Người đàn ông tóc húi cua hiểu rằng đám người này nhắm vào gã, gã còn có thể nghĩ đến đây đều là do Lý Nhược Thái sắp xếp.
Rõ ràng đám người này là dân xã hội ở Đông Hải, là nghe lệnh của Lý Nhược Thái.
Nhưng dù biết là người của Lý Nhược Thái, thì gã cũng không nghĩ được vì sao tin tức lại bị lộ ra.
Chắc chắn không phải gã, hành động của gã được sắp ngẫu nhiên.
Với lại.
Gã là người ngoại lai, phụ trách hành động cuối cùng, hai ngày này gã mới đến Đông Hải, không thuộc nhóm người cùng theo dõi Ngô Thần.
Mặc dù bọn họ đều nghe lệnh của một người, nhưng chưa bao giờ liên lạc với nhau.
Chỉ có “đại ca” biết rõ mọi chuyện.
Nhưng “đại ca” không bán gã, người đó là tay sai thân cận của cậu Đinh.
Người đàn ông tóc húi cua lại không dám cử động.
Gã rất biết đánh nhau, nhưng dù có võ công cao cường thì cũng không thể đấu lại súng.
“Mang đi!” Người đàn ông trung niên hơi mập ra lệnh, mấy người trẻ tuổi đi lên, trước thu điện thoại, sau đó thì lục soát khắp người.
Cùng lúc đó.
Một cảnh tượng tương tự cũng nằm ở một con đường khác cạnh CBD…
Hơn chín giờ sáng.
Một căn biệt thự ở Tây Thành, Đông Hải.
Tưởng Xuyên trên đỉnh đầu có vết sẹo hình con rết ngồi trên ghế sa lon, ông ta liếc nhìn điện thoại, chờ cuộc gọi.
Xung quanh ghế sa lon có sáu bảy vệ sĩ, tất cả đều là người của Tưởng Xuyên.
Mặc dù ở bên cạnh Đinh Thụy Long, Tưởng Xuyên là “tướng lĩnh thân tín”, cũng là một dạng vệ sĩ.
Nhưng lần đến Đông Hải này, ông ta cũng mang theo không ít vệ sĩ.
Ông ta rất cẩn thận, ông ta không sợ chuyện gì khác, chỉ là lo lắng Lý Nhược Thái biết đường đi nước bước.
Tuy rằng dưới tình huống ông ta chưa làm bất cứ chuyện gì, thì Lý Nhược Thái cũng sẽ không làm gì ông ta, nhưng chắc chắn người sẽ bị bắt ở Đông Hải.
Tuy hiện tại hai nhà Lý Đinh đã hợp tác, là người một nhà.
Nhưng Lý Nhược Thái không phải không biết, Tưởng Xuyên có thể đến Đông Hải là chịu sự sai khiến của Đinh Thụy Long, chuyện cần làm chắc chắn có liên quan đến Lý Nhược Băng.
Cho nên, với tác phong bảo vệ chị của Lý Nhược Thái, nếu ông ta bị bắt ở Đông Hải thật, thì cho dù nhà họ Đinh có muốn cứu cũng khó.
Đây là dưới tình huống ông ta không làm gì, mà lần này ông ta đến làm chuyện lớn.
Trên ghế salon đối diện Tưởng Xuyên có hai người đang ngồi.
Bên trái là Mạnh Quân Hào.
Bên phải là tay sai ở Đông Hải của Đinh Thụy Long, tên là Tào Phong, là ông chủ của công ty bất động sản tầm trung ở Đông Hải.
Phòng khách của biệt thự rất yên tĩnh.
Mạnh Quan Hào có vẻ hơi mất tập trung, không ngừng uống nước, uống nước xong lại trả hết cho nhà vệ sinh, lặp đi lặp lại nhiều lần.
Tưởng Xuyên chú ý đến Mạnh Quân Hào mấy lần, nhìn nhiều mấy lần, nhưng không nói gì.
Bởi vì ông ta biết Mạnh Quân Hào từng bị Lý Nhược Thái bắt, sau đó lừa gạt Lý Nhược Thái, nói cho Lý Nhược Thái rằng ông ta làm gián điệp, ngay sau đó lại nói hết mọi chuyện cho Đinh Thụy Long biết.
Vì vậy, Tưởng Xuyên có thể hiểu được, vì sao Mạnh Quân Hảo căng thẳng, bởi vì hôm nay chỉ cần Ngô Thần xảy ra chuyện, chắc chắn Lý Nhược Thái sẽ trách ông ta không ngầm báo.
Thật ra Tưởng Xuyên cũng đang đề phòng ông ta.
Cũng đang lo lắng Mạnh Quân Hào sẽ không chịu được áp lực mà ngầm báo cho Lý Nhược Thái.
Vì vậy Tưởng Xuyên không để Mạnh Quân Hào thấy những “nhân viên hành động” kia của ông ta, chỉ bảo Mạnh Quân Hào nghe điện thoại, sắp xếp hành động.
Mạnh Quân Hào cũng không thể biết được rốt cuộc thì có ai đến Đông Hải.
Tin tình báo của ông ta cũng không thể rõ ràng.
Sắp xếp như vậy cũng xem như là kiểm tra lòng trung thành của Mạnh Quân Hào.
Nếu như ông ta ngầm báo cho Lý Nhược Thái, không nói rõ cụ thể ai sắp ra tay, Lý Nhược Thái không có cách nào bắt người, không thể xử lý lập tức nên chắc chắn cậu ta sẽ gọi cho Lý Nhược Băng.
Lý Nhược Băng chắc chắn sẽ gọi cho Đinh Thụy Long, sau đó thăm hỏi mười tám đời tổ tông của anh ta…
Trước đây Lý Nhược Băng đã từng làm, lần nào có chuyện cũng vậy…
Nói cách khác.
Theo Tưởng Xuyên, chỉ cần ông chủ Đinh Thụy Long đột nhiên gọi điện thoại tới, nói cho ông ta biết tin tức đã bị lộ, vậy thì có thể xác định trong đây có kẻ phản bội, mà tên phản bội là ai thì không cần nghĩ cũng biết.
Ngược lại, chỉ cần những chuyện này không xảy ra, vậy thì Mạnh Quân Hào trung thành.
Thời gian trôi qua.
Tưởng Xuyên nhìn điện thoại xem giờ, sau đó ông ta khẽ nhíu mày, lâu lắm rồi… Lúc trước ông ta từng nhận được điện thoại, nhân viên hành động nói Ngô Thần chợt đổi đường đi, vào trung tâm thương mại Hâm Mậu ở gần đường Thương Mậu Đông, cũng không biết là đi siêu thị mua đồ hay làm gì…
Liên quan tới điểm này, Tưởng Xuyên từng nghi ngờ có phải là tin tức bị lộ ra không?
Nhưng ông ta ngẫm lại thì thấy không đúng, nếu như Ngô Thần đột nhiên nhận được tin tức bản thân sắp bị ám sát, vậy chắc chắn Ngô Thần sẽ đi thật xa, gặp mặt ngay với Lý Nhược Thái, chứ không phải dừng ở trung tâm thương mại…
Cuộc điện thoại vừa rồi, Tưởng Xuyên đã bảo bọn họ rút lui chờ lệnh, cũng bảo bọn họ nói cho những người khác vào trung tâm thương mại Hâm Mậu theo dõi Ngô Thần.
Cho nên Tưởng Xuyên còn đang chờ điện thoại.
Ông ta muốn xem hôm nay mình còn cơ hội hay không.
Không có thì phải tự tạo.
Bởi vì Đinh Thụy Long cho ông ta ba ngày, mà hôm nay đã là ngày thứ ba.
Tưởng Xuyên nhíu mày nhìn điện thoại, ông ta có cảm giác thời gian chênh lệch không nhiều lắm, đang định chủ động gọi điện hỏi thăm tình hình.
Đúng lúc này.
Ting ting…
Đột nhiên điện thoại vang lên, Tưởng Xuyên nhìn biểu tượng trên màn hình điện thoại, dứt khoát nhấn bắt máy.
“Các cậu trở về chưa?” Tưởng Xuyên hỏi.
“Anh Tưởng, tôi bị theo dõi, mẹ kiếp…” Tốc độ nói của đối phương rất nhanh, nhưng chưa nói hết thì hô lên một tiếng, ngay sau đó ông ta có thể nghe được tiếng “ầm ầm” truyền đến, sau đó là một trận ồn ào, nghe giống như là điện thoại bị rơi xuống…
Đột nhiên Tưởng Xuyên đứng dậy.
Ông ta nghe được tiếng xung đột! Là tai nạn xe cộ.
Bị theo dõi? Tai nạn xe cộ? Mẹ nó, này là cố ý!
Cuộc gọi còn chưa bị ngắt, cho nên sau đó Tưởng Xuyên còn có thể nghe được mấy tiếng mắng chửi, cùng tiếng đấm vào thủy tinh.
Có cảm giác như xe bị chặn lại ở một nơi vắng vẻ, xung quanh không có người đi đường, cho nên đối phương không kiêng nể gì mà bắt đầu nện xe.
Sau một trận ồn ào, điện thoại bị cúp máy.
Tưởng Xuyên lại gọi, nhưng không được.
Tưởng Xuyên xụ mặt, ông ta lập tức gọi điện thoại cho mấy người khác, nhưng kết quả như nhau, tất cả đều gọi không gọi được.
Xảy ra chuyện rồi.
Tất cả nhân viên hành động đều xảy ra chuyện.
Trước đó chưa động đến đám người này, chỉ mới nhờ hôm nay.
Mà hai giờ trước đây mới quyết định hành động, hiện tại “toàn quân bị diệt”, ai ở Đông Hải có năng lực lớn như vậy?
Là Lý Nhược Thái.
Mặc dù Tưởng Xuyên không nghĩ ra, sao Lý Nhược Thái có thể bắt người chính xác đến vậy, Dù sao lần này đã hủy bỏ hành động, cũng chưa làm gì… nhưng bây giờ ông ta đã không kịp suy nghĩ nhiều.
Tưởng Xuyên lập tức gọi một cú điện thoại.
Ông ta gọi cho Đinh Thụy Long.
Đầu bên kia lập tức bắt máy.
“Cậu chủ.” Tưởng Xuyên nói.
“Làm xong rồi?” Đinh Thụy Long khàn giọng hỏi.
“… Người đều bị Lý Nhược Thái bắt.” Tưởng Xuyên dừng một chút rồi nói.
Đầu bên kia im lặng, sau đó tiếng hít thở nặng nề truyền đến, khoảng chừng hai giây, Đinh Thụy Long mới cắn răng mở miệng: “Ông! Nói! Một! Lần! Nữa!”
“Toàn bộ bị Lý Nhược Thái bắt!” Tưởng Xuyên nói lại một lần, ông ta không còn cách nào khác, nhất định phải gọi cuộc gọi này.
Bởi vì ông ta hiểu rõ, nếu chỉ cần tin tức bị lộ, thì sau này sẽ không có cơ hội, chắc chắn Lý Nhược Băng sẽ sắp xếp một đám người bảo vệ Ngô Thần, Ngô Thần cũng sẽ tạm lánh nạn.
Mà có vài quyết định không phải Tưởng Xuyên có thể làm.
Đầu bên kia chỉ còn tiếng hít thở nặng nề, lại nghe một tiếng “bốp”, cũng không biết Đinh Thụy Long ném cái gì, sau đó chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề.
Một lúc lâu.
“Không phải, không thể nào, cậu ta không biết người làm việc là ai.
“Mẹ nó… tôi… mẹ nó.” Lửa giận làm Đinh Thụy Long không biết mắng thế nào, anh ta dừng lại một chút rồi điên cuồng gào thét: “Giết chết cậu ta! Lập tức giết chết cậu ta.
Phái người chém Ngô Thần cho tôi! Ngay lập tức!”.
Danh Sách Chương: