Edit: cầm thú
Giờ phút này Ngô Hữu Vi có chút muốn nói lời thô tục!
Hồi nãy bọn họ ở lầu ba bị người đàn ông không mặt kia đuổi theo, ít nhất còn có chỗ trốn, phía sau còn có một con đường để chạy, còn bây giờ thì sao?
Sân thượng của tòa nhà trống không, rộng lớn như vậy, chỗ cửa dùng để đi xuống lầu lúc này bị khóa bởi một ổ khóa to đùng.
Hiện tại bọn họ... không còn đường để chạy!
"Thiết bị truyền tống của cô còn dùng được không?" Ngô Hữu Vi nhỏ giọng hỏi Ngô Hân Di một câu.
Ngô Hân Di luôn luôn bình tĩnh hiện tại sắc mặt tái nhợt: "Vừa nãy bị ngẫu nhiên trừng phạt đã dùng một lần rồi, một ngày chỉ có thể sử dụng ba lần!"
"Vậy cô còn trang bị khác không?"
Ngô Hữu Vi hỏi thêm một câu.
"Tôi..."
Ngô Hân Di có chút do dự, bất luận là nhiệm vụ giả nào cũng phải chừa cho bản thân con bài chưa lật hoặc là vũ khí bí mật, đây chính là vật bảo vệ tính mạng của bọn họ, Ngô Hân Di là người thông minh, chắc chắn cũng sẽ chừa lại đường lui cho chính mình, cô quả thật vẫn còn một trang bị có tính công kích, nhưng không biết với tình huống trước mặt có hiệu quả gì hay không.
"Ngô Hữu Vi, anh thì sao? Anh chắc hẳn phải có lá bài chưa lật chứ?"
Ngô Hân Di do dự một phen, đột nhiên hỏi Ngô Hữu Vi một câu: "Bây giờ là thời điểm nào rồi chứ, anh nghĩ rằng tôi còn có thể tính kế anh sao? Phải lấy lá bài tẩy ra!"
"Cô im đi!"
Ngô Hữu Vi không nhịn được oán trách một câu.
Hắn quả thực vẫn còn một thiết bị công kích, nhưng hôm làm giám thị hắn giúp học sinh nam kia lấy chân ra khỏi cửa, đã sử dụng một lần, hiện tại đang trong thời gian làm lạnh.
Tình huống trước mặt vô cùng khẩn cấp, xem ra chỉ có thể sử dụng trang bị cuối cùng của bản thân rồi!
Ngô Hữu Vi hít một hơi thật sâu: "Tôi quả thực còn vật bảo vệ tính mạng, nhưng tạm thời bảo vệ ba người chúng ta... khoan đã, Lăng Hiểu đâu rồi?"
Ngô Hân Di: ...
Nghe thấy Ngô Hữu Vi nói, Ngô Hân Di mới chợt phát hiện ra, rõ ràng ba người họ bị truyền tống tới đây, như thế nào chỉ trong chớp mắt, chỉ còn hai người bọn họ, cái NPC tên Lăng Hiểu kia đâu rồi?
Hai người nhìn xung quanh, lập tức nhìn thấy bóng dáng Lăng Hiểu.
Chẳng biết từ lúc nào, Lăng Hiểu đã chạy sang chỗ khác, hơn nữa trong tay cô đang cầm hai ống thép.
Ách...
Xin hỏi hung khí này từ đâu ra vậy?
Nhìn sang thấy hàng rào lan can bị mất mấy cái rào chắn...
Tất cả mọi chuyện xảy ra cực kì nhanh chóng.
Từ khi truyền tống tới đây đến khi phát hiện nguy hiểm, rồi Lăng Hiểu đi sang một bên, cũng mới vài giây mà thôi.
Lúc này bóng dáng cao lớn mạnh mẽ trong bóng đen kia chậm rãi đi đến.
"Lăng Hiểu, mau qua đây!"
Lúc này Ngô Hữu Vi bất chấp tất cả, lập tức la lên một tiếng, vừa la, vừa chuẩn bị sử dụng trang bị của bản thân.
"Ầm!"
Đúng lúc này, một tiếng vang thật lớn đáp lại tiếng la của Ngô Hữu Vi.
Ống thép trong tay Lăng Hiểu, không chút do dự đập vào người bóng đen to lớn kia, phát ra từng tiếng vang dội ---
"Đêm hôm khuya khoắc cả người đen thui, mày tưởng mày là thích khách hay gì!"
"Tự nhiên nhảy ra đây, làm mị giật cả mình!"
"Mị cho mày cả người đen này! Mị cho mày làm mị giật mình này!"
Lăng Hiểu vừa quăng ống thép, vừa nói lý lẽ hùng hồn, ống thép đã bị cong lên, nhưng cô vẫn tiếp tục, cường độ càng lúc càng lớn.
Ngô Hữu Vi: ...
Ngô Hân Di: ...
Hai nhiệm vụ giả trợn mắt ngây ngốc như chó.
Bọn họ trơ mắt nhìn, từ lúc Lăng Hiểu dùng bạo lực đánh đấm, bóng dáng to lớn kia càng lúc càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ, cuối cùng phát ra tiếng chói tai "hu hu hu", hình như... có lẽ... đang cầu cứu đi?
Danh Sách Chương: