Huân Thừa Dụ chạm phải ánh mắt của cô, đột nhiên trong lòng cảm thấy hoảng sợ, không tự chủ được nhìn về phía anh cầu cứu
Lãnh Tử Nguyệt có chút không đành lòng , ngồi dịch về phía Lãnh Nhược Hy một chút, để ra một chỗ đủ cho hắn ngồi, nói
" Ngồi bên này đi "
Huân Thừa Dụ vui vẻ ngồi xuống, ánh mắt có chút đắc ý nhìn về phía Lãnh Nhược Hy
Lãnh Nhược Hy:"!.
.
"
Mi tâm hơi dùng sức nhíu lại, biểu thị tâm trạng cô bây giờ không được tốt, không nói gì, yên lặng mà nhắm mắt lại
Ây da, hình như là giận rồi
[ Như vậy mà không giận thì mới là lạ đó ] Hệ thống không cảm xúc trả lời anh
Vậy sao giờ?
[ Sao ta biết ]
[ Ta thấy người đối xử Hoắc Thừa Dụ đặc biệt kiên nhẫn, hắn có lợi ích gì sao? ]
Hình như là không có
Hệ thống: [……]
[ Hay trên người hắn có gì làm người hứng thú? ]
Không có! Lãnh Tử Nguyệt dừng lại suy nghĩ một lúc Nếu nói trên người hắn có thứ gì thuận mắt nhất, thì có lẽ chính là khuôn mặt đi
Hệ thống: [……] Kí chủ nhà nó thiển cận như vậy từ lúc nào sao nó không biết?! không đúng, nếu nói đến đẹp không phải nam nữ chủ cầm giải luôn sao
Haizz! !
Một người một hệ thống không hẹn mà cùng nhau thở dài
Vì chủ nhân của chiếc xe là Lãnh Nhược Hy cùng Lãnh Tử Nguyệt đều ngồi phía cuối nên nhiệm vụ lái xe liền giao cho Nguyên Hạo, nhưng sẽ cách hai giờ mà đổi người cầm lái, bọn họ cứ như vậy chạy thẳng về hướng thủ đô
Suốt chặng đường đi, Lãnh Tử Nguyệt đều học Lãnh Nhược Hy nhắm mắt giả vờ ngủ, Hoắc Thừa Dụ cũng biết điều mà không làm phiền anh, không một ai nói chuyện, yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng hít thở và tiếng động cơ
Xe đột nhiên dừng lại, Nguyên Hạo nhíu mày, nói vọng về phía sau
" Không thể đi tiếp được nữa, cầu bị phá rồi "
Huân Từ Liêm từ lúc xe dừng lại đã nhìn qua cửa kính, quả nhiên, thấy cây cầu duy nhất nối liền phía bờ bên kia không biết đã bị phá từ lúc nào
Lãnh Nhược Hy nghe vậy mi tâm hơi nhíu lại, chuyện này kiếp trước không hề sảy ra, chưa nói đến cây cầu này rất lớn, muốn phá cũng không dễ dàng, ít nhất phải cần một lượng lớn thuốc nổ để làm nó nổ tung, sẽ gây ra tiếng động rất lớn, không lý nào bọn họ lại không hề hay biết
Lãnh Tử Nguyệt cũng lâm vào suy nghĩ miên man, hỏi hệ thống
Chuyện này là sao?
[ Ta cũng không biết, dường như có gì đó không ổn ]
Không ổn?
[ Ừm, cảm giác như có người đang xê dịch cốt truyện ]
!.
.
Ngay cả ngươi cũng không nhận ra sao?
[……] Hệ thống trở nên trầm mặc
Lãnh Tử Nguyệt thở dài bất đắc dĩ
Thôi, đến đâu thì đến vậy
Hệ thống: [! xin lỗi ]
Lãnh Tử Nguyệt cười, nói giỡn " Cái gì mà xin với chả lỗi, không ngờ ngươi cũng nói ra được lời này a
[……] Ta đang buồn, được không!
Sau khi nói chuyện với Hệ thống, Lãnh Tử Nguyệt lúc này mới mở mắt ra, hỏi chen vào
" Còn lối đi nào khác không? "
Lãnh Nhược Hy: " Còn một đường cách đây 5km "
Huân Từ Liêm: " Vậy đến đó đi "
Nguyên Hạo gật đầu, cho quay xe trở lại, nghe theo sự chỉ dẫn của Lãnh Nhược Hy mà đi, trời cũng đã quá trưa, bụng mọi người cũng đã có chút đói, nhưng vẫn cố chịu đựng
Đường quanh co lòng vòng đoạn dài, cuối cùng cũng đến nơi, chưa đợi tất cả thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên một trận động đất rung lên, cây cầu trước mắt một lần nữa lại bị sập, chưa để mọi người kịp làm ra phản ứng gì, trận động đất đã dừng lại, ngoại trừ cây cầu bị sập ra thì xung quanh không có tổn thất gì
Mọi người "! !.
" Ông trời thật sự là muốn tuyệt đường bọn họ sao?
Thân mình Lãnh Tử Nguyệt khẽ run một cái, chân mày nhíu chặt lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn về một hướng
Ở một nơi không người nhìn thấy, một người phụ nữ xinh đẹp động lòng người lẳng lặng đứng đó, theo dõi nhất cử nhất động của mọi người bên trong chiếc xe, chỉ thấy Lãnh Tử Nguyệt làm một khẩu hình miệng, cô nàng biết anh nói gì với mình
CÚT
Người phụ nữ khẽ mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng mân mê đôi môi mềm mại của mình, ánh mắt nhìn anh tràn đầy ý cười
" Thật quá đáng a~, vừa mới gặp nhau mà đã đuổi người ta đi rồi "
Miệng thì nói vậy, nhưng chỉ một giây sau, bóng hình của cô liền biến mất tại chỗ
Lãnh Tử Nguyệt thu hồi lại tầm mắt của mình, nói
" Dừng lại nghỉ ngơi chút đã, sau đó cùng nhau tìm xem có còn đường nào khác không "
Thấy cũng có lý nên cũng không có ai nói gì, chỉ có Lãnh Nhược Hy là cảm thấy trong giọng nói của anh có chút không ổn, khiến cô không khỏi để ý nhiều thêm
Tất cả đi xuống, vì đã là một nhóm, nên vật tư cũng sẽ gộp chung lại, Lãnh Nhược Hy cùng Tần Lãng nhận việc đi nấu cơm, những người khác thì chọn một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi
Lãnh Tử Nguyệt ngồi tựa vào một thân cây, bàn tay khẽ vuốt ve bộ lông mềm mại của Tiểu Bạch Lang mà ngẩn người suy nghĩ
Hệ thống cũng cảm thấy được kí chủ của mình có chút không đúng
[ Người sao vậy? ]
Ta có sao à?
[……] Ta mới là người hỏi, cảm ơn! ????
Ngồi một lúc, có thể vì quá nhàm chán hay thân thể đã có chút mệt mỏi, đến khi Lãnh Nhược Hy nhìn sang, đã thấy Lãnh Tử Nguyệt dựa vào thân cây mà ngủ thiếp đi
Cô đi đến, lấy ra từ trong balo một chiếc chăn mỏng, đắp lên cho anh
Những người khác thấy vậy cũng tận lực giảm bớt không gây ra tiếng ồn quá lớn để anh được nghỉ ngơi
Nhậm Doanh ngồi ở một bên bĩu môi, thầm nghĩ Lãnh Tử Nguyệt đến bây giờ còn mắc bệnh đại thiếu gia, liền nhận được ánh mắt cảnh cáo của con trai mình
Huân Thừa Dụ nhìn Lãnh Tử Nguyệt, từ lần đầu tiên gặp nhau anh đã nhìn mình chằm chằm, chắc chắn đã có chút thích mình, hắn phải nắm chắc bám vào người này, dù sao em gái của anh cũng rất lợi hại, không những thế vẻ ngoài còn rất đẹp mắt
Danh Sách Chương: