Nhân dịp hỗn loạn đẻ ra khỏi thành, sau khi cách xa được một quãng nhất định, Đan dừng lại trước, "Tiếp theo đi đâu?"
Thương Phạt thả người trong lòng xuống đất, tay lại biến ra cây quạt phe phẩy cho mình.
"Đến Bình thôn." Liếc nhìn đứa bé đang ngoan ngoãn đứng kia, Bạch Ngôn Lê quan sát xung quanh, "Phải đến gần Bạch gia thôn ta mới chỉ đường được."
"Bình thôn?" Đan không hiểu nguyên nhân, cau mày, "Giờ chúng ta đâu có nhiều thời gian?"
"Đi Bình thôn." Thương Phạt hờ hững nói, sau đó lại bước sang bên.
Đan ngây cả người, cho đến khi một luồng gió lớn quạt bay hắn.
"...." Theo một vị tôn chủ như vậy, Đan rất muốn ngửa đầu lên gào khóc với trời xanh, nhưng hắn chỉ đành lảo đảo đứng vững, đi về phía vị đại yêu đang dựa vào thân cây, "Ngài nghĩ gì thế?"
"Tìm hai con bạch tố đến đây." Thương Phạt thả quạt lên đầu, che ánh nắng xuyên qua tán lá.
"Ở cái chỗ này...." Đan buồn bực lẩm bẩm, "Tìm đâu ra bạch tố?"
"Đi bắt về." Thương Phạt nghiêng đầu nhìn chằm chằm đứa bé đang đứng cách đó không xa, nói gì đó với Bạch Ngôn Lên.
"...." Đan cũng quay đầu lại, thấy đứa bé kia bỗng nhiên òa khóc, bèn nhún vai, "Được rồi." Quãng đường về sau còn phải chạy không ngừng nghỉ, quả thật không thể bế bế bồng bồng mấy người này mãi được.
Dứt lời, Đan lập tức biến mất ngay tại chỗ.
Thương Phạt dựa vào thân cây, ung dung nhìn Bạch Ngôn Lê khuyên nhủ đứa bé kia.
Lúc đầu hắn còn hứng thú nghe vài câu nhưng sau đó liền nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Đan cũng coi như được việc, chỉ nửa giờ sau đã kéo hai con bạch tố từ trên trời bay xuống.
Thương Phạt lúc này đang nhàn rỗi ngậm một cọng cỏ trong miệng, buồn chán giết thời gian.
Bạch Ngôn Lê cuối cùng cũng dỗ được An Ổn.
Thằng bé không còn khóc nữa nhưng vẫn cúi gằm mắt xuống, không chịu ngẩng lên.
"An Ổn...." Thở dài, đặt bàn tay lên đầu đứa bé, Bạch Ngôn Lê thoáng do dự nhưng cuối cùng vẫn không nói thêm gì.
"Sao, có lợi hại không?" Bắt được bạch tố mang về, Đan vui vẻ chạy đến tranh công.
"Hừ." Nhổ cọng cỏ trong miệng ra ngoài, Thương Phạt chậm rãi xoay người, "Bảo ngươi tìm Bạch Tố mà ngươi không biết đường kiếm cái xe ngựa."
"Sao cơ?" Nhiệt tình như vậy mà bị quẳng cho thái độ lạnh tanh, không những không được khen mà còn bị mắng, Đan oan ức cực kỳ.
"Tới đây." Thương Phạt lười nhìn vẻ mặt lão điểu, vỗ vỗ một con bạch tố.
Con ngựa trắng muốt có đôi cánh lớn kia ngoan ngoãn đi theo hắn.
Bạch Ngôn Lê kéo An Ổn đứng dậy, nhìn con ngựa trắng khổng lồ, hai mắt sáng lên, "Ta nhớ ra rồi, con này gọi là bạch tố."
Thương Phạt đưa tay ra, hơi dùng sức, ném y lên lưng ngựa.
"Đúng là khó hầu hạ." Đan oán trách, đặt An Ổn lên một con bạch tố khác.
Lòng đầy phiền muộn mà chẳng biết nói cùng ai, hắn chỉ có thể nhìn chằm chằm Bạch Ngôn Lê cầu mong chiếm được chút ít sự đồng cảm.
"Phu quân." Bạch tố bắt đầu chạy, Thương Phạt cũng xoay người lên ngựa.
Bạch Ngôn Lê rúc vào ngực hắn, nghe tiếng gió vù vù bên tai, hỏi, "Đan làm sao thế?"
"Lên cơn." Thương Phạt lạnh lùng đáp.
Bach Ngôn Lê nhìn vẻ mặt hắn, liếm khóe môi khô khốc, thành thật im miệng.
Hai con bạch tố chạy lấy đà trên đất một hồi rồi bay vút lên không trung, tiến thẳng về phía Đông Hoang.
Sau nửa ngày đi đường, cuối cùng họ cũng đến được Bình thôn mà Bạch Ngôn Lê nói.
Dừng cách thôn làng một quãng, đưa hai con bạch tố sang chỗ khác ăn cỏ, Thương Phạt ngoắc ngón tay, Đan liền ngoan ngoãn đi tới.
"Dẫn họ vào làng." Chỉ cần sửa màu mắt thì nhìn lão điểu cũng khá giống người thường.
Một yêu quái mang hai người vào làng, Thương Phạt thì tự mình tìm một phiến đá lớn trước cửa thôn ngồi xuống.
Nhắm mắt lại, hắn cầm cây quạt, nhẹ nhàng gõ đầu gối mình.
Tuy quyết định thành lập yêu phủ không phải kích động nhất thời nhưng trong lòng hắn vẫn có cảm giác muốn trốn tránh.
Không phải hắn sợ Nam phủ hay thế lực sau lưng bọn chúng, nhưng mà từ nhỏ hắn luôn tránh né những chuyện phiền phức, mà quản lý cả một cái yêu phủ, nghĩ thôi cũng thấy đau đầu.
Dù nói xong việc thì giải tán nhưng một khi đã thành lập rồi, có nhiều chuyện không theo ý hắn được nữa.
Trong lúc hắn còn mải suy tư thì Đan đã đưa Bạch Ngôn Lê ra.
Thương Phạt ngồi dậy trên tảng đá, vừa định nhảy xuống thì chợt thấy một cái bóng nho nhỏ thoăn thoắt chạy ra cửa thôn.
"Ca ca!" An Ổn gọi lớn, Bạch Ngôn Lê sửng sốt quay người lại.
An Ổn lảo đảo chạy đến, theo sau còn có một cặp vợ chồng trung niên đang lo lắng không thôi.
"Ngươi đi trước đi." Bạch NGôn Lê nhíu mày, nói với Đan.
"...." Đan kinh ngạc một chút, lại nhìn sang vị đại yêu đang ngồi trên tảng đá, nhún vai một cái rồi ra khỏi thôn.
Bạch Ngôn Lê quay lại, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Thấy động tác của y, đứa bé đang sợ hãi chậm bước bèn lau nước mắt, đến trước mặt y rồi dừng.
"Lại đây." Bạch Ngôn Lê chủ động chìa tay ra.
An Ổn cuối cùng mới nở nụ cười, nhào vào lòng Bạch Ngôn Lê mạnh đến mức khiến y lui về đằng sau mấy bước.
"Ca ca." Chôn đầu vào vai Bạch Ngôn Lê, An Ổn nức nở, "Huynh phải đi thật sao?"
"Còn nhớ lúc trước ta nói gì với đệ không?"
"Nhớ." An Ổn khịt mũi, nói rõ từng chữ, "Phải kiên cường bình tĩnh, bất cứ lúc nào cũng không được đánh mất mình."
"Ừ, ca ca tin đệ sẽ trở thành một người lợi hại."
"Ta sẽ không bỏ cuộc." Nhìn về phía yêu quái đang thong thả nhảy xuống khỏi tảng đá, An Ổn khẽ nói, "Ca ca chờ ta nhé."
"Đi đi." Xoa đầu đứa bé lần nữa, Bạch Ngôn Lê đứng lên.
"Không nỡ à?" Thương Phạt đến sau lưng y, nhìn Bạch Ngôn Lê đang vẫy tay với đứa trẻ quay về với cha mẹ mới, bọn họ cũng vẫy tay với y.
"Sao ạ?"
"Không nỡ thì ở lại luôn đi." Huýt sáo gọi bạch tố, Thương Phạt bay thẳng lên không trung.
"Sớm nắng chiều mưa." Đan kéo một con bạch tố khác đến, nhìn Bạch Ngôn Lê loay hoay mãi vẫn không sao leo lên được.
"Không sao." Quen tính Thương Phạt đã lâu, Bạch Ngôn Lê thử lần nữa, cuối cùng cũng xem như bò được lên một nửa.
Đan xoay người lên ngựa, thấy vị yêu quái trên cao kia vẫn còn nhìn chằm chằm xuống dưới, hắn cũng không dám chìa tay ra giúp.
...!
Đưa An Ổn đi rồi, bọn họ phải tìm vị trí để lập yêu phủ.
Trời tối dần, họ không thể về Bạch gia thôn, chỉ đành ngủ qua đêm ngoài trời.
Đan bắt được đôi thỏ, làm lông sạch sẽ rồi đưa cho Bạch Ngôn Lê.
Thương Phạt nằm nghiêng trên chiếc quạt biến lớn, lơ lửng cách mặt đất chừng một tấc, nhìn Bạch Ngôn Lê nướng thịt.
Trong bóng tối có tiếng lào xào, sau đó một con nhện đen khổng lồ bỗng xuất hiện bên cạnh đống lửa.
Thương Phạt trở mình một cái, làm như không thấy.
Bạch Ngôn Lê bày thịt thỏ nướng chín lên cái lá vừa hái, rút dao găm bên hông ra xẻ thành miếng vừa ăn.
"Phu chủ!!!" Xa hơn chút có tiếng kêu vang.
Đào Bão Bão với quả đào lắc lư trên đỉnh đầu thoăn thoắt chạy đến.
"Ngươi là hoa yêu!" Con nhện đen mở miệng nói tiếng người, tám cái chân như tám cái cột chống xung quanh Bạch Ngôn Lê, "Chứ không phải thỏ!"
"Hả?" Đào Bão Bão mặc kệ lão nhện nói gì, thấy Bạch Ngôn Lê đang cắt đồ ăn thì hai mắt sáng lên, "Có ăn được không?"
"Chờ đã." Bạch Ngôn Lê cất dao đi, mang phần thịt ngon nhất tới cho Thương Phạt đang nằm lim dim trên chiếc quạt lớn.
"Người trong làng khỏe không?" Chia đồ ăn xong, Bạch Ngôn Lê kéo Đào Bão Bão đến hỏi.
Thương Phạt không đói, ngồi trên quạt nhìn con nhện biến thành lão già nhỏ thó, "Nghe nói ngài sắp lập yêu phủ, có thật không?"
Lúc nhận được tin, Tư Vĩ còn ngỡ ngàng mất hơn nửa ngày, rồi lại bừng bừng phấn khởi.
"Ngươi!" Thương Phạt nhắt miếng thịt lên, bỏ vào miệng nhai, ngoắc tay một cái.
Đan ngồi bên đống lửa lập tức đứng dậy đi tới.
"Ngài có gì sai bảo?" Thương Phạt không đề cập đến việc nhận chủ thì Đan cũng không nhắc đến.
Bản thân gia thần không nhất thiết phải lập khế ước chủ tớ với gia chủ.
Năng lực của hắn đặc biệt cho nên cũng không cần dựa vào khế ước để tăng cường sức mạnh.
"Giải thích với chúng đi." Mấy chuyện lằng nhằng thế này Thương Phạt chằng buồn nói, mà mùi vị miếng thịt lại khá ngon.
Hắn quay người, nhảy xuống khỏi chiếc quạt."
"Ngài yên tâm, dân làng đều khỏe cả." Đào Bão Bão được chia thịt thỏ, vỗ ngực khoe khoang với Bạch Ngôn Lê.
"Tôn chủ." Bạch Ngôn Lê quay lưng lại nên không phát hiện ra Thương Phạt đang đi tới, Đào Bão Bão là người phải ứng trước tiên.
Thương Phạt gật đầu, vẻ mặt kiêu ngạo phất tay.
Bạch NGôn Lê quay lại, Đào Bão Bão hiểu ý, bèn đến bên cạnh Tư Vĩ.
Thương Phạt ngồi xuống vị trí của y lúc nãy, chiếc quạt lớn lại quay về trong tay.
"Ăn ngon không?" Nhìn miếng thịt trong tay Thương Phạt, Bạch Ngôn Lê cười nói, "Tiếc là ít gia vị quá."
"Giữ lửa không tồi." Thương Phạt khen ngợi một câu, tiện tay ném cành khô bên chân vào đám lửa.
"Đã lâu người không ăn bánh bao ta làm rồi nhỉ?" Về gần đến Bạch gia thôn, tâm trạng Bạch Ngôn Lê tốt hơn rất nhiều, "Sau khi về ta sẽ làm một mâm, loại nhân gì mới được nhỉ?"
"Ngươi tưởng là còn được nhà hạ như trước kia sao?" Ăn xong phần của mình, Thương Phạt ngáp một cái.
"Ta phải làm gì ư?" Bạch Ngôn Lê rất thông minh.
"Lúc nào cũng nói là bạn lữ của ta." Thương Phạt vươn tay nâng cằm người trước mặt, giọng điệu đầy chế nhạo, "Nhưng có biết nghĩa vụ của một bạn lữ là gì không?"
Nghĩa vụ.....Bạch Ngôn Lê sốt sắng nói, "Nấu cơm giặt áo cho người?"
"..."
"Chải đầu rửa chân cho người?" Y cẩn thận bổ sung thêm.
Thương Phạt nhận ra sau lưng còn ba con yêu quái, bèn ngắt lời, "Đó là chuyện trước kia."
"Ngài nghiêm túc sao?" Đan cả gan ngồi xuống bên cạnh trước khi bị đuổi lui.
Thương Phạt ngắm nghía cây quạt trong tay.
Ở bên kia, Tư Vĩ cũng đang nhìn chằm chằm Bạch Ngôn Lê bằng ánh mắt quái lạ.
"Giao cho một con người.....Dù có là bạn lữ của ngài thì cũng không phù hợp lắm."
"Thế lão phù hợp chắc?" Bị Bạch Ngôn Lê dùng đồ ăn mua chuộc,những lúc quan trọng, Đào Bão Bão rất to gan.
"Đúng là chưa từng có con người nào làm phu chủ quản lý chúng yêu...." Tư Vĩ đi ngang qua mấy phục, khó mà tin yêu phủ nào mà có một kẻ loài người phụ trách hết thảy ăn uống ngủ nghỉ của hàng trăm hàng ngàn yêu quái.
Nghĩ thôi đã chết khiếp....Tư Vĩ lại liếc mắt nhìn Bạch Ngôn Lê, sắc mặt thay đổi liên tục.
Cơ mà chứa chắc.
Dù sao đi nữa vị ngồi bên cạnh này cũng giống tôn chủ của lão, tính cách vô cùng đặc biệt, mà đặc biệt nhất là y có thể sinh sống hòa thuận với yêu quái.
Sau khi yêu phủ thành lập, chúng yêu tề tụ, sống xung quanh một con người, không biết sẽ ra sao đây?
"Các người nói gì vậy?" Bạch NGôn Lê nhận ra bầu không khí có gì đó quái lạ.
"Yêu phủ là một gia đình lớn." Đan cố gắng nói đơn giản, "Gia chủ lo chuyện bên ngoài, có nghĩa mọi việc bên trong đều giao cho bạn lữ phụ trách."
"Ngài sẽ quản lý toàn bộ yêu quái của phủ." Đào Bão Bão ngồi cạnh Bạch Ngôn Lê, lo lắng nói, "Tin ta đi, không phải yêu quái nào cũng hiền lành như ta đâu."
"Kẻ nào dám?" Thương Phạt nói một câu nhẹ bẫng nhưng độc địa, ánh mắt như có nét cười.
"...." Bạch Ngôn Lê sững ra hồi lâu, ngập ngừng hỏi, "Nghĩa là....chúng sẽ nghe lời ta sao?"
"Đúng." Thấy y phản ứng như vậy, Thương Phạt càng cười rộ lên.
Hắn có chút phấn khích khi được làm khán giả chờ mong màn kịch hay sắp khai màn.
Một đám yêu quái đông và hung hãn, còn người này là Bạch Ngôn Lê, quá hay, quá hấp dẫn!
"Ta sẽ không nhường người cho bất cứ ai!" Bạch Ngôn Lê dường như nổi giận, đứng bật dậy vung hai tay, quay mắt nhìn sang Thương Phạt, kiên định nói, "Ta sẽ cố gắng!".
Danh Sách Chương: