Mục lục
Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



"Gia chủ." Đứng trên một nóc nhà cách đó thật xa, Đào Bão Bão hoảng đến chạy vònh quanh, "Yêu quái tóc đỏ kia vào một lúc rồi còn chưa ra.

Liệu hắn có làm gì phu chủ không?"
Tình cảnh lúc này không guống trước.

Hỗn là đại yêu, với thực lực của hắn, một khi bước vào phòng thì đám Tư Vĩ không dám nhìn xuyên qua nữa.

"Chúng ta có thể tới gần thêm chút nữa không?" Thấy Thương Phạt không phản ứng, Đào Bão Bão chỉ có thể hỏi lão nhện.

Tư Vĩ im lặng lắc đầu, ra hiệu cho y câm miệng.

Đào Bão Bão làm sao có thể câm miệng.

Trong đầu y chỉ toàn những tưởng tượng kinh dị, "Liệu hắn có đánh phu chủ không? Hay còn tàn nhẫn hơn, ăn thịt phu chủ luôn thì sao?"
Y lải nhải liên hồi, khiến cho Thương Phạt nhìn thì dửng dưng nhưng trong bụng thì sắp phát hỏa.

"Hình như tình huống không như ngài dự đoán rồi." Chu Yếm nhìn về căn nhà trọ đằng xa, "Có mỗi một vị đến thôi."
"Bọn họ thật sự an tâm để cho một kẻ phỏng vấn thôi sao?" Thương Phạt không tin.

"Ngài bảo phu chủ đến dây là đung." Tạm thời không nói đến chuyện dạy dỗ Bạch Ngôn lê, nếu nhưng Đông phủ nhất quyết không giao người, vậy thì mấy nhà Tuy Phục này sẽ liên quân đánh tới Yếu Phục.

Bây giờ giao người rồi, chí ít bọn họ có thể tạm yên tâm, "Dù sao đi nữa, chúng ta cũng có thời gian chuẩn bị."
"Chuẩn bị?" Thương Phạt nhìn xuống, cười lạnh, "Hôm nay ngươi chuẩn bị, ngày mai chúng sẽ biết."
Đưa Bạch Ngôn Lê đến đây thứ nhất là để dạy cho y một bài học đòn đau nhớ đời, hai là để đánh Tuy Phục trở tay không kịp, chứ còn cái việc kéo dài thời gian chuẩn bị mà Chu Yếm nói kia, Thương Phạt chưa từng nghĩ tới.

"Ý ngài là?"
"Kéo dài thời gian thì chúng ta đánh bại được cả ba nhà chắc?"
"Không đánh lại được." Chu Yếm thành thật đáp.

"Thế thì kéo dài thời gian làm cái gì? Dù có điều động binh mã cẩn thận đến đâu chúng vẫn biết thôi." Cho nên Đông phủ mới không thèm làm gì, trừ gia chủ đích thân đến Tuy Phục.


Nguyên nhân Thương Phạt giả vờ bế quan là vì hắn hoài nghi trong Đông phủ có gián điệp của Tuy Phục.

Chuyện này rất dễ hiểu thôi.

"Vậy ngài định làm thế nào?" Tiếp tục khoanh tay đứng nhìn? Ai biết trong căn phòng nhỏ kia đang diễn ra cái gì? Đánh, tra tấn, hay ăn thịt thôi có khi còn tốt.

Một con người bề ngoài rất bình thường như Bạch Ngôn Lê mà người bên ngoài nghe đồn rằng y chiếm trọn được lòng tin của đại yêu Đông phủ, khiến hắn bảo sao nghe vậy.

Vị Hỗn Độn phủ kia chắc hẳn rất tò mò.

Nhiều yêu quái bản tính phóng túng, lỡ đâu vị kia cũng nảy sinh ý nghĩ muốn "nếm thử" mùi vị con người thì làm sao....!
Mà điều Chu Yếm nghĩ đến, Thương Phạt ắt cũng nghĩ đến.

Thương Phạt tin rằng Hỗn sẽ không ra tay giết Bạch Ngôn Lê ngay.

Còn nói đến hành hạ thì bắt y đi bộ dọc đường đầy tuyết đã đủ rồi.

