Mà Lăng Nguyệt đã sớm ở trong lòng âm thầm thề: sau khi ra ngoài liền chuẩn bị trở lại kinh thành, cũng không muốn cùng những người này đi chơi nữa, đây quả thật là muốn mạng người ta mà. Hắn cảm thấy, Nhàn vương điện hạ là cố ý chỉnh bọn họ, hơn nữa không có thể xong như vậy.
Trên núi đào mặc dù ngẫu nhiên sẽ phát hiện hồ nước nhỏ, nhưng là thân nam tử tự nhiên không có thể tùy ý ở ngoài trời cởi áo nới dây lưng, cho nên vài người nam tử chật vật khác thường, toàn thân vô cùng bẩn thỉu, ngay cả tiểu thị đều không chịu nổi, không nói đến ba vị công tử quý kia.
Cũng chỉ có Vân Tư Vũ lớn mật, cái gì cũng dám làm, có Phong Lăng Hề hộ giá hộ tống hắn, tìm được nước liền tự mình đi tắm rửa sạch sẽ.
Nữ nhân mặc dù không có nhiều kiêng kỵ như vậy, nhưng là vẫn rất dơ như cũ. Bởi vì mỗi lần đều là Phong Lăng Hề phát hiện có nước trước, sau đó liền dẫn Vân Tư Vũ đi vọc nước. Nam nhân đã dùng nước để tắm qua, Hoàng Vũ Mặc và Tô Vân cũng thật thẹn thùng lại đi dùng một lần, hơn nữa cho dù bọn họ mặt dày mày dạn muốn đi tắm một cái cũng không có thể. Bởi vì tên tiểu nhân Phong Lăng Hề kia, nói cái gì không thể để cho người khác chiếm ô nước tắm mà Vương Quân nhà nàng đã dùng qua, cho nên cho rắn bạc băng vào trông hồ nhổ nước miếng.
Rắn bạc băng cũng không chỉ có một loại độc, Phong Lăng Hề tự nhiên sẽ không để cho nó ói ra nọc độc như kiến huyết phong hầu* gì, nơi này mặc dù không có gặp người nào, nhưng là không có nghĩa là thật sự sẽ không có người tới, tạo thành ngộ thương sẽ không tốt.
(*kiến huyết phong hầu = thấy máu đóng yết hầu: khi dịch lỏng độc này dính vào người sẽ dẫn tới hiện tượng nhão cơ bắp, đông máu, tim đâp chậm cho tới khi ngừng hẳn đến chết.)
Cho nên cho dù hồ nước cũng sẽ không bị độc chết, nhiều nhất là tê dại một hai canh giờ. Bất quá ai nguyện ý không có việc gì bị ma nhập mà nhảy vào tắm, hơn nữa bọn họ còn muốn mau sớm đi ra núi đào này đây. Ninh vương điện hạ và Tô tướng quân cũng chỉ có thể tạm thời nhẫn nại.
Cho nên một nhóm người này đến khách sạn, chuyện thứ nhất không phải là ăn một bữa no đủ, mà là đi tắm trước một cái.
Có lẽ là cuối cùng đã tới địa phương có người sinh hoạt, tâm tình Ninh vương điện hạ rất tốt, thấy Phong Lăng Hề lười biếng không lên lầu, không khỏi hỏi: “Ngươi không đi?” Vừa nói vừa kéo kéo tà áo, mặt mũi tràn đầy bộ dáng ghét bỏ.
Nếu không phải là bởi vì không có quần áo dư thừa đổi giặt, Ninh vương điện hạ đã sớm đem tầng da trên người kia lột ra ném đi, mới sẽ không mặc nhiều ngày như vậy.
Phong Lăng Hề liếc nàng một cái, nhìn xem động tác bất nhã của nàng, khiêu mi nói: “Ninh vương điện hạ không phải là ngấp nghé sắc đẹp của bản vương chứ?” Hiển nhiên, tâm tình của Phong Lăng Hề cũng tốt như vậy, bất quá là bị một đám theo đuôi chật vật lấy lòng.
Hoàng Vũ Mặc sửng sốt một chút, sau đó phục hồi lại tinh thần, sắc mặt không khỏi tối sầm. Nàng khó được có ý tốt hỏi nàng ấy một câu, lại rõ ràng thành ngấp nghé sắc đẹp của nàng ấy rồi? Ai muốn xem nàng ấy? Trên người nàng ấy có gì đó, trên người nàng cũng không thiếu được. Không đúng, nàng vừa rồi không có ý mời nàng ấy cùng tắm, làm sao lại ngấp nghé sắc đẹp của nàng ấy chứ?
Phong Lăng Hề cũng mặc kệ sắc mặt nàng ấy biến hóa thế nào, ôm Vân Tư Vũ nói ra: “Tư Vũ, chúng ta đi tắm rửa uyên ương đi.”
Hoàng Vũ Mặc nhìn bóng lưng của nàng, hừ nói: “Quả nhiên giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, coi chừng miệt mài quá độ.”
Phong Lăng Hề quay đầu lại đánh giá nàng, cười nói: “Phủ Ninh vương điện hạ nhiều mỹ nhân như vậy cũng không thấy Ninh vương điện hạ ngươi miệt mài quá độ, bản vương chẳng lẽ còn kém hơn ngươi sao?” Ánh mắt kia có chút khinh thường. Cô chỉ có một người là con mèo hoang chồng cô, chuyện miệt mài quá độ như vậy căn bản không cần cân nhắc.
Nói xong không đợi Hoàng Vũ Mặc phản ứng, liền dẫn Vân Tư Vũ lên lầu.
***
Trong thùng tắm thật to, Phong Lăng Hề trừng mắt nhìn rắn bạc băng nằm ở bên mép thùng tắm, rắn bạc băng run rẩy ngoan ngoãn đi ra cửa chơi, thuận tiện thay chủ nhân canh chừng.
Phong Lăng Hề lúc này mới hài lòng, bình thường cho nó quấn ở trên cổ tay Tư Vũ đã không tệ, hiện tại cũng không thể làm cho con rắn ngu xuẩn chiếm tiện nghi của Tư Vũ.
Đây là tắm uyên ương sao, rửa rửa khó tránh khỏi sẽ tâm cuồng ý loạn. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Tư Vũ đỏ bừng, cũng không biết là bị nước nóng hun, hay là bị Phong Lăng Hề khiêu khích.
Phong Lăng Hề lơ đễnh cọ cọ lên người của hắn, nói ra: “Thịt thịt ôm thoải mái.”
Vân Tư Vũ duỗi chân ra đạp nàng một cái: “Sắc lang!”*
(*sắc lang = tên già dê)
Phong Lăng Hề vô tội nháy mắt mấy cái: “Ta chỉ nói là ôm thoải mái, lại không nói muốn làm cái gì, làm sao lại sắc?”
Vân Tư Vũ còn muốn nói điều gì, Phong Lăng Hề đột nhiên nghe được một chút động tĩnh, không khỏi nhíu nhíu mày. Vân Tư Vũ rõ ràng cũng đã nhận ra, cau mày nói: “Là bạc băng.” Rắn bạc băng có thể phát ra tiếng rất đặc biệt, hơn nữa tiếng có thể truyền rất xa, rất thích hợp dùng để cảnh báo, chỉ là loại này người rất khó nghe được tiếng của nó.
Phong Lăng Hề thở dài, bước ra thùng tắm, lại đem Vân Tư Vũ ôm đi ra.
Bọn họ cũng nên đi ra ngoài, trong thùng tắm thêm qua một lần nước nóng nhưng giờ đã nguội lạnh, hơn nữa cũng nên ăn một chút gì.
Phong Lăng Hề đã nghe thấy tiếng có người lên lầu, nếu rắn bạc băng đã nhắc nhở bọn họ, phỏng đoán người nọ là đến tìm bọn họ. Bất quá vẫn lười biếng như cũ, không thấy chút hoảng loạn nào.