Lãnh Tử Nguyệt gật gật đầu " Ừm " một tiếng
Cảm nhận được ánh mắt mọi người đang tập trung nhìn mình, cô quay đầu cười cười, nhìn hết một lượt, đột nhiên tầm mắt dừng lại ở một thân ảnh
" Hệ thống, đó không phải là nam nhân yêu nghiệt hôm đấu giá tranh giành ta cùng nam chính hay sao "
Hệ thống nghe cô nói vậy cũng liếc qua một cái
" Đúng vậy, chính là hắn "
Từ khi Lãnh Tử Nguyệt đến, Dạ Ảnh đã phát hiện ra cô, thấy tầm mắt cô dừng lại đánh giá mình, hắn cũng chỉ nhìn cô cười cười
" Em là học sinh mới sao? "
Một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi từ bên ngoài đi tới, thấy Lãnh Tử Nguyệt đứng bên ngoài thì hỏi
" Vâng ạ "
" Vậy vào đi, cô là giáo viên chủ nhiệm lớp này "
Lãnh Tử Nguyệt theo sau giáo viên bước vào lớp, cúi đầu lịch sự chào
" Chào mọi người, tôi là Lãnh Tử Nguyệt, từ hôm nay sẽ học ở đây, mong mọi người giúp đỡ " Sau khi nói xong cô còn free cho cả lớp một nụ cười thật tươi
Dạ Ảnh ngồi cuối lớp thậm trí còn nghe thấy tiếng mũi tên đâm vào trái tim của những nam sinh ở đây, hắn không khỏi toát mồ hôi lạnh
Quả nhiên là không nên xem thường hào quang của nữ chính mà, vừa rồi đến ngay cả hắn mà cũng bị thất thần trong chốc lát
Thật đáng sợ...
" Hệ thống chó chết, ta muốn về "
[ Dạ thiếu, chú ý hình tượng của cậu ]
Hừ!
Hắn không thèm quan tâm đến hệ thống chó chết đó nữa, lười biếng ngả người về sau, ánh mắt chăm chú nhìn nữ sinh trêи bục giảng
" Được rồi, em ngồi chỗ đó đi "
Lãnh Tử Nguyệt nhìn về chỗ trống bên cửa sổ, chỗ đó vốn rất tốt, có thể nhìn được phong cảnh bên ngoài, cũng không biết vì sao lại không có ai ngồi, đến khi cô tiến lại gần, đôi mắt hơi nheo lại
Trêи bàn có chi chít vết dao rạch lên bàn, nào thì là " chết đi ", " cút" các kiểu con đà điểu, những người khác thấy vậy cũng chỉ cho cô ánh mắt thương hại, không thì chính là cười trêи nỗi đau của người khác
Cô tiếp tục nhìn xuống chiếc ghế, một trong bốn cái chân đã bị người ta làm hỏng, sắp gãy đến nơi.
Mặt Lãnh Tử Nguyệt không cảm xúc
Đột nhiên muốn quăng nó ra cửa sổ ghê...
Đang lúc trong cả trở lên tĩnh lặng, Dạ Ảnh đột nhiên đứng dậy, đi đến chỗ cô
" Tôi dẫn cậu đi lấy bàn ghế mới "
Cả lớp kinh ngạc nhìn hắn, người này mới chuyển đến cách đây không lâu nhưng lại rất nổi tiếng vì vẻ ngoài yêu nghiệt của hắn, nhưng có một điều là Dạ Ảnh đi học như đi chơi, có đến lớp cũng chỉ gục xuống bàn ngủ hoặc là bỏ luôn tiết, đối với người khác cũng chỉ lạnh nhạt không để ý đến, vậy mà giờ đây lại ra mặt giúp nữ sinh mới đến này
Cô giáo cũng kinh ngạc không kém, nhưng cũng không nói gì, cô ta nghe hiệu trưởng nói người này gia thế không nhỏ, không chọc vào được
Mặc kệ ánh mắt của mọi người, Dạ Ảnh ra hiệu cho cô rồi bước ra ngoài, Lãnh Tử Nguyệt gật đầu với chủ nhiệm rồi bước tiếp theo
" Cậu đợi tôi với "
Lãnh Tử Nguyệt nhanh chân đuổi theo người phía trước nhưng vẫn không kịp, Dạ Ảnh nghe thấy tiếng cô lập tức liền dừng lại, Lãnh Tử Nguyệt bất ngờ đụng phải một tấm lưng cứng rắn
" Ui ya "
Dạ Ảnh nhìn cô gái đang dùng cánh tay nhỏ xoa xoa đầu, ánh mắt đáng thương ủy khuất hơi nheo lại, cái miệng hơi chu lên, ngăn chặn cảm giác muốn đưa tay xoa đầu cô, hắn thở dài
" Nhiệm vụ này đúng là làm khó nam nhân mà, hỏi xem người nào có thể kháng lại với một người như này đây, may là lão tử định lực như thần nếu không đã bị cô ta câu đi từ lâu rồi "
[ Hây, đúng vậy, đến ta cũng muốn mang cô ấy về giấu đi nữa cơ mà ]
"....." Thật không ngờ hệ thống ngươi lại là con người như vậy
[……] Lòng thích cái đẹp ai cũng có thôi, với cả...ta là hệ thống, **Not** người!
"......"
Dạ Ảnh trừng mắt liếc hệ thống rồi quay lại nhìn Lãnh Tử Nguyệt
" Cậu không sao chứ "
Cô lắc lắc đầu " Không sao "
" Ừ " Dạ Ảnh gật đầu " Tôi là Âu Mễ Nại Hà, còn cậu? "
Lãnh Tử Nguyệt nhìn hắn cười tươi
Huyết tộc sao...
" Tôi tên Lãnh Tử Nguyệt "
" A....." Dạ Ảnh nhíu mày lại, ánh mắt nguy hiểm nhìn cô " Tôi khuyên cậu là đừng nên cười với tôi như vậy đi "
Nhận được ánh mắt của hắn, chân Lãnh Tử Nguyệt không tự chủ lùi ra sau một bước
" S...sao vậy "
" Tôi sợ là mình sẽ mang cậu về giấu đi "
Tôi chính là sợ trái tim mình bị cậu câu mất thì có
[ Dạ thiếu, cậu đừng ăn cắp lời thoại của tôi như vậy chứ! ]
" Mi im miệng, lão tử đang tán gái "
[……] Vì sự nghiệp con em chúng ta...gia nhịn...
Lãnh Tử Nguyệt bị lời nói của Dạ Ảnh " dọa " sợ, cả người cứng đờ tại chỗ, ánh mắt đáng thương chớp chớp nhìn hắn
Cuối cùng vì không chịu nổi ánh mắt đó, Dạ Ảnh đành dơ hai tay đầu hàng
" Tôi đùa thôi, được rồi, đi lấy bàn ghế nhanh còn về lớp học "
" Ừm, à mà sao chiếc bàn đó lại bị như vậy "
" Ha..." Dạ Ảnh cười lạnh nhạt " Cậu nghĩ là tại sao...., nơi đây vốn là nơi ăn thịt người..." Hắn dừng một chút " Nữ sinh ngồi bàn đó đã chết...ngay hôm qua "
Lãnh Tử Nguyệt rùng mình một cái, Dạ Ảnh rất hài lòng với phản ứng của cô, hắn không nói gì nữa, mà tiến thẳng về phía trước
Hai người bọn họ cứ đi như vậy, nhưng muốn đến chỗ đó, bắt buộc phải đi qua lớp 12A, ngồi trong lớp nhàm chán, Tát Nặc Tư Hạ nhìn ra ngoài cửa sổ vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh hai người nói nói cười cười với nhau vô cùng vui vẻ, ánh mắt nhất thời trầm xuống