Bạch Ngôn Lê ốm đau một trận, chúng cũng phải hiểu thân thể con người không chịu được bao nhiêu.

Tuy nói cứu về được, nhưng trước khi hỏi ra vấn đề thì không cần thiết phải hành chết người ta.

Nhưng mấy chuyện "không đứng đắn" lại rất có khả năng!
Chỉ mới nghĩ thôi, tay Thương Phạt đã run lên, tức đến độ muốn đồ sát.

"Ngài định đi sao?" Chu Yếm cả gan lấy thân ngăn cản, chỉ sợ Thương Phạt xúc động nhất thời, "Chỉ có một tên đến, dù ngài có thắng thì tác dụng cũng không lớn." Bây giờ xông vào kia thì hỏng cả kế hoạch.

Lúc đó, hai nhà còn lại sẽ quyết tâm đánh đến cá chết lưới rách.

"Đợi thêm lúc nữa." Thở dài trút giận, Thương Phạt hít sâu mấy hơi tự an ủi bản thân.

Hắn duỗi một ngón tay, nghiến răng, "Một lúc thôi."
Nếu yêu quái kia không ra ngoài thì mặc kệ, đánh trước rồi tính.

...!
"Ngài từng uống máu người có vị ngọt bao giờ chưa?" Không kêu một tiếng, chỉ nhíu mày khi cánh tay chảy máu, Bạch Ngôn Lê ngước đầu lên.

Không rút được tay về, y mặc kệ đối phương nắm lấy.

"...." Hỗn mong chờ một phản ứng khác của y, hoặc sợ hãi hoặc xin tha hoẳng phát cuồng, nhưng nhìn nụ cười nhẹ nhõm trên mặt con người này, hắn chậm rãi nhếch miệng.

"Ngài và thuộc hạ của ngài." Nhìn xuống cánh tay mình, Bạch Ngôn Lê chuyển động một chút, cuối cùng quan sát khuôn mặt Hỗn, "Đều thích uống máu người." Đó không chỉ là nụ cười.

GIọng điệu y thật bình thường, giống như kẻ bị uống máu là ai khác.

Không, không phải Hỗn đang hút máu y, mà như đang hầu hạ y lau cánh tay.

"Ngươi đoán xem." Thả lỏng tay ra một chút, Hỗn đột nhiên phát hiện ra điểm đặc biệt của y.

"Đoán?" Bạch Ngôn Lê rũ mắt xuống, như cười như không, "Ta chẳng muốn đoán làm gì."
"Ngươi không sợ ta mất vui sao?" Hỗn trầm trầm lên tiếng, giọng điệu kéo dài.

Rất thú vị, một con người rất thú vị.

"Thế ngài không sợ ta mất vui sao?" Bạch Ngôn Lê lại ngước mắt lên, nụ cười trên môi đã biến mất.

Chỉ trong mấy khắc ngắn ngủi, Hỗn đã ngạc nhiên tới hai lần.

Hắn sững sờ chốc lát, rồi ngửa mặt cười ha hả.

"Ha ha ha!" Một kẻ loài người dám hung hăng hỏi hắn có sợ y mất vui không? Có nhầm lẫn gì không đấy? Sống mấy trăm năm, đây là lần đầu tiên Hỗn gặp thứ gia súc như thế này.

Nếu phải cùng lão già Huyên Náo kia đến đón người, hắn sẽ không biết được con người này dạn dĩ bao nhiêu.


Có lẽ Bạch Ngôn Lê không giống với đồng loại của y.

Ở khoảng cách gần thế này, Hỗn khẳng định không thấy được chút sợ hãi nào trong mắt đối phương.

Những kẻ mạnh miệng, thung rỗng kêu to sẽ không biểu hiện nỗi sợ, nhưng tâm tư giấu kín trong lòng, ăn vào cốt tủy lại không biến mất.

Bạch Ngôn Lê rất bình tĩnh...Hỗn bỗng nhiên có cảm giác lạ lùng.

Con người này đang nhìn hắn với ánh mắt có chút miệt thị?
Một gia súc thấp hèn miệt thị yêu tộc cao cao tại thượng?
Rất mới lạ.

Một tay cầm lấy cổ tay Bạch Ngôn Lê, tay kia nâng bát chao.

Bạch Ngôn Lê bị ép ngửa đầu.

Trong lúc hắn cười to, con người kia chỉ im lặng chờ.

Chờ hắn chậm rãi thu lại tiếng cười, Bạch Ngôn Lê mới bình tĩnh nói, "Ta muốn ăn chao."
"Cái gì?"
"Ta muốn ăn cháo." Dùng giọng diệu cứng ngắc lặp lại, Bạch Ngôn Lê liếc mắt sang cái bát.

Hồn hơi giật mình, cứng đờ quay sang nhìn cái bát mình đang cầm trong tay mà quên tiệt từ lúc nào.

Khi lên thang gác, hắn thấy tên đầy tớ đang bưng đồ ăn lên thì đá đối phương từ lầu hai xuống, tiện tay cầm đi luôn.

Khi vào phòng, hắn còn định rót bát cháo nóng bỏng miệng này vào cổ họng đối phương, nhìn y vung vẫy.

"...."
Thấy vẻ mặt không thể tin của vị đại yêu kia, Bạch Ngôn Lê không kiên nhẫn nữa.

Y hất cằm ra hiệu, "Ta muốn uống."
"..." Hỗn suýt nữa còn tưởng mình nghe nhầm.

Tức không biết trút đâu, hắn chỉ có thể gằn giọng, "Ngươi không có nhận lầm đấy chứ?"
"Cái gì?"
"Ăn cháo?" Đòi đồ ăn trên tay mình như chuyện đương nhiên.

Nếu không phải mình còn đang tóm cổ tay đối phương, Hỗn còn tưởng y coi mình là kẻ hầu người hạ, "Con mẹ nó ngươi tưởng ta là phu quân ngươi chắc?"
"Chứ không phải ngài đến đưa cơm sao?"
"Ta..." Hất văng bát chao kia đi, Hỗn cảm thấy thật nực cười.

Hắn quay đầu lại, định nói gì đó thì bỗng một ánh kim quang lóe lên khiến hắn phải lui về phía sau.

Bạch Ngôn Lê một cái tay khác tại đối thoại thời điểm, từ trong chăn lặng lẽ rút ra tốc độ cực nhanh vung xuống, đầu giường đứng cao đại yêu quái trong nháy mắt sẽ không có thân ảnh.

Chờ hắn tái nhìn chăm chú, kia tóc đỏ yêu đã đứng ở bàn bên cạnh, chính kinh ngạc nhìn cổ tay của mình.

Màu vàng ngắn muỗng dị thường sắc bén, hỗn mặc dù đột xuất nhanh, lưỡi dao chỉ nhẹ nhàng sát qua, nhưng vẫn là phá thật lớn lỗ hổ
Hơn nữa, điều phiền phức chinh là....Vũ khí thông thường của con người không cắt được thân thể yêu.

Dù dùng sức thật lớn để tạo ra vết thương thì yêu quái cũng có thể dùng yêu lực để khôi phục tức thì.

Nhưng...Vết dao trên tay hắn vẫn còn chảy máu, dù dùng yêu lực để hồi phục thì tốc độ cũng rất chậm.

Tay cầm thanh chủy thủ vàng, Bạch Ngôn Lê tận dụng thời gian, bước xuống giường.

"Con mẹ nó, ngươi!" Hoàn hồn sau cơn kinh hãi, Hỗn giật tím mặt.

Lần đầu tiên, lần đầu tiên trong đời hắn bị con người đả thương.

Nếu không thấy những phản ứng và động tác của Bạch Ngôn Lê lúc đầu, hắn sẽ không phân tâm.

Mà dù có phân tâm, bất kể đối phương dùng vũ khí gì cũng chẳng thể gây tổn hại cho mình, nói cách khác là hắn không thèm đề phòng.


Sau khi bị chơi một vố, sát ý trong lòng hắn sục sôi.

"Không nhận sai đâu." Bạch Ngôn Lê nói chuyện với lưỡi dao, giễu cợt, "Máu của phu quân thì ta không biết, chứ máu ngươi thì hôi hám quá."
"Ngươi tưởng ngươi cầm nó là ta hết cách?"
Thật nực cười? Nếu không trải qua những huấn luyện đặc thù cộng với công pháp tu luyện bên trong mộ thì dù cầm phù khí đi nữa cũng chẳng đáng sợ.

"Đây là linh khí của yêu tộc các ngươi." Bạch Ngôn Lê ngắm nghía con dao trong tay, cười tình tứ, "Phu quân cho ta để phòng thân đấy."
Lúc này rồi còn khoe ân ái? Hỗn tức đến đau răng.

"Ta biết nó không giết được ngươi." Bạch Ngôn Lê bỗng nhiên đổi chiều dao, nhắm nói vào tim mình, hướng đâm ngược vào trong, "Thế như này thì sao? Ta dùng nó để tự sát, ngươi có cứu được không?"
"Ngươi chết cũng được." Làm bộ không để ý, Hỗn bước lên vài bước, "Tại sao ta phải quan tâm đến ự sống chết của ngươi?"
"Vậy à?" Mũi dao tiếp tục đâm xuống, Bạch Ngôn Lê đau đến nhíu mày nhưng không dừng lại, vẫn rất bình tĩnh nói.

"Con người yếu đuối lắm.

Ngươi mà bước tới nữa, ta sẽ đâm thật đấy."
"..." Ngoài miệng nói không quan tâm nhưng Hỗn đã dừng lại ngay lập tức.

"Ngươi không sợ chết à?" Con ngươi đảo mấy vòng, Hỗn đã hơi lúng túng.

Nếu không thấy máu dần nhuộm đỏ quần áo con người kia thì hắn đã chẳng dừng lại.

"Phu quân không cần ta nữa." Bạch Ngôn Lê cúi đầu xuống, mệt mỏi nói, "Ta không còn gì phải sợ.

Các ngươi thì khác, các ngươi chẳng phải vẫn muốn moi tin tức của Hạo Nguyệt từ ta sao?"
"Ngươi bằng lòng nói?"
"Là a, ta nguyện ý."
"Phải, ta sẽ nói."
"Tốt lắm.

Ngươi nói cho ta, kẻ liên hệ với ngươi đang ở đâu? Còn nữa, vị trí chính xác của mộ chỗ nào? Các ngươi làm cách nào mở ra?"
"Trước khi ta trả lời ngươi." Bạch Ngôn Lê mấp máy môi, "Ngươi có thể trả lời ta một câu hỏi khác không?"
Hỗn ngập ngừng một lúc, "Ngươi hỏi đi."
"Người ấy liệu có tha thứ cho ta không?" Giọng Bạch Ngôn Lê thều thào như tự nhủ, "Nếu như ta chịu hết mọi khổ sở trên tay các ngươi, liệu người ấy có thể tha thứ cho ta không? Người ấy đã nói rồi."
"..." Mẹ nói, làm sao hắn biết được.

Hỗn rất thiếu kiên nhẫn, thuận miệng đáp, "Yêu quái chúng ta ghét nhất là bị lừa dối."
"Ta không lừa người ấy..." Bạch Ngôn Lê lẩm bẩm, "Chỉ là không nói thật thôi."
"Đừng có bày trò chơi chữ của loài người các ngươi ra." Hỗn thử đặt mình vào vị trí của Thương Phạt, "Nếu là ta thì đã băm ngươi ra làm tám mảnh rồi."
"...." Nghe câu trả lời này, chút tia sáng hiếm hoi trong mắt Bạch Ngôn Lê tắt ngấm.

Y cắn răng không lên tiếng.

Hỗn nhận ra mình lỡ lời, đang thời điểm nhạy cảm, không thể để đối phương mất đi khát vọng sống.

Hắn bèn hắng giọng, sửa lời, "Đương nhiên, nếu như ngươi biểu hiện tốt thì cũng không phải là không thể cứu vãn."
"Thật sao?" Bạch Ngôn Lê thế mà lại tin hắn, vui sướng chạy đến, "Người ấy sẽ tha thứ cho ta chứ?"
"Ấy ấy!" Thấy con người kia sương sướng đến độ tay cầm dao cũng run lên, Hỗn đổ mồ hôi đầy đầu, luôn miệng nói, "Đừng đừng, cầm dao cho vững.

Nào, nghe lời...Con mẹ nó đừng có đâm nữa!".


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK