Bữa cơm này vốn là nhà họ Hạ mời, nhưng sau khi Tần Báo đi, Tiêu Nhất Phi đã nhận phần vào mình.
Người nhà họ Hạ muốn cám ơn Trần Hạo, Tiêu Nhất Phi cũng đòi cám ơn nhà họ Hạ.
Trong cái nhìn của Tiêu Nhất Phi, nếu không có nhà họ Hạ đứng ra thì Tần Báo sẽ không chịu thua dễ dàng như thế.
Chẳng bao lâu sau, rượu và thức ăn ngon đã bày đầy bàn.
Trong bữa cơm, Hạ Bách Lăng cực kỳ khách khí với Trần Hạo, luôn miệng gọi anh là Trần đại sư, đồng thời cũng cám ơn sự quan tâm của Tiêu Nhất Phi, nói thẳng ra rằng nếu không có Tiêu Nhất Phi thì ông ấy cũng không quen biết được với Trần đại sư.
Bà Hạ thì không còn vẻ gì là chua ngoa nữa, mặt mày hiền hòa, ngay cả Tiêu Nhất Phi cũng lấy làm lạ, phu nhân nhà họ Hạ nổi tiếng là đanh đá, vậy mà hôm nay lại khiêm nhường như vậy.
Trong bữa cơm này, vốn dĩ Hạ Bách Lăng và Hạ Hành Bắc muốn trò chuyện với Trần Hạo nhiều hơn để rút ngắn khoảng cách, nhưng bởi vì có Tiêu Nhất Phi nên nó lại biến thành một bữa cơm cám ơn đơn thuần.
Đương nhiên, người từng trải như Hạ Bách Lăng cũng nhận ra Tiêu Nhất Phi có mối quan hệ khá tốt với Trần Hạo, bèn nhắc tới một vài chuyện làm ăn, bữa cơm này vô cùng hài hòa.
Vốn dĩ đây là một bữa cơm cám ơn Trần Hạo, nhưng đến cuối cùng, anh lại là người nói ít nhất.
Cơm nước no nê, Trần Hạo trị liệu lần thứ hai cho Tiêu Nhất Phi, sau đó cô ấy đỏ mặt tiễn anh đi, Hạ Hành Bắc đích thân đưa anh về biệt thự nhà họ Bạch.
Sau khi về biệt thự, Trần Hạo nghĩ, cũng đã một thời gian kể từ khi đồng ý giải quyết số mệnh khắc con cho Mễ Trấn Nam, miễn cho đêm dài lắm mộng, anh đã vào phòng loay hoay ngọc cổ.
Trong phòng, Trần Hạo lấy con dao điêu khắc đã chuẩn bị từ trước ra, cẩn thận khắc chữ vẽ bùa theo con giáp.
Con dao trong tay Trần Hạo di chuyển nhanh thoăn thoắt, một tấm thẻ bình an tinh xảo dần dần hiện rõ hình dạng.
Trong nét khắc cuối cùng, Trần Hạo nối phần chữ và phần con giáp vào nhau, một tia sáng màu trắng chảy dọc theo đường vân.
Miếng ngọc được đá bọc xung quanh dần hiện ra hình dáng thật sự sau những nét khắc của Trần Hạo.
Nước ngọc trắng noãn như mỡ dê đập vào mắt, mang theo hơi thở của sự an bình dịu êm.
Trần Hạo đặt dao điêu khắc xuống, hài lòng thưởng thức tác phẩm của mình, trong mắt hiện lên ý cười.
Tuy rằng linh lực của miếng ngọc đã được kích phát ra, nhưng vẫn còn một bước cuối cùng nữa.
Trần Hạo chậm rãi đặt miếng ngọc vào lòng bàn tay rồi ngồi khoanh chân xuống.
Tác dụng của miếng ngọc này không chỉ là nuôi dưỡng cơ thể, mà còn phải hóa sát, vậy nên Trần Hạo phải phong tỏa linh khí, tránh việc linh khí xói mòn quá nhanh.
Âm Dương Cửu Thiên Quyết vận chuyển khắp người Trần Hạo, anh như hòa làm một với miếng ngọc cổ, hơi thở quyện vào linh lực rồi vận chuyển.
Sáng sớm hôm sau.
Trần Hạo thức dậy rất sớm, tinh thần sáng láng.
Anh cảm thấy sau một đêm vận chuyển Âm Dương Cửu Thiên Quyết, các giác quan của anh dường như càng nhạy bén hơn.
Trần Hạo biết chuyện này có mối liên quan nhất định đến linh tính của miếng ngọc cổ.
Đánh răng rửa mặt xong, Trần Hạo bước dọc theo con đường nhỏ, giờ phút này, khung cảnh xung quanh trở nên tươi đẹp trong mắt anh.
Trong những sắc màu rực rỡ ấy, linh hồn của Trần Hạo như được gột rửa.
Tối hôm qua, hơi thở của anh đã giao hòa với linh khí của ngọc cổ, có cảm nhận rõ hơn về vạn vật, dường như có thể dung hòa vào nó.
Trần Hạo híp mắt, say mê với cảnh sắc ấy.
Đúng lúc này, một giọng nói vọng tới.
“Cậu Trần!”, người ấy mừng rỡ gọi.
Trần Hạo chậm rãi quay đầu lại, chỉ nhìn một cái mà khiến người kia dậy sóng trong lòng.
Cái nhìn ấy khiến người kia nhớ tới cảnh tượng gặp Phác Toán Tử ở cái đình năm xưa.
Khi ấy, Phác Toán Tử cũng hờ hững liếc nhìn một cái, nhưng lại khiến người ta khó mà quên nổi.
Ánh mắt ấy như đã chứng kiến mọi tang thương trong thế gian, như đứng ngoài nhìn xem cảnh đời, có thể nhìn thấu mọi chuyện.
Một ánh mắt đã bao hàm tất cả tình đời ấm lạnh, thói đời bể dâu.
Trần Hạo nở nụ cười, anh nhận ra người tới đây chính là Mễ Trấn Nam.
Cuộc đời là phải có những sự trùng hợp, xem ra con trai Mễ Trấn Nam vẫn chưa tận số.
Trong cái nhìn của Trần Hạo, trên đời này không có trùng hợp, đa phần mọi sự trùng hợp đều là ý trời.
Trần Hạo nói: “Vốn hôm nay tôi định báo cho các ông tới lấy thẻ bình an phá giải số mệnh, không ngờ lại gặp phải ông, vậy thì cũng đỡ phiền phức!”
Tối qua Trần Hạo đã xỏ dây đỏ vào thẻ bình an và đeo lên cổ, anh tháo xuống đưa cho Mễ Trấn Nam.
Mễ Trấn Nam vươn tay ra, cẩn thận nhận lấy nó, bàn tay còn run nhè nhẹ.
Số mệnh khắc con cái đã quấn lấy ông ấy mấy chục năm nay, không ngờ cũng có một ngày hóa giải được!
Hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được tâm trạng của Mễ Trấn Nam kích động đến mức nào.
“Cái gì mà trùng hợp, tôi thấy anh đã tính sẵn rồi thì có! Âm hiểm, rốt cuộc anh có ý đồ gì?”
Vào thời khắc này, một giọng nói trong trẻo vang lên bên cạnh Mễ Trấn Nam, ngập tràn sự bất mãn và căm tức.
Trần Hạo thản nhiên dời mắt khỏi Mễ Trấn Nam, nhìn vào bóng hình duyên dáng kia.
Người vừa lên tiếng không phải Mễ Quả Quả thì còn là ai?
Cô gái này từng gặp Trần Hạo hai lần, nhưng lại chẳng khác nào oan gia, lúc này đang đứng trước mặt Trần Hạo.
Cô ấy mặc áo ba lỗ thể thao, để lộ ra phần bụng không có chút mỡ thừa nào, cơ bụng hai bên là minh chứng cho việc cô ấy thích vận động.
Chiếc quần thể thao bó sát làm tôn lên đôi chân thon dài, làn da màu bánh mật trông rất khỏe mạnh và ngỗ ngược, mái tóc đen nhánh buộc cao đằng sau, gò má hơi đỏ lên vì mới vận động xong.
Chỉ có điều, lúc này Mễ Quả Quả đang nhìn Trần Hạo bằng ánh mắt chứa đầy sự nghi ngờ.
Trần Hạo mỉm cười nói: “Cô cảm thấy tôi là kiểu người ăn no không có chuyện gì làm nên chạy tới đây chờ ông cháu cô à?”
“Chẳng lẽ không phải sao? Anh diễn sâu đấy!”, Mễ Quả Quả khó chịu nói.
Giờ khắc này, Mễ Trấn Nam đang đắm chìm trong sự chấn động về thẻ bình an mà Trần Hạo vừa đưa cho ông ấy.
Kỹ thuật điêu khắc trong thẻ bình an thì miễn bàn rồi, nhưng linh khí và hơi thở êm đềm tường hòa trong đó còn khiến Mễ Trấn Nam giật mình.
Tạm không nói trước được là tấm thẻ bình an này có thể hóa giải số mệnh khắc con của Mễ Trấn Nam hay không, nhưng chắc chắn là có giá trị ngất ngưởng.
Ngay cả người thường xuyên được nhìn thấy báu vật như Mễ Trấn Nam cũng cực độ yêu thích.
Thấy cháu gái ăn nói bất kính với Trần Hạo, Mễ Trấn Nam nổi giận quát tháo: “Mễ Quả Quả, xin lỗi cậu Trần đi!”
Mễ Quả Quả khó mà chấp nhận nổi thái độ của ông nội, đây là lần thứ hai ông nội bắt cô ấy xin lỗi Trần Hạo rồi.
Trong cái nhìn của Mễ Quả Quả, cho dù Trần Hạo là người của huyền môn thì đã sao? Dựa vào đâu mà cô ấy phải vâng dạ nghe lời? Tiểu thư nhà họ Mễ kiêu ngạo quen rồi, vậy nên cảm thấy không phục.
Thấy cháu gái không nghe lời, Mễ Trấn Nam tức giận ho vài tiếng: “Khụ khụ! Xin lỗi ngay!”
“Ông nội… Ông đừng giận, cháu xin lỗi mà!”
Mễ Quả Quả không cam lòng nói với Trần Hạo: “Xin… Xin lỗi!”
Trần Hạo dâng lên suy nghĩ trêu cợt, trong mắt anh, dáng vẻ ăn quả đắng của Mễ Quả Quả rất đáng yêu.
Trần Hạo mỉm cười nói: “Ông cụ à, chúng ta gặp nhau mấy lần, âu cũng là duyên phận, ngoài tấm thẻ bình an này, tôi muốn tặng ông một lời tiên đoán nữa!”
Mễ Trấn Nam ngạc nhiên, vội vàng chắp tay lại.
Đoán ở đây là gì? Trong huyền môn, đoán là xem tướng, có thể là đoán số mạng, cũng có thể là đoán vận mệnh!
Mễ Trấn Nam vô cùng hồi hộp và nghiêm túc.
“…”
Mễ Quả Quả cạn lời đứng bên cạnh, trong lòng chỉ cảm thấy không tin.
Trần Hạo nói: “Ông Mễ, cô cháu gái này của ông có lửa Chu Tước ở đuôi lông mày, tính cách quá kiêu ngạo, đường tình duyên lận đận.
Nếu không thay đổi thì rất khó…”
Trần Hạo không nói hết câu, nhưng ý của anh thì đã rõ lắm rồi.
Ánh mắt giết người của Mễ Quả Quả cứ như hai con dao bay thẳng về phía Trần Hạo.
Trần Hạo chỉ đang nói kháy là cô ấy không lấy được chồng mà thôi!
Đây là lần thứ mấy rồi?
Nếu không vì ông nội Mễ Trấn Nam cứ trừng mắt nhìn cô ấy, Mễ Quả Quả muốn đánh người ngay tại chỗ.
Thấy cháu gái biết điều, Mễ Trấn Nam mới thở phào một hơi, ông ấy thừa biết là cháu gái mình rất ngạo mạn.
Bên cạnh Mễ Quả Quả có không ít chàng trai ưu tú, tiếc rằng cô ấy không coi trọng ai cả.
Chuyện tình duyên của cô nhóc này thật sự rất rắc rối!
Mễ Trấn Nam nói: “Cám ơn cậu đã chỉ bảo, tôi sẽ yêu cầu con bé thay đổi tính cách dần dần!”
“Ông nội…”, Mễ Quả Quả rất bất mãn.
Mễ Trấn Nam cười một tiếng, nhận lấy thẻ bình an, nhìn Trần Hạo và hỏi: “Cậu Trần, tôi đã nhận thẻ ngọc rồi, cậu cứ việc đưa ra thù lao, nhà họ Mễ sẽ không cò kè mặc cả!”
Trần Hạo liếc nhìn ông cụ Mễ, trên mặt hiện lên nụ cười.
Ông cụ này rất tinh mắt.
Ông ấy không nói là trả tiền, mà nói rằng anh muốn cái gì thì nhà họ Mễ sẽ cho anh cái đó!
Đây là có ý gì? Rõ là muốn ôm đùi anh mà!
“Ông nội, không được đâu! Nhỡ anh ta đòi giá cắt cổ thì sao?”, nghe ông nội mình nói vậy, Mễ Quả Quả cảnh giác nhìn Trần Hạo.
Mễ Trấn Nam lại dùng ánh mắt uy nghiêm của mình để đe nẹt cháu gái: “Vô lễ! Không được phép nói lung tung!”
Trần Hạo nở nụ cười: “Thù lao gì đó cứ đợi có hiệu quả rồi nói! Nhà ông làm to, nhỡ đâu hiệu quả không như dự định mà lại nhận thù lao trước thì tôi không gánh nổi cái tội lừa gạt đâu!”
- ------------------.
Danh Sách Chương: