Sau khi rung chuông không lâu, Bạch Ngôn Lê đã tới, cứ như thể vẫn luôn chờ hắn gọi.
Thương Phạt bắt cheo chân ngồi dựa vào thành giường.
Không chỉ có một người tới.
Bạch Ngôn Lê vừa bước xuống thang đá thì đứng chờ một bên, để đám người mặc quần áo hạ nhân lục tục đi xuống.
Những người này khiêng đủ thứ đồ vật khác nhau.
Thương Phạt lười nhác liếc một cái, thấy bọn họ kẻ quét tước kẻ lau chùi kẻ bưng bê.
Bạch Ngôn Lê có chút bất an, khoác trên người tấm áo choang đen, dặn dò bọn họ làm việc, tránh né nhìn sang phía hắn.
Thương Phạt nheo mắt nhìn bọn họ thay mới mấy cây nến đã cháy lụi ở góc phòng, sau đó cũng không biết họ làm gì mà nhảy lên những cánh hoa: Trong đó có một kẻ đến gần một chút thì thân hình bỗng nhòe đi, loáng cái đã xuất hiện trong phòng giam của hắn, tay bưng một chậu nước.
Rồi lục tục thêm vài kẻ tiến vào.
Bọn họ làm như không thấy hắn, khom lưng quét quét dọn dọn, bày bày biện biện.
Nào chậu rửa, nào khăn mặt, nào bàn ghế linh tinh, đồ đạc càng lúc càng nhiều.
Ba bốn nam nhân cao lớn cầm tấm rèm đỏ treo lên cao.
Ngoài ra còn có mấy chậu hoa và đồ trang trí nữa.
Thái dương Thương Phạt khẽ giật, nhìn bọn họ đặt thêm sách vở lên bàn.
"Bạch Ngôn Lê." Hắn mở miệng, vẫn không chịu rời khỏi giường.
Đằng kia, Bạch Ngôn Lê luôn cố gắng tỏ ra vô hình, bỗng nhiên cứng đờ người, chầm chậm quay sang hắn.
Thương Phạt điên cả tiết, nhưng vẫn nhếch môi cười, nghiến răng nghiến lợi hỏi, "Ngươi lại bày trò gì đây?"
Lúc trước lừa hắn vào lồng thì thôi, giờ còn dọn dẹp bày trí như phòng ngủ, thế là thế nào? Coi hắn là thú cảnh trong lồng trưng bày à?
"Ta muốn phu quân sống ở đây." Bạch Ngôn Lê lúng túng nhìn trái nhìn phải rồi mới nhìn hắn, "Được thoải mái một chút."
"Thế á?" Thương Phạt khó chịu khi thấy ánh mắt sợ sệt của người kia, "Lâu rồi không chịch ngươi một trận nên ngươi ngu đi đúng không? Một cái lồng đẹp thì không phải lồng giam à?"
Nghe câu nói thô thiển này, Bạch Ngôn Lê giật mình nhìn sang, nhưng đối mặt với Thương Phạt một thoáng rồi lại quay đi.
Y đứng đó mím môi, không có ý định mở miệng trình bày gì nữa.
Thương Phạt đứng dậy khỏi giường, đi đến giữa lồng giam.
Ở đó đã bày sẵn bàn ghế và ấm trà.
Những người kia vẫn đang đi qua đi lại để dọn dẹp.
Tay chân bọn họ thoăn thoắt không nghỉ, cứ như không biết đến sự tồn tại của hắn.
Thương Phạt lơ đãng nhìn cần cổ bọn họ, móng tay bắt đầu rục rịch mọc dài ra.
Cứ xem như hắn giận cá chêm thớt đi.
Nói chung bây giờ hắn thấy con người nào cũng ngứa mắt.
Hơn nữa, Bạch Ngôn Lê chẳng hiểu mắc cái chứng gì mà còn để người vào đây hầu hạ, chẳng lẽ vẫn tin hắn sẽ không làm hại con người sao?
Một khi nảy sinh suy nghĩ thì không kiềm chế được.
Hắn chậm rãi đến gần một nam nhân đang khom lưng quét tước.
"Phu quân." Bạch Ngôn Lê nhảy lên cánh hoa, đến gần lồng giam, cất tiếng gọi.
Thương Phạt dừng lại, thản nhiên nhìn sang y.
"Phu quân đừng bắt hắn làm con tin chi." Bạch Ngôn Lê nói thẳng toẹt bụng dạ hắn, vô cùng bình tĩnh, "Dù người bắt tất cả bọn họ cũng vô ích thôi."
Bị nhìn thấy mục đích, Thương Phạt sửng sốt một lúc, nhưng hắn lập tức trợn mắt, lạnh lùng nói, "Sao? Không phải Hạo Nguyệt các ngươi mang nghĩa vụ bảo vệ loài người à? Còn chẳng thèm cứu thành viên của tổ chức mình?"
"Không để ngài ra ngoài là một phần của kế hoạch." Bạch Ngôn Lê cuối cùng cũng chịu nhìn thẳng vào hắn.
Thương Phạt mặc kệ y, vươn tay về phía người nam nhân trẻ tuổi kia, dùng sức tóm lấy cần cổ gã rồi nhấc bổng lên, "Ngươi nói xem, ta chỉ cần xoay nhẹ một cái, không biết máu của hắn phun ra có đủ để nhuộm đỏ cái tấm thảm này không?"
Thảm mà bọn họ mang đến có màu vàng nhạt, trông rất ấm áp, nhưng bây giờ thì bất cứ cái gì xuất hiện trong lồng này đều khiến hắn bốc hỏa.
Thương Phạt nhận ra đó đều là những thứ được mang từ phòng ngủ trước kia của hắn và Bạch Ngôn Lê.
Đây không phải cười vào mặt hắn thì là gì.
"Phu quân giết hắn cũng thế thôi."
"Vậy à?" Thương Phạt lại dùng sức, máu trên cổ người kia trao ra.
Dù người đó giãy dụa nhưng không kêu thành tiếng."
"Phu quân..." Bạch Ngôn Lê đứng trên cánh hoa, chỉ cách hắn một tầng song sắt.
Y nhìn thuộc hạ của mình, rồi lại nhìn Thương Phạt.
"Mở lồng ra." Thương Phạt trầm giọng, Hắn biết chắc chỉ giữa thêm hai phút nữa, kẻ này sẽ tắt thở.
"Không ích gì đâu." Bạch Ngôn Lê nhẹ nhàng nói, "Đã gia nhập Hạo Nguyệt rồi thì không một ai sợ chết."
"Ngươi chắc không?" Có máu chảy xuống cổ tay.
Thương Phạt chán ghét, quăng người kia đi.
Nam nhân trẻ tuổi bị ném ra xa, lưng đập vào song sắt rồi ngã gục xuống.
Trong lúc hắn và Bạch Ngôn Lê nói chuyện và suốt thời gian hắn khống chế người hầu này, trong lồng vẫn còn nhiều người khác nhưng không một ai, kể cả Bạch Ngôn Lê mảy may có ý can thiệp.
Kẻ dọn dẹp tiếp tục dọn dẹp, kẻ canh gác tiếp tục canh gác, cứ như một lũ rối.
Thật sự không sợ chết sao? Ngay cả khi tính mạng của đồng bạn đang ngàn cân treo sợi tóc mà chúng cũng không chớp mắt.
Mấy kẻ này....!Thương Phạt càng chán ghét, mở miệng nói, "Ngươi luôn chê bai yêu quái máu lạnh vô tình, tàn hại cả đồng loại, vậy các ngươi thì sao?"
Bạch Ngôn Lê không lên tiếng.
Những người kia đỡ nam nhân dở sống dở chết nọ dậy, xác định gã vẫn còn thoi thóp thì khiêng ra khỏi lồng.
Thương Phạt cau mày, nhìn một người khác xách nước tới, mặt lạnh như tiền, lau dọn máu của đồng bạn.
"Các ngươi thì nhân đạo gì cho cam?" Thương Phạt khoanh hai tay trước ngực, lùi lại phía sau.
Hắn không định bắt con tin nữa.
Đúng như Bạch Ngôn Lê nói, vô ích thôi.
Những kẻ này, lũ thành viên Hạo Nguyệt này, ở một khía cạnh nào đó, quả thật khiến yêu quái cũng phải rợn gáy.
Yêu tộc có thể tàn nhẫn khát máu, nhưng ngươi nhất định sẽ cảm nhận được sát ý hoặc sự phẫn nộ của bọn họ.
Mà những kẻ này thì vô cảm nhưng con rối, chỉ biết nghe theo mệnh lệnh mà làm việc.
"Muốn chiến đấu với yêu tộc." Bạch Ngôn Lê nhấc tay, những người xung quanh rút đi hơn nửa.
Y chậm rãi nói, "Có đôi khi nhất định phải vứt bỏ nhân tính."
"Ta đã từng hỏi kẻ đứng ra thành lập và chỉ huy Hạo Nguyệt có phải yêu quái không." Thương Phạt nhìn Bạch Ngôn Lê chằm chằm, "Ngươi nói với ta là không phải.
Được, ta tạm coi là vậy.
Nhưng ta cảm thấy, việc các ngươi làm không hề giống với tín ngưỡng mà các ngươi đeo đuổi.
Giờ ta lại muốn hỏi một câu, Bạch Ngôn Lê, ngươi có chắc điều ngươi đang bảo vệ là những thứ ngươi mong muốn hay không?"
"Ta không dám chắc." Những bông hoa bắt đầu chuyển động, lục tục đưa từng người hầu đã xong việc đi ra.
Bạch Ngôn Lê chậm rãi bước đến, tới khi chạm cả vào lồng sắt.
Nhưng tay y không hề bị thiêu bỏng giống như hắn mà vẫn lanh lặn, không có chút thương tổn nào.
Y thấp giọng nói, "Đó không hẳn là điều ta muốn, nhưng nhất định là điều mà đa số con người mong muốn."
Lời ngày nghe như tinh thần hy sinh cao cả lắm.
Thương Phạt im lặng một hồi, thấy hai người cuối cùng đã ra khỏi lồng.
Hắn bỗng nhiên nhếch miệng, cao giọng nói, "Bạch Ngôn Lê, ta đã bảo ngươi thế nào?"
Đối phương bỗng giật mình.
Thương Phạt lấy ra chiếc lục lạc, lắc lắc mấy lần.
Quả nhiên bên hông y phát ra tiếng kêu lanh lảnh.
Bạch Ngôn Lê từ từ nhíu mày.
Thương Phạt lùi thêm mấy bước, đến giữa lồng giam, cố tình lớn tiếng, "Ta bảo rồi, lần sau khi ta lắc cái chuông này, ngươi phải cởi hết quần áo mà bò đến chỗ ta, nhớ không?"
Bạch Ngôn Lê sững sờ, dường như không ngờ hắn lại đột nhiên thay đổi thai độ như thế.
Thương Phạt nhếch môi, thấy còn vài người chưa đi hẳn, lại nhắc nhở Bạch Ngôn Lê, "Không phải ngươi nói mình là con chó của ta sao? Ta thích chó lắm.
Bây giờ ngươi ngoan ngoãn một chút bò đến lấy lòng ta, nếu không thì ta không vui đâu."
Hai chữ không vui kia, Thương Phạt nói cực kỳ ngả ngớn.
Hắn nhìn chằm chằm Bạch Ngôn Lê, hả hê khi thấy vai y cứng đờ.
Bạch Ngôn Lê nhìn lại hắn, trong mắt có ánh nước thoáng động, dù vẫn cố tỏ vẻ điềm tĩnh nhưng rõ ràng đang không biết phải làm sao.
Những người hầu đã theo cánh hoa đi đến sát bên cầu thang đá, chỉ có mỗi Bạch Ngôn Lê vẫn đứng cạnh chấn song sắt của lồng giam.
Trong sự chờ đợi của những người nọ, y chậm rãi đưa tay lên trước ngực.
Không quay đầu nhìn vẻ mặt của các thuộc hạ, vẻ hoang mang trong mắt y biến mất, trở nên điềm nhiên như thường.
Chẳng phải trước khi tới đã chuẩn bị tâm lý rồi hay sao? Thương Phạt đâu thể nào gọi y đến để tán gẫu? Y biết chắc chắn ngày hôm nay sẽ không dễ chịu gì rồi.
Đúng vậy, trong lồng kia không phải là vị phu quân luôn che chở, cưng chiều y nữa.
Thương Phạt lúc này chỉ hận không thể giết chết y một cách khổ sở.
Bạch Ngôn Lê hít thật sâu, hai tay vẫn để trước ngực.
Trừ Thương Phạt đứng đối diện y, không ai biết tay y run lên vì nỗi giằng xé trong nội tâm.
Thương Phạt rất hài lòng với phản ứng của Bạch Ngôn Lê.
Sắc mặt tái nhợt cố gắng che giấu sự thống khổ khiến hắn rất thỏa mãn.
Hái đi tới, hờ hững khiển trách, "Còn chưa cởi à?"
Đào Bão Bão nói sao nhỉ? Địa vị của Bạch Ngôn Lê ở Hạo Nguyệt rất cao.
Thế thì khéo quá, chà đạp hạ nhục y ngay trước mặt thuộc hạ thì sướng biết bao nhiêu.
Như thế không chỉ khiến một mình Bạch Ngôn Lê khốn đốn mà còn tát được cho Hạo Nguyệt, hay ít nhất là thành viên của Thiên Xu một cú.
Thương Phạt không chút nào che giấu sự đắc ý của mình.
Hắn có thể thấy đám người hầu tựa như con rối biết đi kia bỗng nhiên gồng lên, dù đã cố gắng che giấu.
Thương Phạt có thể thấy trong mắt bọn họ sự phẫn nộ giành cho hắn và sự kinh ngạc giành cho Bạch Ngôn Lê.
"Ngươi nghĩ cho kỹ." Cao giọng hơn một chút, Thương Phạt ghé đến gần y chỉ cách một gang tấc, âm u nói, "Làm chó của ta thì không chừng ta còn liếc mắt một cái.
Nhân lúc ngươi chưa biến mất khỏi mắt ta, chỉ có một cơ hội này thôi.
Ngươi..."
"Lui đi." Người kia cúi đầu, giọng nói không lộ rõ tâm trạng.
Thương Phạt cứng họng.
Bạch Ngôn Lê cúi mặt xuống nên không thấy được biểu cảm.
"Lui xuống cả đi." Hít sâu một hơi, Bạch Ngôn Lê lại hạ lệnh.
Những hạ nhân kia đồng loạt thưa vâng một tiếng, nhưng trước khi đi, có mấy kẻ không nhịn được mà nhìn về phía tinh chủ của họ, nhân tiện ném cho vị đại yêu trong lồng ánh mắt đầy ác ý.
Dù không ở đó chứng kiến nhưng có thể hình dung ra, những chuyện tiếp theo không hay ho gì.
"Ngươi nên để bọn họ ở lại chứ." Khi những người kia đi rồi, Thương Phạt kéo ghế ngồi xuống, "Để họ lại để chứng kiến thật sự xảy ra những gì.
Chứ ngươi bảo họ đi rồi, đoán xem lát nữa họ sẽ nghĩ sao? Thế thì còn mặt mũi nào làm tinh chủ nữa?"
"...."
"Bọn họ sẽ nghĩ, vị lãnh tụ dẫn dắt bọn họ tiêu diệt yêu quái, giành lấy tự do đang nằm nhoài dưới thân một đại yêu, cởi hết quần áo, vẫy vẫy đuôi như con chó mà lấy lòng ta.
Cả chuyện xảy ra lẫn chuyện không xảy ra, họ đều nghĩ đến hết."
"Phu quân có vui không?" Sau một hồi nín lặng, Bạch Ngôn Lê bất chợt ngẩng mặt lên, nở nụ cười.
Thương Phạt dừng lại.
Bạch Ngôn Lê hít sâu một hơi, khôi phục vẻ bình tĩnh chỉ sau vài phút.
Y khom lưng, nhấc hộp cơm đặt dưới chân.
Không biết biết ở chỗ đó có cơ quan gì, cũng như mấy người vào dọn dẹp ban nãy, y nhoang một cái đã xuất hiện trong lồng.
Thương Phạt nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn người nọ đặt hộp cơm lên bàn, rũ mắt cúi đầu bày từng món từng món ra.
Mấy ngày nay không ăn gì nhưng Thương Phạt cũng không đói, có điều ngửi mùi thơm, hăn không nhịn được mà giật giật mũi.
"Phu quân." Bày cơm xong, y đặt nốt đĩa hoa quả xuốngg bàn, cất tiếng gọi, "Lại dùng bữa đi."
"...." Thương Phạt đứng dậy.
Bạch Ngôn Lê nhanh nhẹn lui sang bên cạnh, đứng chờ một góc như người hầu.
Thương Phạt hít sâu một hơi, ngồi xuống bàn, cầm đũa lên, gẩy gẩy vài đũa rồi chậm rãi ngước lên nhìn Bạch Ngôn Lê.
Y đi tới bên song sắt, kéo dây thừng.
Tấm rèm từ trên đỉnh lồng buông, biến chiếc lồng thành một không gian kín.
Nhờ có ánh nến chiếu sáng nên dù bị che kín cũng quá tối tăm, trái lại còn khá ấm áp.
Thương Phạt ngoắc ngón tay, người đứng trong góc hơi do dự.
"Ngươi sợ gì chứ?" Thị lực của hắn rất tốt, thấy rõ vẻ sợ hãi che giấu trong mắt Bạch Ngôn Lê.
Thật buồn cười, hóa ra y cũng biết sợ hắn, "Nếu ngươi sợ thế thì vào đây làm gì?"
"Ta làm toàn món người thích." Bạch Ngôn Lê nói, hơi nhích về phía trước, "Rượu cũng là loại người thích nhất."
Ban nãy y còn ra vẻ như không có gì xảy ra, thản nhiên mời hắn dùng cơm, sao bây giờ lại bắt đầu hoảng rồi.
Thương Phạt gắp một miếng rau cải, hờ hững soi dưới ánh nến, ra lệnh, "Lại đây."
Bạch Ngôn Lê cẩn thận từng li từng tí quan sát sắc mặt hắn.
Thương Phạt cười cười, chờ y đến trước mặt rồi bất chợt hất cả đĩa rau cải vào mặt y.
Đến khi rau rơi xuống hết rồi, Bạch Ngôn Lê vẫn nhắm mắt đứng đó.
Thương Phạt vui vẻ liếc mắt nhìn Bạch Ngôn Lê, tay lại gảy gảy một đĩa rau xào khác.
Dáng vẻ hắn rõ ràng là không hề có ý định thưởng thức món ăn.
Bạch Ngôn Lê chậm rãi mở mắt, cầm miếng rau vắt trên bả vai, bỏ xuống.
"Trên đất còn đấy." Thương Phạt hất cằm nói, "Không phải chó thì phải bò xuống ăn hay sao?"
"...." Bạch Ngôn Lê không nhúc nhích, chỉ khẽ cử động ngón tay, siết chặt chiếc áo choang.
Thương Phạt đã để ý đến động tác đó, hơi nheo mắt, "Ta nói rồi, ta muốn thấy ngươi trần chuồng bò đến bên chân ta."
"..." Người kia vẫn siết chặt tấm áo như níu lấy cọng rơm cứu mạng.
Bạch Ngôn Lê cúi đầu nhìn chỗ rau cải rơi trên đất.
"Ngươi không tư giác được." Ném cái lục lạc xuống dưới chân, Thương Phạt như cười như không gắp miếng thức ăn bỏ vào miệng, "Thì không cần xuất hiện trước mặt ta nữa."
"Làm thế có thể khiến người thoải mái hơn chút nào không?" Bạch Ngôn Lê đột nhiên hỏi.
Thương Phạt nhai miếng thịt, nhún vai, "Ai mà biết được."
"Thực ra ta không để tâm người dối xử với ta thế nào." Người nọ ngẩng lên, nhìn bầu rượu trên bàn, nhẹ giọng nói, "Nhưng ta không thể để người làm nhục ta trước mặt bọn họ.
Ta là tinh chủ Thiên Xu, ta không thể chỉ sống cho mình."
"Khoa khoang?" Thương Phạt đặt đũa xuống, cười gằn, "Ngươi đang khoe khoang thân phận của ngươi với ta à?"
"Không phải thế." Bạch Ngôn Lê bước lên, hai tay cầm lấy nút buộc áo dưới cổ, "Ta chỉ giải thích thôi.
Ban nãy ta không làm theo lời phu quân được nên ta sợ người sẽ không vui."
Y chỉ là không thể cởi áo trước mặt mọi người?
Thương Phạt ngoài miệng nói thế chứ thực chất y vốn không mong đợi Bạch Ngôn Lê sẽ làm theo.
Y nói xong câu đó thì dứt khoát tháo nút buộc.
Vẻ mặt thản nhiên của Thương Phạt vỡ vụn, vẻ chế nhạo trong mắt cũng tiêu tan.
Bạch Ngôn Lê buông tay xuống, áo choang cũng tuột khỏi bả vai y, rơi trên mặt đất.
Trên thân thể y...Thương Phạt nhíu mày, chậm rãi nhìn từ cổ xuống ngực rồi nơi nào đó không thể nói ra, sắc mặt tối sầm, cuối cùng mới dừng tai hai chân y.
Bạch Ngôn Lê trần trụi đứng tại chỗ, chiếc áo choàng phủ lên mu bàn chân y.
Trước ánh mắt khiếp sợ của Thương Phạt, y từ từ quỳ xuống.
Hóa ra dưới lớp áo choàng này, Bạch Ngôn Lê thực sự không mặc gì cả.
Cây đũa trong tay Bạch Ngôn Lê rơi xuống mâm, nhìn Bạch Ngôn Lê đặt hai tay xuống đất, thật sự bò đến chân hắn như một con chó.
Thương Phạt chẳng hiểu sao lại nhắm mắt, rồi mở ra, nhìn chằm chằm thân thể trẳng nõn thon dài kia.
Dưới ánh sáng ấm áp của ngọn nến, hắn có thể thấy đôi môi Bạch Ngôn Lê mím chặt.
Y bò qua chiếc áo choàng dưới đất, ngoan ngoãn dùng cằm cọ cọ mũi giày hắn.
Thương Phạt cau mày, trong mắt không hề có sự hả hê sau khi làm nhục được đối phương, trái lại còn chẳng hiểu sao mà càng tức giận hơn.
"Ngươi còn cần mặt mũi nữa không?" Đẩy bàn ra, đứng bật dậy, Thương Phạt lui về phía sau như tranh rắn rết, giọng điệu căm ghét, "Ngươi thật sự không biết xấu hổ sao?"
Bạch Ngôn Lê cứng đờ người, dưới cằm không còn vật gì để cọ nhưng y vẫn không ngẩng lên.
Thương Phạt đi vòng qua y về phía giường, giận dữ nói, "Ngươi đúng là không chừa thủ đoạn nào cả.
Ngươi làm trò gì vậy? Muốn ta tha thứ nên lại tính kế sao? Ngươi không phải tinh chủ Thiên Xu à, không phải lãnh đạo của Hạo Nguyệt à? Tại sao ngay cả chút tự tôn cơ bản nhất cũng không có?"
"....."
"Nếu như ngươi không có một chút tự tôn nào như thế." Thương Phạt nói mà không lựa lời, thật sự nhìn mà tức đến đau dạ dày.
Hắn cảm thấy Bạch Ngôn Lê mà mình từng yêu thích không còn tồn tại nữa, đó hoàn toàn là ảo tưởng.
Kẻ đang lõa thể nằm úp sấo kia sao có thể là người mà hắn yêu thích.
Người ấy kiên cường, kiêu hanh, có đôi khi làm nũng nhưng không thể xâm phạm, đâu phải cái đống thịt vụn đang bò lê ở đây, "Tuy ngươi từng tính kế lừa gạt ta, ta ít nhất cũng xem ngươi là người.
Còn giờ nhìn lại...."
Tuy bị lừa gạt, nhưng Bạch Ngôn Lê là một trong những lãnh đạo cao nhất ở Hạo Nguyệt.
Thương Phạt ghét y, nhưng ít nhất cũng đánh giá cao y ở tâm kế, ở mưu lược.
Sau mối nhân duyên giả dối này, Thương Phạt coi Bạch Ngôn Lê như một đối thủ loài người lợi hại, xứng để cạnh tranh.
Dù đối phương dùng thủ đoạn đê hèn nhưng ít nhất khi đối đầu, Thương Phạt tin rằng Bạch Ngôn Lê sẽ giữ lấy tự tôn cở bản.
Giờ thì sao? Một con người, dù mang thân phận gì đi nữa mà chối bỏ bản thân thi không chỉ là đê hèn.
Thương Phạt cũng thấy bản thân thật mâu thuẫn.
Một mặt hắn muốn làm nhục Bạch Ngôn Lê thật ác liệt, nhưng khi thật sự nhìn thấy dáng vẻ đê hèn của y, ngoài thất vọng, hắn còn thấy vô vị.
Y thấp hèn đên vậy ư? Chẳng có gì hay ho hết.
Cũng đúng, thật ra vốn không có gì hay ho cả.
Hắn ngồi xuống giường rồi ngậm miệng, Bạch Ngôn Lê gượng gạo ngồi xuống.
Người nọ di chuyển từng chút từng chút một, chầm chậm nhìn sang hắn.
Thương Phạt cũng lặng lẽ đối mặt với y, không giận dữ như lúc trước, cũng không sát khí bừng bừng.
"...." Bạch Ngôn Lê chống tay lên mặt đất, ngồi không nhúc nhích hồi lâu.
Y cố gắng tìm kiếm tâm trạng trên nét mặt Thương Phạt, nhưng vị đại yêu mà từng vô cùng thân thuộc đang ngồi đó, trong đôi mắt hoàn toàn không có hình bóng y.
Bạch Ngôn Lê giật giật khóe môi nhưng lại chẳng nói được gì.
Y cúi đầu, bỗng nhiên nở nụ cười.
Cũng là một nụ cười không phát ra âm thanh nào cả, y vừa cười vừa cử động, hai tay lại đặt lên sàn, đổi hướng bò về phía giường.
Thương Phạt không làm gì cả, hờ hững nhìn Bạch Ngôn Lê từng chút từng chút lại gần, đến khi tới sát bên chân, hắn mới chăm chú quan sát y, mặt không cảm xúc.
Bạch Ngôn Lê yên lặng chờ, tưởng là Thương Phạt đang nhìn nơi khác, y bàng hoang ngước lên.
"..." Thương Phạt thật ra vẫn đang nhìn y.
Y vừa ngẩng lên một cái đã thấy gương mặt thân thiết của vị bạn lữ đang nhìn mình đăm đăm.
"Phu quân..." Bạch Ngôn Lê khàn giọng gọi vất tất cả tình cảm chất chứa trong lòng.
Thương Phạt hờ hững đưa mắt ra xa.
Bạch Ngôn Lê cúi người chờ đợi, rồi lại ngẩng lên thăm dò.
Thương Phạt ngồi tại mạn giường, ánh mắt lơ đãng trên mấy ngọn nến.
Hắn thấy động tác của Bạch Ngôn Lê nhưng không buồn phản ứng.
Bạch Ngôn Lê lặng lẽ quan sát hắn, rồi với tay sang bên cạnh, kéo chậu nước ấm đến.
Y quỳ gối bên giường, đặt chậu xuống bên chân Thương Phạt, "Phu quân, người ngâm chân đi."
Trước đây, mỗi đêm trước khi đi ngủ, y đều sẽ làm những việc này.
Thương Phạt đã quen được y hầu hạ, nghe giọng y cất lên như thế, bản thân đang chìm đắm trong thế giới riêng, đầu óc hoàn toàn lơ dãng.
Hắn nhấc chân lên.
Bạch Ngôn Lê rất thức thời, nâng chân hắn đặt lên đầu gối, giúp hắn cởi giây.
Thương Phạt dùng sức đá văng y ra, tự ngâm chân vào nước ấm.
Bạch Ngôn Lê giương mắt nhìn hắn, thấy hắn bỏ chân vào chậu rồi lại nhắm mắt im lìm.
Y do dự một lúc, quyến định kéo chậu nước đến, nhúng tay vào.
Thương Phạt cảm thấy bị động chạm, mở mắt ra thì thấy Bạch Ngôn Lê đang cúi đầu, nghiêm túc rửa chân cho hắn.
Y quỳ gối bên chậu nước.
Thương Phạt ngồi ở mạn giường, từ trên cao nhìn xuống chỉ thấy mỗi đỉnh đầu và hàng mi của y.
Góc nhìn quen thuộc, cảnh tượng quen thuộc, cảm xúc trên da thịt cũng quen thuộc nốt.
Bạch Ngôn Lê rất dịu dàng chu đáo, giúp hắn xoa ấn từng ngón chân.
Thương Phạt đột nhiên nhấc một chân lên, trước khi Bạch Ngôn Lê kịp phản ứng, bèn đạp lên gáy y, ấn cả đầu y vào chậu nước.
Nước trong chậu rửa chân không nông, nhưng Bạch Ngôn Lê không kịp chuẩn bị gì mà bị đè xuống quá đột ngột, y há miệng sặc cả nước, theo bản năm vung vẫy hai tay định ngẩng lên.
Nhưng có lẽ vì thấy chân kia của Thương Phạt vẫn đặt trong chậu, cuối cùng y lại bất động.
Không giây dụa nữa, y nằm úp sấp im lìm, đầu chôn trong nước.
Thương Phạt làm như không biết y sắp chết ngạt trong châu nước rửa chân, hoàn toàn thơ ơ không chút động lòng.
Mãi đến khi lơ đãng nhìn thấy một sợi dây đỏ.
Trên thân thể trần trụi của y chỉ có duy nhất một sợi dây đỏ kia.
Bạch Ngôn Lê bị đè đầu xuống chậu nước, hai tay buông hai bên.
Thương Phạt còn thấy trên sợi dây đó là một mảnh kim lân óng ánh.
Dường như không muốn làm bẩn nó, y chậm rãi nhấc tay lên..
Danh Sách Chương: