Edit: Cà ri
Ngô Hân Di trước mắt là nữ nhiệm vụ giả duy nhất còn lại, có lẽ ở trong mắt người khác, con gái đều là kẻ yếu cần người khác bảo vệ, hoặc là theo thói quen phải dựa vào người khác mà sống sót.
Nhưng mà Ngô Hân Di không giống người khác.
Cô rất thông minh, rất có tâm cơ, hơn nữa sức chiến đấu cũng không thấp.
Hơn nữa hiện tại, người Ngô Hân Di hợp tác là Cố Tiêu, là một siêu sao võ thuật có công phu thật sự.
Hơn nữa hình thức ngày hôm nay vẫn rất có lợi cho cô.
Sau khi rời khỏi tầm mắt của mọi người, Ngô Hân Di liền vui vẻ trực tiếp kéo Cố Tiêu tới lầu một.
Vào buổi sáng, cô đã thăm dò mỗi một ngóc ngách ở tòa nhà trường học này, hơn nữa dựa vào bản lãnh gặp qua liền không quên của mình, Ngô Hân Di đã sớm nhắm tới một phòng chứa đồ ở lầu một.
"Cót két."
Trong bóng tối, Ngô Hân Di đẩy cửa phòng chứa đồ ra, đập vào mặt chính là tro bụi làm người ta hô hấp khó khăn.
"Thật tối nha."
Cố Tiêu phía sau một bên sờ soàng chốt mở cạnh tường, một bên vươn cánh tay, theo bản năng bảo vệ nữ đồng đội của mình.
"Tạch" một tiếng, điện phòng chứa đồ mở lên, điện bên trong có chút không ổn định, ánh đèn đang không ngừng chớp lóe.
Ánh mắt Ngô Hân Di xẹt qua mỗi một ngóc ngách trong phòng chứa đồ, rất nhanh thấy trên một cái bàn đầy bụi có một cái chìa khóa.
Chính là cái này!
Ánh mắt Ngô Hân Di lóe sáng, sáng nay khi cô tới chỗ này đã nhìn thấy chùm chìa khóa này, trên chìa khóa còn dán băng dính, ghi dấu lớp học và phòng học, trong đó còn có chìa khóa cấp ba lớp 8, phòng học 414!
Ngô Hân Di nhanh chóng cầm lấy chìa khóa, vội vàng xoay chuyển, lập tức sắc mặt của cô cũng thay đổi----
Tất cả chìa khóa đều ở đây.
Ngoại trừ chìa khóa phòng học 414!
Tại sao có thể như vậy!
"Sao vậy?" Thấy sắc mặt Ngô Hân Di không tốt, Cố Tiêu bên cạnh theo bản năng hỏi một câu.
"Không có chìa khóa phòng học 414."
Ngô Hân Di cúi đầu nói nhỏ.
"Hả?" Cố Tiêu nhìn chìa khóa trong tay cô, hơi trầm ngâm: "Là bị tổ tiết mục lấy đi rồi sao?"
"Có lẽ vậy."
Ngô Hân Di thở dài.
Thật ra trong lòng cô biết, khả năng lớn hơn chính là có nhiệm vụ giả đã nhanh hơn một bước tới chỗ này lấy chìa khóa đi rồi, nhưng sẽ là ai cơ chứ?
Lâm Loan.
Là Âu Dương Bác?
Hay là những người khác?
"Chúng ta lại đi chỗ khác tìm xem đi!"
Ngô Hân Di có cảm giác, chìa khóa cửa phòng học 414 không chỉ có một cái, ở chỗ khác, nhất định sẽ còn tìm được.
Lầu hai trường học, phòng học âm nhạc.
Lúc này Ngô Hữu Vi và Lăng Hiểu đang đứng trước cái gương lớn ở phòng âm nhạc kia. Đèn trong phòng học sáng tỏ, lạnh đến rùng mình.
Lưu Tử Thông vẫn luôn đứng ngoài cửa, Thẩm Lương cũng không có đi vào.
Thật rõ ràng, hai người ở chỗ này vẫn có ám ảnh.
"Chỗ này là nơi học sinh cấp ba lớp 8 đã từng ra vào, chắc chắn sẽ có manh mối."
Ngô Hữu Vi cúi đầu nói nhỏ.
Lăng Hiểu từ chối cho ý kiến.
Cô chỉ là một NPC không có chỉ số IQ cảm xúc, nhiệm vụ giả nói cái gì cũng đúng.
"Chúng ta cẩn thận tìm đi."
Mấy chuyện tìm kiếm gì đó, Lăng Hiểu còn vô cùng nghiêm túc làm hết bổn phận của mình.
Chẳng qua hai người đem toàn bộ phòng học âm nhạc lục tung lên mấy lần, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
"Chẳng lẽ bị người khác nhanh chân đến trước rồi sao?"
Ngô Hữu Vi có chút thất vọng.
"Nếu không chúng ta đi chỗ khác tìm trước xem?" Lưu Tử Thông ngoài cửa đề nghị một cách yếu ớt.
"Đợi đã, tôi sẽ tìm lại lần nữa."
Ngô Hữu Vi vẫn chưa từ bỏ ý định.
"Vậy... hai người cứ tìm trong này trước, tôi với Thẩm Lương qua phòng học mỹ thuật bên cạnh nhìn xem."
Lưu Tử Thông thật sự không muốn tiếp tục ở trước cửa phòng học âm nhạc đứng đợi nữa, nơi này làm trong lòng hắn sợ hãi.
Danh Sách Chương: