Vân Tư Vũ vừa cảm động lại vừa đau lòng, vội vàng ôm bánh bao nhỏ lên giường dỗ cho nó ngủ.
Phong Lăng Hề đăm chiêu sờ sờ cằm sau đó kéo Vân Tư Vũ ra ngoài phòng, trở về căn phòng kế bên.
Vân Tư Vũ tức giận trừng nàng: "Đến lúc nào rồi mà nàng còn suy nghĩ đến chuyện đó chứ?"
Nhàn vương điện hạ cảm thấy rất vô tội, lại có chút dở khóc dở cười: "Ta suy nghĩ cái gì?"
Vân Tư Vũ lúc này mới phát hiện Phong Lăng Hề ngoại trừ kéo hắn về phòng thì giống như không có bộ dáng đắm đuối kia, không khỏi hỏi: "Vậy nàng kéo ta tới đây làm cái gì?"
Phong Lăng Hề vừa kéo eo của hắn vừa khóa hắn vào trong ngực, cúi đầu khẽ cắn khóe môi của hắn, chế giễu nói: "Làm chuyện chàng muốn làm!"
Sắc mặt của Vân Tư Vũ khẽ biến thành đỏ, nghiêng đầu hừ mỉa nói: "Còn không phải là tại nàng quá háo sắc nên ta mới có thể hiểu lầm."
Phong Lăng Hề mút mút môi của hắn, thật lòng cảm giác mình rất vô tội, đi ra ngoài hỏi một chút xem, hiện tại ai sẽ nói Nhàn vương điện hạ háo sắc chứ?
Bất quá bị hại nặng nề, hoặc là nói rất lợi ích được Nhàn vương quân đại nhân kiên trì cho rằng Nhàn vương điện hạ háo sắc, hết sức háo sắc!
Vân Tư Vũ đẩy nàng một cái cau mày nói: "Nàng không lo lắng cho bánh bao nhỏ?" Hắn mới không tin.
Phong Lăng Hề hừ hừ nói: "Có lẽ bánh bao nhỏ hiện tại cần không phải là chúng ta."
"A?" Vân Tư Vũ nhếch miệng rộng ra, vẻ mặt nhìn nàng nhìn qua có chút ngốc. Bánh bao nhỏ nhỏ như thế đã không cần bọn họ?
Phong Lăng Hề nhân cơ hội cúi đầu xuống hôn lên môi hắn, đầu lưỡi thừa cơ thăm dò vào dịu dàng lưu luyến hôn trong nháy mắt làm cho Vân Tư Vũ đã quên cái khác.
Phong Lăng Hề thở dài ở trong lòng, tiểu mèo hoang nhà cô nếu như biết chân tướng mọi chuyện nhất định sẽ đau lòng, cho nên vẫn để cho hắn quên thì tốt hơn.
Bánh bao nhỏ mặc dù nhắm hai mắt nhưng con ngươi lại đang di chuyển, dáng vẻ chỗ nào giống như là muốn ngủ chứ? Còn lại miếng ngọc bội kia là đưa cho ai còn phải nói sao? Rõ ràng giả bộ ngủ, rõ ràng là chê bọn họ quấy rối nó!
Nhỏ không có lương tâm, vốn là cô còn lo lắng trong lòng nó có thể có bóng ma hay không. Bây giờ nhìn lại thì lo lắng đã vô ích!
* * *
Âu Dương Lăng Ca vốn là nhìn thấy tâm tình của Phong Lăng Hề không tốt, muốn nhân cơ hội để an ủi nàng nhưng hiển nhiên Phong Lăng Hề không cần hắn phải an ủi, mà là tiểu mèo hoang phu lang của nàng an ủi.
Hiệu quả cách âm của nhà trọ có thể không phải rất tốt nhưng chí ít không so sánh được với lều vải đặc chế của Phong Lăng Hề.
Cho nên Âu Dương Lăng Ca đứng cạnh cửa hoàn toàn có thể thu hết tiếng rên rỉ đè nén bên trong vào trong tai. Sắc mặt của Âu Dương Lăng Ca khó coi đến đáng sợ, tiểu thị phía sau hắn vốn là mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt nhưng vừa nhìn sắc mặt của hắn thì lại nơm nớp lo sợ đến trắng mặt. Mặc dù Âu Dương Lăng Ca sẽ không đánh chửi hạ nhân nhưng sắc mặt của Âu Dương Lăng Ca hiện tại thật sự là quá mức âm trầm, làm cho tiểu thị lo lắng hắn có thể xông thẳng vào đi giết người hay không.
Trong nhà trọ vốn là người đến người đi, cộng thêm Phong Lăng Hề hiện tại tất cả tâm tư đều ở trên người Vân Tư Vũ tự nhiên không có chú ý tới ngoài cửa có người.
Cho nên, Âu Dương Lăng Ca may mắn nghe được làm cho hắn càng thêm tức giận.
"Tư Vũ, nói chàng yêu ta..." Phong Lăng Hề bắt đầu bức cung.
Mà Vân Tư Vũ nghĩ phải kiên cường đối nghịch với nàng một hồi cho nên rì rầm không chịu nói.
Vì vậy Phong Lăng Hề chỉ có thể tăng mạnh thủ đoạn, Vân Tư Vũ bị sờ soạng đùa giỡn khắp cả người đều đang run rẩy, kịch liệt thở hổn hển, tiếng rên rỉ không ngừng từ nơi cổ họng tràn ra. Trong mắt hơi nước càng ngày càng nặng, giống như lúc nào cũng sẽ khóc lên, ánh mắt giãy giụa giữa tỉnh táo và mông lung, tức giận duỗi ra móng vuốt cào nàng: "Đáng ghét..."
"Ngoan ngoãn, nói mau, ta muốn nghe..." Tiếng cười kia thế nào nghe qua giống như tà ác, thật ra Phong Lăng Hề thật lòng thích nhìn thấy dáng vẻ tiểu mèo hoang nhà cô tức giận đến cào người. Đương nhiên cô hoàn toàn không biết bên ngoài còn có người tức giận đến sắp ngất đi.
Kỳ thật căn phòng này là có phòng bên ngoài và phòng bên trong, bất đắc dĩ bên trong cửa căn bản không có đóng. Cho nên nhiều nhất là khoảng cách hơi hơi xa một tí, ở bên ngoài vẫn có thể lúc ẩn lúc hiện nghe rõ người bên trong nói.
Vân Tư Vũ hừ mỉa rên một tiếng, cắn răng một cái trực tiếp đẩy ngã Phong Lăng Hề, nhưng nhìn dáng vẻ của Phong Lăng Hề híp mắt cười đến câu nhân như vậy động tác của hắn lại dừng lại.
Hắn lại chưa quên Phong Lăng Hề rất thích hắn chủ động, không thể để cho nàng thực hiện được.
Vì vậy Vân Tư Vũ cắn răng nhịn xuống thân thể khó chịu, bắt đầu không ngừng hôn môi Phong Lăng Hề, hai tay cũng tìm tòi ở trên người nàng, trong đôi mắt tròn trịa chứa đầy khiêu khích, dù sao hắn cũng phải thắng một lần chứ? "Nàng nói trước đi!"
Phong Lăng Hề đưa tay vuốt ve ở trên eo của hắn, dịu dàng nhìn hắn nói: "Ta yêu chàng..."
Vân Tư Vũ sửng sốt một chút không nghĩ tới Phong Lăng Hề lại thẳng thắn như vậy. Vì vậy hắn cũng không muốn đối nghịch với nàng nữa, ôm nàng cọ xát nói: "Hề, ta cũng yêu nàng..."
Đột nhiên ngoài cửa "đùng" một tiếng, dường như còn có người đang gọi công tử. Vân Tư Vũ quay đầu đương nhiên cái gì cũng không nhìn thấy, sau đó trực tiếp bị Phong Lăng Hề đặt ở dưới thân dằn vặt các loại.
"Chờ... chờ một chút... bên ngoài đã xảy ra chuyện gì..."
"Không có chuyện gì."
Không có chuyện gì mới là lạ!
Hai người trong phòng tình thú trực tiếp làm cho tình địch tức đến ngất đi.
* * *
Mà bánh bao nhỏ cũng không tránh khỏi như Phong Lăng Hề dự liệu, thấy phụ thân và mẫu thân vừa đi thì bánh bao nhỏ vội vàng bò lên: "Tinh tinh..."
Dạ Tinh trong nháy mắt xuất hiện ở trong phòng, bánh bao nhỏ như hiến vật quý đưa miếng ngọc bội còn lại to lớn nhất này kín đáo đưa cho nàng, cười đến con mắt đều híp lại.
Dạ Tinh đưa tay mơn trớn khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, ánh mắt có một tia gợn sóng lại đến nhanh làm cho người không thấy rõ tâm tư. Bánh bao nhỏ cầm lấy tay nàng cười khanh khách, một chút cũng không có dáng vẻ mệt mỏi như trước đây.
Nó ngược lại không phải là giả vờ, quả thật bị hù dọa cho sợ. Bất quá một đường bị Phong Lăng Hề ôm đi về nó đã bình tĩnh lại, nghĩ đến lúc từ trên quầy ngã xuống thì nó rõ ràng cảm giác được Dạ Tinh cách nó gần một chút thì đột nhiên không sợ hãi.
Cái đầu nhỏ của nó đương nhiên sẽ không nghĩ đến Dạ Tinh vốn là phải cứu nó. Kết quả lại bị Hoàng Vũ Mặc giành trước một bước, cho nên mới không có đại khai sát giới* phức tạp như vậy. Nó chỉ là trực tiếp cảm thấy có tinh tinh ở đây thì mình sẽ không có gặp nguy hiểm, cho nên không cần thiết phải sợ hãi.
(*Đại khai sát giới: xuống dao giết người / thỏa sức chém giết.)
Dạ Tinh bảo vệ trong bóng tối cũng là cách khoảng cách nhất định, bánh bao nhỏ bị nhiều bao vây ở bên quầy hành như vậy ngăn cản tầm mắt của Dạ Tinh tầm mắt, cho nên mới phải để cho người thực hiện được. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Phong Lăng Hề nhìn thấy bánh bao nhỏ bị bao vây đã nhắc nhở Khởi Vân chú ý.
Mà ý thức được nếu như bánh bao nhỏ có chuyện, Dạ Tinh phải cứu nó khẳng định là phải giải quyết những người vây quanh kia thì mới có thể tiếp cận bánh bao nhỏ; mà Dạ Tinh vừa ra tay cho dù là không có thương tổn đến người cũng tất nhiên cần phải xốc những người kia lên chứ?
Ở trong đó lại còn có Mộ Dung Cầm và Âu Dương Lăng Ca. Nếu như Mộ Dung Cầm nhất quyết nói Dạ Tinh muốn giết bọn họ, đến lúc đó tuyệt đối trăm miệng cũng không thể chối cãi.
Bất quá loại chuyện chịu tiếng xấu thay cho người khác này sẽ không xuất hiện. Bởi vì Dạ Tinh khi đó là thật sự trong lòng muốn giết, nếu như không phải Hoàng Vũ Mặc nhanh tay lẹ mắt thì cửa hàng ngọc khí kia thật sự sẽ bị tàn sát một phen. Cho nên tội danh này là thật sự không tính là chịu tiếng xấu thay cho người khác.
Đối với Dạ Tinh, bánh bao nhỏ gần như có trực giác như dã thú, có thể cảm giác được sự tồn tại của nàng, cũng như có thể cảm nhận được tâm tình của nàng: "Tinh tinh?"
Dạ Tinh vội vàng thu lại một tai sát khí đang tiết ra, nhẹ nhàng hôn một cái lên mặt của nó, có động tác như bây giờ nàng đã thông thạo, không lại cứng ngắc giống như lúc vừa bắt đầu vậy: "Buổi tối để cho rắn và hồ ly ở bên cháu."
Được rồi, bạc băng và tiểu hồ ly ở trong mắt Dạ Tinh cũng chỉ là rắn và hồ ly mà thôi.
Bánh bao nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, Dạ Tinh rất ít mở miệng nói chuyện. Cho nên nàng một khi nói cái gì bánh bao nhỏ cũng sẽ rất nghiêm túc lắng nghe, ghi nhớ ở trong lòng.
* * *
Vân Thiển sau khi bị đuổi về nhà trọ mới thở phào nhẹ nhõm, hắn là thật sợ Phong Lăng Hề lột da rút gân hắn.
Lúc này bình tĩnh lại hắn mới phát hiện ngực thật đau, quả thật khó có thể chịu đựng. Tiểu thị thấy sắc mặt hắn trắng bệch, mặt mũi tràn đầy mồ hôi lạnh không khỏi rất là lo lắng. Bất đắc dĩ Vân Thiển hiện tại đau đến ngay cả lời cũng không nói ra được.
Cũng may sớm đã có người đi mời đại phu.
Đại phu sau khi xem nói là nội thương, yêu cầu phải điều dưỡng thật tốt. Thế nhưng là không thể dùng thuốc giảm đau, nếu không sẽ ảnh hưởng tới thân thể.
Vân Thiển đau muốn chết đi, trong lòng không ngừng chửi bới Phong Lăng Hề, rõ ràng ác độc như thế!
Kết quả này cũng chưa tính cái gì, đại phu chân trước mới vừa đi thì hắn lại đột nhiên bắt đầu ngứa ngáy toàn thân, gãi đến tan nát cõi lòng lại đi tìm đại phu đến xem. Kết quả đại phu do dự nói có thể là trúng độc, thế nhưng không nói ra được là độc gì.
Vậy coi như xong, thế nhưng những vết xước kia bị gãi kia lại lập tức bắt đầu thối rữa. Đại phu nói chỉ có thể lóc thịt thối xuống hết thì vết thương mới có thể khép lại, nhưng toàn thân Vân Thiển đều ngứa, khắp nơi đều có vết cào xước da, đó chẳng khác gì là muốn lóc hoàn toàn một lớp thịt ở trên người hắn, loại đau khổ này người bình thường sao có thể chịu được chứ. Huống chi trên người nam tử lưu lại sẹo chẳng khác nào là phá huỷ.
Cũng may Vân Thiển thích đẹp, rõ ràng kiên trì không có đi gãi trên mặt. Cho nên trên mặt cũng không có chuyện gì, chỉ là phía dưới cằm có một đường vết cào xước.
Vết thương nghiêm trọng như vậy đại phu bình thường căn bản không dám ra tay. Cho nên đại phu kia mặc dù nói nên chữa trị như thế nào cũng không dám chữa trị, sơ sót một cái người này không phải đau đớn đến chết, chính là chảy máu đến chết. Người này vừa nhìn chính là gia đình giàu có, đến lúc đó xảy ra chuyện gì hắn cũng không gánh được trách nhiệm kia.
Đại phu kia bị ép đến cuống lên thẳng thắn nói: "Thịt thối này không có ẩm ướt bên trong, cũng không làm bị thương đến nơi không nên bị thương, cứ như vậy thì không chết được người. Thế nhưng nếu như động đao thì không nhất định."
Trong lòng Tô Văn rất là tức giận, cho dù Vân Thiển thật sự làm chuyện thương thiên hại lý* cũng bất quá là một mạng đền một mạng, cần phải hành hạ hắn đến sống không bằng chết ư? Huống chi chuyện đến bây giờ đều vẫn không có biết rõ, hơn nữa Phong Sơ Tuyết căn bản cũng không có bị thương.
(*Thương thiên hại lý: chuyện sai trái, vi phạm đạo lý.)
Phong Lăng Hề đây quả thật là đang tàn nhẫn đánh vào mặt nàng mà.
Nàng mặc dù muốn cứu Vân Thiển, nhưng đại phu đều nói như vậy rồi nàng cũng không dám cương quyết bức bách đại phu chữa trị, chỉ sợ hoàn toàn ngược lại.
Dường như là đã qua dược tính thì Vân Thiển đã không cảm thấy ngứa. Thế nhưng nhìn thân thể mình buồn nôn như thế Vân Thiển thiếu chút nữa nổi điên, vẫn là Tô Văn an ủi một phen hứa hẹn nhất định sẽ mang thuốc giải đến cho hắn thì hắn mới hắn miễn cưỡng yên tĩnh lại. Vân Thiển cũng bị hành hạ mệt mỏi, rất nhanh thì ngủ thiếp đi. Bất quá bởi vì ngực còn đau nên ngủ không thế nào yên được.
Hành hạ một phen như vậy sắc trời đã trễ, thấy Vân Thiển tạm thời không có chuyện gì thì Tô Văn muốn ngày hôm sau lại đi tìm Phong Lăng Hề xin thuốc giải.
Nhưng là ai biết nửa đêm lại xảy ra chuyện.
Vân Thiển là bị ngực đau đớn hành hạ tỉnh lại, tiểu thị ở bên cạnh bàn coi chừng mơ mơ màng màng bị thức tỉnh, nhìn thấy cả phòng tối thui vội vã đốt đèn lên. Sau đó còn chưa kịp xoay người hầu hạ thì nghe được tiếng Vân Thiển sợ hãi thét chói tai.