Mục lục
Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Cậu chủ, chí ít cần năm ngày.

” Tưởng Xuyên nói thẳng, loại chuyện này khộng phải là lần đầu tiên ông ta làm, cho nên rất quen thuộc.

“Ba ngày! Tôi chỉ cho ông thời gian ba ngày thôi!” Đinh Thụy Long trừng mắt đôi mắt đỏ hoa: “Ba ngày sau! Tôi muốn nghe thấy tin tức Ngô Thần chết thảm được không? Vẫn không được sao?”
Tưởng Xuyên trầm mặc một chút, chăm chú gật đầu nói: “Được!”
“Nhanh đi xử lý đi!” Đinh Thụy Long quát lên.

Tưởng Xuyên lại gật đầu với Đinh Thụy Long, sau đó mới quay người vội vàng rời đi.

Ông ta đi rồi.

Sau bàn làm việc Đinh Thụy Long lại cầm mấy tấm ảnh, anh ta nhìn một chút, đột nhiên kích động xé nát ảnh chụp, sau đó hai tay xoẹt qua mặt bàn, vứt tất cả ảnh chụp và tài liệu văng ra ngoài.

Lấy bàn phím, làm gậy, điên cuồng đập.

“Con khốn! Con khốn! A!”
Bên ngoài cửa phòng làm việc.

Vừa đi ra ngoài Tưởng Xuyên đi chưa được bao xa, bước chân dừng lại, nghe giọng nói nóng nảy điên cuồng và tiếng đánh đập trong phòng làm việc, lông mày nhíu chặt lo lắng.

Ánh mắt ông ta dần dần trở nên kiên định, lộ ra vẻ tàn nhẫn.

Ngô Thần phải chết!
Ba ngày!
Nhất định phải làm được!
*
Thành phố Đông Hải, vùng trung tâm thành phố, tập đoàn Huyễn Thải Thời Thượng.

Văn phòng tổng giám đốc.


Ngô Thần giơ chân bắt chéo ngồi trên ghế sa lon, nói chuyện phiếm trên QQ, đây là ngày thứ năm anh sống cuộc đời mới, cũng là ngày thứ năm anh trở thành bạn trai giả của Lý Nhược Băng, cho nên anh hiểu rõ, Đinh Thụy Long bên kia chỉ e đã điều tra hết về mình rồi.

Đoán chừng sắp có hành động.

Dù sao hôm qua, anh và Lý Nhược Băng hôn nhau ở cửa biệt thự… Nếu như lúc ấy thực sự có người chụp lại được, bất luận là ảnh chụp hay là video, bị Đinh Thụy Long nhìn thấy, với tính cách của Đinh Thụy Long sợ là tức đến điên.

Lúc này anh đang ở trong nhà Lý Nhược Băng, Ngô Thần vẫn mặc áo choàng tắm, sau khi hôn nhau hai người muốn làm gì, bất kỳ kẻ nào dùng đầu ngón chân suy nghĩ một chút cũng biết được.

Đinh Thụy Long nhất định sẽ trả thù!
Ngô Thần biết, bản thân, thời điểm này nhằm vào Đinh Thụy Long làm chút chuyện gì đó.

Tên QQ: Ma Đô Mỹ Thuật thảo luận nhóm.

Nhóm này Ngô Thần tham gia mười mấy phút trước, là một nhóm lớn có thể chứa hai nghìn người, gia nhập cũng không khó, trước mắt nhóm có hơn một nghìn sáu trăm người, không có nhiều người bàn luận sôi nổi, thường xuyên phát biểu cũng chỉ có mấy chục người.

Đây là một nhóm giao lưu mỹ thuật hội họa, lấy phác hoạ làm chủ, phác hoạ là cơ sở của hội họa, người tham gia tuổi cũng không lớn, phần lớn là học sinh cấp hai học sinh cấp ba, vì vậy nhóm này, bình quân tuổi tác chỉ khoảng mười mấy tuổi.

Đương nhiên, mặc dù lấy học sinh làm chủ, nhưng trong này vẫn có nhiều người lớn tuổi, có một vài “giáo viên” đã nghiên cứu về phác họa trong thời gian dài còn có một số là phụ huynh của học sinh.

Ngô Thần nhìn xem tin tức trong group chat, lại có người gửi ảnh mình từng phác họa vào trong nhóm.

Anh ấn mở nhìn thoáng qua hình ảnh, vẽ một đống hoa quả, vẽ rất bình thường, đầu bút lông rất non nớt, đoán chừng mới học phác hoạ được một thời gian, chắc cũng mấy tháng.

Thầy giáo Lưu: Vẽ đẹp lắm! Có tiến bộ!
Bút chì gãy: Tranh của cháu còn đẹp hơn của con gái tôi nhiều, giỏi quá.

Có đám bạn đang khích lệ.

Cũng có đám bạnn đang hâm mộ.


Ngô Thần dùng một tay nhanh chóng đánh chữ, cũng gửi tin nhắn qua.

Tinh Thần: Cần luyện thêm nhiều, tỷ lệ sáng tối quá kém, không có cảm giác lập thể.

“Tinh Thần”, là nickname Ngô Thần tùy tiện đặt, anh cũng thuận tay sửa một vài thông tin cá nhân của mình.

Hơn mười phút sau.

Một đám bạn chào hỏi với Ngô Thần đã từ “Tinh Thần” thành “thầy Tinh Thần” cũng có gọi anh là đại thần đại lão, chuyện hội họa chỉ nói vài câu đã thể hiện được rồi.

Đương nhiên trình độ tới đâu nói vài câu là hiểu rõ được.

Nhưng mà người trong nhóm này, tuyệt đại đa số đều là học sinh, thêm nữa mục đích vốn là học tập, xưng hô với người có trình độ cao hơn mình là thầy, cũng xem như là một thói quen.

Cạch cạch cạch!
Bên ngoài tiếng giày cao gót vang lên, ngay sau đó vệ sĩ bên ngoài mở cửa
Lý Nhược Băng vừa đi vào cửa đã cởi áo khoác.

Ngô Thần trả lời trong nhóm một câu, rồi mới ngẩng đầu nhìn về phía Lý Nhược Băng đã trở về, mỉm cười nói: “Người đưa đến rồi.


“Tôi còn tưởng rằng cậu đã lái xe đi rồi.

” Lý Nhược Băng nói xong đi đến bên cạnh giá áo treo quần áo lên, lại đi ra sau bàn làm việc: “Cậu thong thả nhỉ? Chuyện của nhà họ Tô thế nào rồi? Cậu đã làm những gì?”
“Nói rồi, xem kịch thôi.

” Ngô Thần cười một tiếng: “Đợi tin tức đi, tôi đoán lúc chiều, A Thái gọi điện thoại cho cô, nói cho cô biết, nhà họ Tô xảy ra chuyện lớn gì rồi hả.



Lý Nhược Băng mặt không thay đổi, không nói gì.

Sau khi ngồi xuống sau ghế làm việc, Lý Nhược Băng vừa muốn mở máy tính, lại dừng một chút, bởi vì cô chú ý trên mình có gì đó, không phải là tài liệu thư ký trợ lý đưa tới, mà là một ít giấy trắng, mấy cái bút chì, còn có đồ vật hình cao su.

Lý Nhược Băng khẽ nhíu mày.

Mỗi ngày cô đều sắp xếp lại bàn làm việc của mình, thư ký cũng sẽ sắp xếp sẽ không vứt lộn xộn như vậy.

Mà cô cũng không muốn nhìn thấy những thứ này.

“Tôi vừa gọi thư ký đưa tới đấy.

” Giọng nói của Ngô Thần truyền đến.

Lý Nhược Băng ngẩng đầu nhìn Ngô Thần, nhíu nhíu mày hỏi: “Làm gì?”
“Vẽ tranh.

” Ngô Thần nói.

“Vẽ gì?” Lý Nhược Băng thuận miệng hỏi.

“Vẻ cô!” Ngô Thần mỉm cười.

“Hả?” Lý Nhược Băng sững sờ, ngay sau đó lại nhíu mày híp mắt nhìn Ngô Thần: “Vẽ tôi?” Cảm giác đột ngột vô cùng kỳ lại, Ngô Thần đột nhiên muốn vẽ, còn muốn vẽ cô.

Tại sao?
Xảy ra chuyện gì sao?
Ngô Thần đứng lên, đi qua bàn làm việc lấy mấy thứ bút giấy, còn có thanh nẹp giống như kẹp tài liệu, có thể dùng làm bàn vẽ, lấy xong đồ, anh lại đi trở về ghế sô pha, ngồi xuống, đối diện với Lý Nhược Băng.

Toàn bộ quá trình Lý Nhược Băng đều chăm chú nhìn Ngô Thần, ánh mắt theo dõi hành động của anh.

Cho đến Ngô Thần ngồi xuống, cô mới hỏi: “Làm gì thế?”
“Không làm gì cả, phác họa một bức ảnh thôi.


” Ngô Thần mỉm cười nói.

“Cậu còn biết phác họa tranh nữa sao?” Lý Nhược Băng chớp mắt.

Vừa rồi Ngô Thần nói vẽ tranh, cũng không nói vẽ như thế nào, là người đều có thể vẽ tranh, trẻ con ba tuổi cũng có thể vẽ, chỉ là vẻ đẹp hay không thôi, mà bây giờ Ngô Thần nói phác họa, đến mức phác hoạ thì sẽ liên quan đến kỹ thuật chuyên nghiệp.

“Biết sơ sơ.

” Ngô Thần trả lời một câu.

“Vẽ tôi sao?” Lý Nhược Băng lại hỏi một câu.

“Ừm!” Ngô Thần gật đầu.

Lý Nhược Băng vẫn không hiểu, tại sao chứ? Lấy lòng mình? Chọc ghẹo mình? Ngô Thần chọc giận mình lúc nào chứ? Anh mẹ nó không có chuyện liền giận dỗi mình, không có chuyện gì cũng tức giận!
Vậy có thể là vì chuyện gì đây?
Ngô Thần là sẽ không nói cho Lý Nhược Băng biết anh chỉ là dùng Lý Nhược Băng như một đạo cụ, để cho mình vẽ tranh… Anh muốn gửi bức tranh này vào nhóm, với kỹ thuật hội họa ở Thế Giới cao siêu, giải quyết một người trong nhóm đó, có liên quan rất lớn đến Đinh Thụy Long.

Lý Nhược Băng cũng không có hỏi Ngô Thần tại sao lại đột nhiên muốn phác họa vẽ mình.

Chỉ là chuyện nhỏ, mà cô còn phải làm việc.

“Tôi không có thời gian làm người mẫu cho cậu.

” Lý Nhược Băng nhìn xem Ngô Thần nói thẳng.

“Cô làm việc của cô, tôi vẽ tranh của tôi, không làm lỡ chuyện, cô có thể động, tùy tiện, coi như tôi không tồn tại đi.

” Ngô Thần lại nói.

“Cậu thực sự biết vẽ phác họa sao?” Lý Nhược Băng cũng hoài nghi.

Phác họa ảnh người, nào cho phép người ta vẽ linh tinh chứ?.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK