãi, sau đó liền đứng dậy đi đi lại lại, giống như đang thấy gấp gáp thay Bạch Tử Húc vậy.
Mà anh ta thì ngây ra trên
ghế sô pha, không biết làm sao bây giờ!
Tống Sơn nghĩ tới điều gì, nói: "Cũng không phải là hoàn toàn không có cách giải quyết chuyện này, anh đã thử bên nhà họ Lưu chưa? Theo lý mà nói, bọn họ là cổ đông lớn thứ hai của Bạch thị, Bạch thị sụp đổ, bọn họ cũng không được lợi lộc gì, nếu không anh thử đi tìm Lưu Gia Ấn xem sao?"
Bạch Tử Húc sững sờ, nghĩ thầm tìm Lưu Gia Ấn? Đúng là Lưu Gia Ấn có thể lấy ra được nhiều tiền như vậy.
Thế nhưng anh ta lại không
thể há mồm ra được!
Nghĩ tới nghĩ lui, Bạch Tử Húc đành nghiến răng.
"Tống Sơn, hai mươi triệu kia của cậu đâu?"
"ở đây!”, Tống Sơn tiện tay rút một tấm thẻ ngân hàng ra.
"Mẹ nó, tôi lại đi liều một phen!", Bạch Tử Húc cắn chặt răng, cầm thẻ ngân hàng rời đi.
Sau khi Bạch Tử Húc đi, Tống Sơn lại cười tủm tỉm khoan thai vắt chéo chân, châm một điếu thuốc.
Còn chưa hút xong một điếu thuốc, Bạch Tử Húc đã xám xịt trở về.
Hiến nhiên đã thua sạch hai mươi triệu!
Trong lòng Tống Sơn không hề thấy kinh ngạc, lúc này Bạch Tử Húc đã chẳng khác gì kẻ liều mạng, chỉ muốn nhanh chóng gỡ vốn, nên sẽ đặt cược hết, hai mươi triệu như muối bỏ biển, có thể thua được mấy lần?
Cho dù là cho Bạch Tử Húc hai trăm triệu, tên này cũng có thế thua sạch trong vòng vài phút.
Ầm! Bạch Tử Húc mất hồn mất vía ngồi xuống ghế sô pha,
đấm mạnh một cú lên bàn trà trước mặt.
"Đáng chết!’’, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói.
Tống Sơn đầy vẻ đồng tình nói: "Lại thua?”
Bạch Tử Húc nói: "Phải? Gần đây đúng là quá xui xẻo!”
Xoay mặt, Bạch Tử Húc xin Tống Sơn một điếu thuốc, sau đó phòng nghỉ rơi vào trầm mặc.
Mấy phút sau, Bạch Tử Húc dường như đã đưa ra quyết định, cắn răng một cái dập tắt mẩu thuốc lá trong gạt tàn, lấy điện
thoại ra bấm số của Lưu Gia Ân.
Mà lúc này, trong biệt thự nhà họ Lưu ở Hải Dương.
Lưu Phong đang bàn bạc với cháu trai về chuyện của Bạch thị, bỗng nhiên điện thoại của Lưu Gia Ấn vang lên.
Hắn ta nhìn dãy số, sau đó nói với Lưu Phong: "õng nội, là Bạch Tử Húc!"
Nói xong, Lưu Gia Ấn liền nhận điện thoại.
"Anh Bạch, sao anh lại rảnh gọi điện thoại cho tôi thế!"
"Gia Ân, chúng ta làm anh em đã nhiều năm, cùng nhau lớn lên, bây giờ anh gặp khó khăn, cậu có giúp hay không!”, sau khi điện thoại được kết nối, Bạch Tử Húc liền ăn ngay nói thật.
"Gặp phải khó khăn gì?”, Lưu Gia Ấn cố ý nhắc lại cho õng nội nghe, sau đó mở loa ra.
Bạch Tử Húc nói: "Tôi muốn mượn cậu ít tiền!"
"Vay tiền sao! Chuyện nhỏ, anh muốn bao nhiêu?".
Danh Sách Chương: