Nữ hoàng bệ hạ cười hắc hắc nói: “Xem thật là tốt, Lăng Hề a! Ngươi thật đúng là làm cái gì cũng đều ưu nhã như vậy.” Cưng chiều nam nhân đều phải cưng chiều như vậy là đương nhiên.
Hoàng Vũ Mặc không nói gì nhìn nàng một cái, trong lòng thầm nói: hoàng tỷ, nói như thế nào ngươi cũng là nữ hoàng, ai nịnh hót cũng không tới phiên ngươi tới a!
Phong Lăng Hề cảm thấy không đếm xỉa bọn họ là cách làm thông minh nhất, vì vậy ngay cả ánh mắt đều lười phải nhìn bọn họ, nghiêm túc tách hạt dưa, sau đó đút vào trong cái miệng nhỏ nhắn của Vân Tư Vũ.
Thêm một vị công tử biểu diễn xong, Vân Tư Vũ thừa dịp quay đầu về phía nàng hỏi: “Hề, ngươi không thích xem biểu diễn sao?” Hắn cảm thấy cũng không tệ lắm mà.
Bởi vì muốn ở trong vòng một ngày phải biểu diễn xong, cho nên một lâu có thể cử ra vài người cũng có hạn chế, bao nhiêu người là do thanh lâu danh tiếng lần trước thi đấu đoạt giải quyết định, bởi vì người tham gia có hạn nên người bước lên sàn tự nhiên đều là các công tử có tài nghệ xuất sắc nhất trong lầu.
Phong Lăng Hề nhàn nhạt nói: “Không có ý nghĩa.”
Không thể không nói cái này một chút, nữ hoàng bệ hạ là áp giải Phong Lăng Hề, lúc trước muốn tứ hôn cho cô cũng trực tiếp xem qua buổi biểu diễn tài nghệ này, nếu không nàng dám khẳng định, Phong Lăng Hề tuyệt đối sẽ rời đi giữa chừng.
Phong Lăng Hề đem cháo thịt nạc mà Khởi Vân đã chuẩn bị trước nhét vào trong tay hắn, nói ra: “Ăn một chút gì trước, cảnh đẹp còn ở phía sau.”
Bây giờ là đang lúc nghỉ ngơi, Vân Tư Vũ cũng không cự tuyệt, vừa húp cháo vừa nói: “Làm sao ngươi biết?”
“Màn kịch hay đều ở phía sau, nhân vật quan trọng luôn muốn xuất hiện cuối cùng.”
Vân Tư Vũ suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Cũng đúng.” Mấy vị kia của Biết Phong lâu còn chưa có đi ra.
Biết Phong lâu đoạt giải nhất khôi thủ lần trước, cho nên thời điểm chạng vạng mới đến phiên Biết Phong lên sân khấu, bất quá mọi người đối với Biết Phong lâu không ôm hy vọng quá lớn, bởi vì vài người trụ cột của Biết Phong lâu trước đó bị bệnh không nhẹ, coi như là miễn cưỡng lên đài cũng nhất định không đạt tiêu chuẩn.
Nhưng là chuyện này ngoài dự đoán của mọi người, nhìn xem vốn là vài vị công tử ngã bệnh lại rối rít lên đài, hơn nữa biểu hiện hài lòng, quần chúng vây xem không khỏi sôi trào, bạc của bọn họ a!
Giải Ngữ đoạt giải nhất hoa khôi lần trước lại là người ra sân cuối cùng, mà người đếm ngược thứ hai ra sân chính là Mộng Tâm.
Vân Tư Vũ xem trong chốc lát, nhíu mày nhìn Phong Lăng Hề nói ra: “Hắn đang nhìn ngươi.”
Nghe vậy, Phong Lăng Hề hướng mắt về sân khấu, vừa vặn chống lại Mông Tâm cười như hoa có lúng đồng tiền.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Tư Vũ xụ xuống, rất không cao hứng khi có người đánh chủ ý lên Phong Lăng Hề.
Mắt Vân Dật nhìn hai người, trong lòng thở dài, trước còn cảm thấy Nhàn vương đối vối Vân Tư Vũ thật sự là nhiều sủng ái, lúc này lại không khỏi đồng tình cùng Vân Tư Vũ, dựa theo tính tình phong lưu kia của Nhàn vương, cho dù không đến mức ai đến cũng không cự tuyệt, mỹ nhân như thế cũng luôn sẽ không yêu thích ư?
Nhìn xem mặt mũi tràn đầy mất hứng của Vân Tư Vũ, trong lòng Vân Dật không khỏi đau thêm lần nữa. Quả nhiên theo như lời nói của phụ thân, cô gái sủng ái chẳng qua đều là nhất thời không phải sao? Nghĩ tới mắt không khỏi nhìn Tô Văn. Còn nàng đây, có thể hay không một ngày kia trong mắt rốt cuộc cũng không còn nhìn thấy hắn?
Mộng Tâm biểu diễn chính là múa một đoạn tú cầu, tư thái đẹp hơn, mang theo một tia dí dỏm, làm cho người ta nhìn chăm chú, không thể không nói Giải Ngữ đem hắn đặt vị trí thứ hai đếm ngược ra sân không phải là không có đạo lý.
Múa tú cầu này cũng là có chuyện xưa, thì ra ở nước Hoàng Vũ sớm có một vị hoàng tử không biết chết bao lâu, lúc trước vị hoàng tử này kiên trì ném tú cầu để chọn rể, kết quả vừa vặn ném trúng trạng nguyên trước đó, sau đó hai người ngược lại hòa thuận tốt đẹp, thành tựu một đoạn giai thoại, thế cho nên bây giờ còn lưu truyền rộng rãi.
Phong Lăng Hề nhìn thoáng qua, đang muốn thu hồi tầm mắt đã thấy tú cầu kia đột nhiên bay về hướng này, phương hướng kia đúng lúc là đầu Vân Tư Vũ, lập tức không khỏi đưa tay bắt lấy, đem tú cầu đỏ thẫm kia nắm ở trong tay.
Trông thấy một màn như vậy, người chung quanh không khỏi nghị luận rối rít, từ người bên ngoài cửa sổ xem đến người ở bên trong chỗ Nhàn vương điện hạ ngồi, tiếng nghị luận càng thêm náo nhiệt.
Xem ra vị công tử Mộng Tâm này là vừa ý Nhàn vương, mặc dù chỉ là vũ đạo, nhưng cũng là ném tú cầu a, ý nghĩa không cần nói cũng biết. Bất quá nhắc tới cũng kỳ quái, Nhàn vương đến thanh lâu cũng không ít, nhưng lại chưa từng đem người đón về vương phủ, không biết lần này có thể phá lệ hay không?
Hoàng Vũ Mặc đang muốn lên tiếng châm chọc, Phong Lăng Hề đã lạnh lùng nói: “Thất thủ đả thương người, hủy bỏ tư cách thi đấu!”
Hủy bỏ tư cách thi đấu cũng không phải là cái chuyện nhỏ gì, chuyện này trực tiếp ảnh hưởng đến địa vị tại phố hoa của Mộng Tâm sau này, địa vị thấp sẽ không người nào đến thanh lâu tìm công tử đó, cuộc sống sẽ không khá giả.
Thuyền hoa cùng sân khấu cách nhau không xa, Phong Lăng Hề nói chuyện âm thanh cũng không phải đặc biệt quá lớn, nên những người trên bờ kia không nghe được, những người trên thuyền hoa gần đó vẫn nghe rất rõ ràng, trong khoảng thời gian ngắn không khỏi cám thán, xem ra là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình.
Trong lòng Mộng Tâm vốn đang chờ đợi vừa nghe lời nói này không khỏi mang theo sửng sốt, thất thủ đả thương người? Tú cầu kia mềm, coi như là nện vào ai, cũng sẽ không làm người bị thương a!
Nhưng là Phong Lăng Hề đã nói hắn đả thương người, liền không người nào dám nói hắn không có đả thương người, rất nhiều người thảo luận Phong Lăng Hề thời điểm này rất đáng khinh thường, nhưng là trên thực tế nguyên nhân lớn nhất là bởi vì ghen ghét, bởi vì nữ hoàng bệ hạ đối với Phong Lăng Hề thật sự thiên vị quá mức, nhìn qua Phong Lăng Hề là thật không có quyền thế, nhưng là muốn định xuống quyền lực của nàng đều muốn mạnh hơn nữ hoàng, các vị đại thần cũng không dám đụng vào người sắc sảo này.
Đương nhiên có rất nhiều người cảm thấy gần vua như gần cọp, cảnh tượng của Nhàn vương cũng bất quá là nhất thời, cho nên chờ đợi xem nữ hoàng bệ hạ không hề tin nàng vào lúc này làm cái gì cũng sai, Nhàn vương sẽ rơi vào kết cục gì.
Bất kể như thế nào, hiện tại một câu nói của Nhàn vương điện hạ là tuyệt đối có thể quyết định tiền đồ thậm chí là sinh tử của Mộng Tâm.
“Vương gia…”
Mộng Tâm đột nhiên hướng về phía bên này quỳ xuống, điềm đạm đáng yêu nói: “Mộng Tâm ngưỡng mộ Vương gia, không cầu danh phận, tự nguyện làm nô tỳ hầu hạ Vương gia.”
Vào thanh lâu liền không có trong sạch gì đáng nói, nếu là khá hơn một chút còn có thể bảo trụ thân thanh bạch nhưng cũng là bị người xem thường, mà sơ xót một chút cũng có thể là ngàn người gối – vạn người cưỡi, hắn không muốn rơi vào cảnh ngộ như vậy.
Hiện tại hắn vừa mới tiến vào Biết Phong lâu, thân thể vẫn còn trong sạch, bộ dáng cũng thật tốt, cầm kỳ thư họa cũng đều biết một chút, hắn muốn dùng thủ đoạn của mình lẫn gương mặt này, mà nghe nói Nhàn vương điện hạ phong lưu thành thói quen liền là cơ hội của hắn, hắn nhất định phải bắt lấy cơ hội này, mặc dù chỉ là một Thị quân cũng so với cuộc sống trong thanh lâu này tốt hơn ngàn vạn lần.
Vân Tư Vũ không nói gì, chỉ là ánh mắt vừa chói lọi vừa tối tăm, uẩn dục một tia làm cho người xem không hiểu lắm lại có cảm giác rất nguy hiểm.
Phong Lăng Hề đem hắn ôm vào trong ngực, nhéo nhéo tay an ủi hắn, giương mắt nhìn về người ‘đáng thương’ trên sân khấu, nhếch môi cười hết sức tà mị: “Làm nô tỳ sao? Khởi Vân, mang hắn đi.”