Mục lục
Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Tôi có biết vẽ hay không, quan trọng vậy sao?” Ngô Thần cười hỏi ngược lại Lý Nhược Băng một câu.

Lý Nhược Băng ném cho Ngô Thần một ánh mắt sâu kín, sau đó quay đầu khởi động máy tính, cũng không nhìn Ngô Thần, nói: “Tùy cậu.

” Sau đó, cô thật sự bắt đầu xem Ngô Thần là không khí, coi như Ngô Thần không tồn tại, nên làm gì thì làm cái đó.

Lý Nhược Băng quả thực rất bận rộn.

Hôm qua cô rất bận, nhưng Ngô Thần đột nhiên gây ra chuyện với Tô Thanh Ảnh, khiến cô không thể không đi nhìn xem, sau đó bị cuốn vào trong đó, vì vậy công việc chất đống ngày hôm qua cô phải giải quyết xong trong hôm nay.

Lý Nhược Băng trở lại văn phòng không lâu, thư ký ôm một chồng văn kiện rất dày tới, có tài liệu là để Lý Nhược Băng ký tên, có tài liệu là để Lý Nhược Băng thẩm duyệt, xem có được hay không.

Sau đó còn có quản lý cấp cao của Huyễn Thải tới tìm Lý Nhược Băng, nói với Lý Nhược Băng một số việc, đến được mấy phút lại rời đi.

Lý Nhược Băng bận rộn làm việc, còn từng đứng dậy đến bên cửa sổ gọi điện thoại.

Không chỉ cô coi Ngô Thần là không khí.

Ngay cả ra những người vào văn phòng tổng giám đốc, cũng xem Ngô “linh lục linh” là không khí.

Không phải thật sự không đếm xỉa đến Ngô Thần, mà là bọn họ và Ngô Thần không quen biết nhau, cũng không biết nói gì với Ngô Thần, người đến phòng làm việc của Lý Nhược Băng, cũng là vì công việc, với tính tình kia của Lý Nhược Băng, bọn anh gặp cũng không dám thở mạnh, chớ nói chi là tùy tiện cùng người khác trong phòng nói vài ba câu.

Bất tri bất giác, hai mươi phút đồng hồ đã trôi qua.

Ngô Thần vẫn chưa vẽ xong, ở góc giấy bên trái viết năm 2020 ngày 12 tháng 7 10 giờ.


Anh lại cầm điện thoại lên, chụp bản vẽ gần hoàn thành của mình, trực tiếp gửi vào nhóm.

Lại gõ vài chữ: Tùy tiện vẽ một bức, đang vẽ.

Anh chỉ muốn để người trong nhóm hiểu rõ, bức tranh này anh vừa vẽ xong, không phải trước đó tiêu tốn rất nhiều thời gian mà vẽ ra, cũng không phải mời người vẽ giúp, mà là… Anh không cho phép có người nảy ra ý nghĩ nghi ngờ anh!
Cho rằng anh rất giỏi là được rồi!
Tiếp tục vẽ.

Lại qua khoảng nửa giờ nữa.

Có thể nói Ngô Thần vẽ bức tranh này rất lâu, trước sau cộng lại khoảng năm mươi phút, bởi vì anh muốn vẽ thật đẹp, anh muốn khoe khoang tài nghệ, anh muốn hiệu quả tuyệt đối! Anh không có tâm trạng vẽ bức tranh thứ hai, vẽ một lần là xong!
Đã mười rưỡi sáng.

Lý Nhược Băng đang lạch cạch gõ bàn phím.

Ngô Thần lại cầm điện thoại di động lên, chụp bức tranh mình vừa vẽ xong, gửi vào trong nhóm, sau đó ngẩng đầu hỏi: “Vẽ xong rồi, muốn xem không?”
Lý Nhược Băng ngừng gõ bàn phím, quay đầu nhìn thoáng qua Ngô Thần.

Ngô Thần cầm bức tranh đứng lên, đi đến trước bàn, ném trên bàn, nói: “Tặng cô, xem xong thì ném thùng rác.

” Nói xong Ngô Thần quay lại chỗ ngồi.

Lý Nhược Băng khẽ nhíu mày tiện tay cầm bức tranh kia lên xem, nhất thời sững sờ, ánh mắt dừng trên bức tranh.

Bức tranh này, trực tiếp khiến cho Lý Nhược Băng cảm thấy rung động!
Bởi vì nó không giống như là một bức tranh! Lần đầu tiên nhìn thấy, có một cảm giác như hình ảnh trong phim đen trắng!

Trong văn phòng là một người phụ nữ bận rộn làm việc trong văn phòng, văn phòng mang lại hơi hướng điện ảnh, lại vận dụng thủ pháp dựng phim, khiến cho không gian xuất hiện cảm giác bị bóp méo nặng nề, đồng thời, bóng dáng người phụ nữ bận rộn không phải là một, mà là ba, theo thứ tự là dựa vào bàn ký tên, ngẩng đầu nói chuyện với trợ lý, đứng bên cửa sổ gọi điện thoại.

Giống như mấy thước phim trong suốt chồng lên nhau, từ cảnh tượng khác biệt, thông qua sự kết hợp giữa hư thực cùng các nét vẽ, tạo nên một bức tranh hoàn mỹ!
Cảm giác không gian lướt qua, bày ra hình ảnh người phụ nữ chăm chú bận rộn làm việc.

Đường nét phóng khoáng cùng nét bút tinh tế tỉ mỉ trông bức tranh rất hài hòa.

Dưới hiệu quả của thị giác, lại bởi vì sự tương phản rõ ràng, mà khiến cho người ta cảm giác mãnh liệt đánh sâu vào thị giác, khiến cho người xem tranh không tự chủ được tập trung nhìn nhân vật trên bức tranh.

Người phụ nữ trong bức tranh được vẽ tinh tế tỉ mỉ, nhìn qua, thực sự rất giống ảnh đen trắng, nhưng người phụ nữ được vẽ bên trong không thấy rõ mặt, chỉ nhìn thấy sườn mặt, nhưng bởi vì mái tóc đen dài thẳng, cho nên không thể nhìn chính diện được, nhưng vẫn có thể khiến cho người ta cảm nhận được, sự cường thế và quyết đoán trên người cô.

Loại cảm giác được thể hiện qua động tác của người phụ nữ, động tác giơ tay cùng ánh mắt sắc bén khi nói chuyện với trợ lý, đứng bên cửa sổ một tay đút túi quần tây, lúc quay lưng lại, thế đứng rất có cảm giác của một người phụ nữ mạnh mẽ.

Thậm chí ngay cả góc độ mở cổ áo sơ mi trắng, cũng sẽ khiến cho người ta cảm giác giàu kinh nghiệm, lão luyện…
Cảm giác khí thế!
Bức tranh này có khí thế!
Người phụ nữ bên trong bức tranh rất có khí thế!
Cho dù ai nhìn cũng có thể nhìn ra, đây là một người phụ nữ mạnh mẽ đang bận rộn làm việc!
Lý Nhược Băng thật sự bị chấn động.

Cô không nghĩ tới Ngô Thần biết vẽ, còn cho phép cô tùy tiện di động, vậy thì đối với người không biết vẽ thì sao, bởi vì không cảm thấy Ngô Thần sẽ biết vẽ, mà Ngô Thần lại vẽ được một bức tranh như thế này, cho nên cô bị chấn động… Nhìn bức tranh đến nửa phút!
Nhưng thật ra bởi vì cô không hiểu hội họa, mới có biểu hiện như vậy.

“Không hiểu” là chỉ trình độ hội họa chưa đạt đến trình độ giáo viên của học viện mỹ thuật, với Ngô Thần, chẳng khác nào là không hiểu!
Thực ra Ngô Thần đang khoe nghề!

Kết quả của khoe nghề vô cùng hiệu quả!
Hình ảnh tượng hình sẽ khiến cho tất cả mọi người lần đầu tiên nhìn thấy bức tranh sẽ bị thuyết phục! Sẽ cảm thấy bức tranh này quá đẹp!
Mà điều cuối cùng mà hội họa theo đuổi, là ý cảnh, là cảm giác, là cảm giác mộc mạc, hoặc là người vẽ tranh tưởng tượng quá phóng khoáng.

Bởi vậy bức tranh này của Ngô Thần, khiến cho đã số người nhìn thấy đều rất thưởng thức, nhưng nếu như là những “Những người còn sống, tác phẩm cũng đã có thể bị đại sư đứng đầu Thế Giới Cấp thu gom cất giữ” rồi, bọn họ không thể phủ nhận tài năng hội họa của Ngô Thần, nhưng cũng có thể nhìn ra Ngô Thần đang cố gắng khoe nghề!
Không phải Ngô Thần thiếu sức tưởng tượng, mà là theo đuổi những chi tiết tỉ mỉ, quá khoe khoang nghề, khiến cho ý cảnh bên trong ngược lại cảm thấy có hơi khuyết thiếu.

Có chút quá mức! Cảm giác tốt quá hóa dở!
Nhưng mà…
Ngô Thần cố ý vẽ như vậy!
Bởi vì bức tranh của anh là cố ý cho đám người trong nhóm xem được, những học sinh và phụ huynh của học sinh, bọn họ không có trình độ thưởng thức cao như vậy, giống như bọn họ không thể thưởng thức được khái niệm trừu tượng bên trong bức tranh, Ngô Thần cố gắng hết sức vẽ cho họ một quả táo, bọn họ cũng chỉ có thể cảm nhận, đó chỉ là một quả táo thôi, không phải sao? Ừm! Vẽ cũng được!
Ngô Thần chính là muốn những người trong nhóm thưởng thức những điều này!
Cho nên, khoe nghề là đủ rồi!
Lý Nhược Băng vẫn đang nhìn bức tranh Ngô Thần vẽ.

Ngô Thần sau khi ngồi xuống ghế sô pha, rút mấy tờ khăn giấy, lau lau tay, sau đó lại cầm điện thoại di động lên nhìn.

Thành công khiến nhóm chát bùng nổ!
Bức ảnh này của anh sau khi được gửi vào trong nhóm giao lưu mỹ thuật, nhóm đã bắt đầu điên cuồng thảo luận.

- Mẹ nó!
- Vãi ạ!
- Con nhà ai, đừng nói bậy!
- Như này cũng quá trâu bò rồi!
- Quả giỏi rồi!
- Người phụ nữ đó là ai chứ? Không nhìn thấy mặt, nhưng cảm thấy rất lợi hại.

- Mẹ tôi hỏi tôi tại sao lại quỳ bàn phím.

- @ Tinh Thần, anh bạn cậu đang làm gì thế? Tôi là người của hội liên hiệp.


Có người đang thán phục, có người đang “Quỳ xuống”, còn có người tại @ Ngô Thần, hỏi chỗ làm việc của Ngô Thần.

Ngô Thần không thảo luận trong nhóm.

Bởi vì có người đã nói chuyện riêng với anh, mười mấy người nói chuyện riêng với anh, có tám chín phần là bạn tốt.

Ngô Thần lật xem những tin nhắn này.

Không hề trả lời một câu hỏi nào.

Ngô Thần tắt thông báo tin nhắn của QQ, cho nên Lý Nhược Băng không nghe thấy âm thanh thông báo tin nhắn nào.

Càng ngày càng nhiều người thêm Ngô Thần vào bạn tốt.

Càng ngày càng nhiều người nhắn tin riêng với anh.

Cuối cùng! Ngô Thần nhìn thấy trong khung trò chuyện lúc này, ấn vào.

Nickname của người gửi tin nhắn này là: Lâm Uyên bất tiện ngư.

Giới tính nữ!
Chính là cô ta! Người Ngô Thần muốn tìm chính là cô ta!
Cô ta là đối với Đinh Thụy Long mà nói, không quan trọng như vậy, nhưng cũng rất quan trọng! Trong số rất nhiều người phụ nữ của Đinh Thụy Long cô ta có địa vị vô cùng đặc biệt! Cô đã sớm quen biết Đinh Thụy Long là đàn chị của Đinh Thụy Long thời cấp ba.

Mà sở dĩ cô ta đặc biệt, là bởi vì cô ta từng ở bên cạnh Đinh Thụy Long phạm phải một sai lầm.

Mà sai lầm chính là cô ta đã sinh cho Đinh Thụy Long một đứa bé!
Một bé gái năm nay bốn tuổi!
Con gái riêng của Đinh Thụy Long!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK