• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bóng đêm thâm trầm, ánh trăng như nước, hăng say rót xuống mặt đất.

Ánh trăng sáng ngời rọi vào trong phòng, A Nan nhìn biểu tình ẩn nhẫn trên khuôn mặt người nào đó, không khỏi thương tiếc nâng tay giúp hắn lau mồ hôi trên mặt.

Từ khi nàng mang thai đến bây giờ, suốt hơn bốn tháng, hắn vẫn nhẫn nại. Lúc trước vì chuyện suýt sảy thai, thân thể suy yếu, sau đó là nôn nghén làm cho nàng như mất nửa mạng, hắn không dám có ý niệm gì trong đầu. Đến khi vào biệt trang ở, thân thể nàng mới chậm rãi khôi phục. Bây giờ thái y mỗi ngày xem mạch đều nói nàng điều dưỡng khỏe mạnh, thân thể đã không ngại, là một thai phụ mạnh khỏe. Nhưng Sở Bá Ninh lúc trước bị bộ dạng nàng nôn nghén dọa, không dám làm gì, mỗi tối chỉ an phận trông giữ, ôm nàng ngủ.

A Nan thấy nhẫn công của nam nhân này đặc biệt tốt, sắp thành Ninja rùa luôn rồi. Bất quá cũng may là hắn, bằng không đổi thành người khác, đã sớm ra ngoài…..

Đời trước A Nan từng nghe người ta nói, nam nhân vì tình dục mà yêu, nữ nhân vì yêu mới làm tình. Nhưng câu nói đó đặt trên người hắn tựa hồ không thỏa đáng. Hắn là người kết hợp tình yêu và dục vọng, so với nữ nhân là nàng còn so đo loại chuyện này hơn a. Nếu không phải là người trong lòng, dù là mỹ nữ tựa tiên thiên ở trước mặt, cũng không có ý niệm gì.

Có khi dục niệm nổi lên, hắn chỉ trầm mặc ôm nàng vào lòng, đặt dục vọng giữa hai chân nàng giải nhiệt, hoặc trực tiếp ngồi dậy tắm nướclạnh chứ không đi tìm nữ nhân khác phát tiết hoặc để nàng giúp hắn giải quyết.

Nhìn hắn nhẫn vất vả như vậy, A Nan cũng thấy ngượng, kỳ thật sau khi hết nôn nghén, nàng ăn được ngủ ngon, thân thể đã khỏe hơn, có thể sinh hoạt vợ chồng rồi, nhưng hắn không động, nàng không thể không biết xấu hổ mà nói với hắn, kỳ thật ma ma và thái y đã mơ hồ nói qua, có thể sinh hoạt vợ chồng, chỉ cần cẩn thận chút sẽ

A Nan nằm nghiêng, cẩn thật không đè bụng mình, sau đó tiến gần hôn lên môi hắn, khi hắn hé miệng không tiếng động mời gọi, nàng nhịn không được khẽ cười, ôm mặt hắn, dùng sức hôn môi, đầu lưỡi liếm dọc theo cánh môi một lần rồi mới xâm nhập vào trong miệng hắn.

Trong miệng hắn độ ấm rất cao, khi nàng lướt vào, lập tức bị hắn ngậm lấy mút, từng chút từng chút hòa tan nàng.

Dung tích phổi của A Nan không so nổi với hắn, vốn là nàng ôm mặt hắn hôn, cuối cùng biến thành bị hắn đè đầu hôn sâu, lại là nụ hôn tiêu chuẩn kiểu pháp, vừa mãnh liệt vừa cẩn thận như muốn ăn nàng vào bụng, làm cho nàng cả người mềm nhũn trong lòng hắn.

Đến khi cảm thấy nghẹt thở, Sở Bá Ninh rốt cục buông tha nàng, môi ấm áp chuyển dần xuống cổ ngọc thon dài, nhẹ nhàng gặm cắn, khiến nàng cảm thấy run rẩy khó diễn tả bằng lời.

“Ưm…. đau, Vương gia, chàng cắn nhẹ chút…..” A Nan khó khăn nói, vì động tác gặm cắn này của hắn rất giống quỷ hút máu, làm cho nàng hơi sợ. Quả nhiên, nam nhân nghẹn lâu thật đáng sợ.

“Ha ha, yên tâm, bổn vương thật không nỡ cắn nàng.” Thanh âm của hắn mang theo ý cười, nhẹ nhàng lướt qua tai nàng, bất quá lực cắn nhẹ đi không ít.

A Nan trợn mắt xem thường, không nỡ cắn nàng cái gì, bây giờ không phải đang cắn sao? Đang nghĩ, người nào đó đã cắn tới xương bả vai, vết tích bị thất vương ử Bắc Việt cắn lưu lại được hắn “chiếu cố” thật lâu thật lâu. A Nan biết trong lòng hắn vẫn canh cánh vết thương của nam nhân khác để lại trên người nàng, cho nên cũng cho phép hắn thỉnh thoảng liếm cắn vài cái để tiêu độc.

Hắn hôn lần xuống, A Nan nhắm mắt, ngón tay bấu chặt đệm chăn bên dưới. Đến khi cảm thấy hắn nâng mông mình lên, hôn lên nơi đó, A Nan mở to mắt, trừng mắt nhìn nam nhân đến gần chỗ đó của mình. Ánh trăng xuyên tháu, nam nhân nửa nằm nửa quỳ, đường cong từ vai xuống thắt lưng tinh mỹ tuyệt đẹp, căng cứng, tản ra hơi thở nam tính đặc trưng.

“Đừng….”

A Nan gập một chân đạp hắn, chân nàng nhanh chóng bị một bàn tay to cầm lấy. Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt thanh u phủ đầy sương mù, khuôn mặt tuấn tú đỏ hồng, so với mỹ nữ còn tú sắc khả xan hơn, [sắc đẹp có thể thm:))]àm cho nàng nhịn không được muốn nhào qua trực tiếp ăn.

Phụ nữ có thai mẫn cảm, sao mà chống nổi trêu chọc của hắn, thân thể sớm đã mềm nhũn, chỉ có thể mặc hắn làm gì thì làm. Hắn nắm một chân của nàng, cơn mưa hôn dày đặc rơi xuống, lại nhớ đến nơi đào nguyên kia, lại hôn xuống……..

A Nan cả người đỏ bừng.

Hắn lại hôn nơi đó của nàng……

A Nan muốn giãy dụa, nhưng mông bị hắn nắm, làm sao động được? Vì động tác phóng túng lớn mật này của hắn, khuôn mặt trắng nõn của nàng đỏ ửng, cảm giác được nơi đó bị hắn mút ẩm ướt, xẩu hổ vô cùng. Càng làm cho nàng nôn nóng là cơ thể dần xuất hiện cảm giác trống rỗng, rất muốn cho cái gì đó lấp đầy. Nàng biết mình muốn hắn, nhưng hắn đang hôn đến hăng say, thật không tiện nói ra nhu cầu của mình.

Hai chân A Nan bị hắn kéo mở, nơi tư mật nữ tính hoàn toàn phô bày trước mặt hắn, đầu hắn chôn giữa hai chân nàng, vừa mút vừa cán. A Nan bị hắn trêu chọc ngày càng khó nhịn, chân vô lực đạp đá lung tung trên giường, không cẩn thật nhìn qua, thấy dưới thân hắn cái gì đó dựng thẳng, tuy sớm nhìn qua nhiều lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy đều cảm thấy thẹn cực kỳ, chỉ có thể chôn mặt trong gối, biến mình thành đà điểu, nhắm mắt làm ngơ.

“A Nan…..”

Sở Bá Ninh đào ra người nào đó đang làm đà điểu, kéo đôi tay mềm mại của nàng phủ lên nam căn sưng đến khó chịu của hắn.

Nàng bị hắn lôi đến trước mặt, hai người trần trụi đối diện, hắn vùi đầu trước ngực nàng liếm cắn, đối với bộ ngực của nàng thực “yêu thích không buông”, một bàn tay nắm tay nàng phủ lên nam tính cực đại của hắn luật động cao thấp. Vật gì đó trong tay như có sinh mệnh, dần dần to ra, rốt cục một luồng nhiệt phun ra, ẩm ướt tay hai người.

Trong phòng thực yên lặng, chỉ có tiếng thở dốc của hai người, tiếng ve kêu bên ngoài dường như cũng trở nên thực xa xôi.

Hơi thở của A Nan còn chưa ổn định, cả người đã bị lật lại, hắn từ phía sau ôm lấy nàng, đặt nàng giữa hai chân, cái kia rất nhanh khôi phục tinh thần, nhẹ nhàng cọ xát sau lưng nàng.

A Nan không thích tư thế này, không thấy mặt hắn làm nàng có chút bối rối, không khỏi nói: “Vương gia, thiếp không thích tư thế này, thiếp muốn nhìn chàng…..”

Lời này thực uất ức, Sở Bá Ninh mỉm cười lật nàng lại, chính mình nửa nằm trên giường, lưng tựa vào đầu giường, đặt nàng ở tư thế khóa ngồi trên bụng hắn, “Vậy được không?”

A Nan đỏ mặt, miệng ấp úng nói không nên lời.

“Vẫn e lệ như vậy….” Hắn chậm rãi vuốt ve vòng eo mềm mại của nàng, không vội tiến vào, thanh âm khàn khàn nói: “Ừm, bổn vương nhớ rõ, đêm tân hôn, nàng run rẩy thế nào, từ đầu tới cuối cũng không dám mở mắt…..”

“Không cho nói!” A Nan vươn tay vội vàng bịt miệng hắn, có chút buồn bực nói: “Thiếp, thiếp, lúc đó còn không phải là không có kinh nghiệm sao, cho dù, cho dù có xem Tị Hỏa đồ (Đông cung đồ ấy ạ ~), cũng không giống với thực tế…..” Nói đến đây, A Nan có chút tò mò sáp đến, hai tay khoát lên bờ vai hắn, hôn lên môi hắn một cái, hỏi: “Như vậy, Vương gia, lúc ấy chàng nghĩ gì vậy?”

Lúc ấy, hắn nghĩ như thế nào nha? Nam nhân có khiết phích nghiêm trọng như vyậ, rốt cục vì sao ở đêm tân hôn, chỉ mới gặp lần đầu tiên đã nguyện ý chạm vào nàng? Chẳng lẽ thật sự vì nàng là thê tử hợp pháp của hắn, nên mới chịu đụng vào? Suy đoán này làm cho A Nan cảm thấy mình không phải là người đặc biệt trong lòng hắn, cứ như chỉ cần là thê tử hắn thì hắn đều nguyện ý chạm vào, trong lòng không khỏi có chút chua.

Nữ nhân chính là như vậy, biết rõ có một số việc đã định rồi, nhưng luôn không nhịn được suy nghĩ miên man.

A Nan nhìn vào mắt hắn, đôi mắt hắn đen kịt, nổi lên dục vọng nồng đậm, hắn là nam nhân xem trọng cả tình lẫn dục, ** với nàng càng sâu sắc, cảm tình cũng dày hơn.

Nàng bây giờ đã không nghi ngờ tình cảm của hắn, cũng có niềm tin cùng hắn từ từ già đi.

Sở Bá Ninh kéo tay nàng xuống, ôn nhu hôn lên lòng bàn tay nàng, thấy nàng mang vẻ mặt chời đợi nhìn chằm chằm mình, không khỏi mỉm cười, thanh âm khàn khàn khêu gợi nói: “Lúc ấy, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng, bổn vương đã nghĩ………”

A Nan mở to mắt, dường như quên cả thở.

“Nàng nhất định rất ngốc, lại có thể đói tới xỉu, làm hại bổn vương ngày mai lại có lời…..”

A Nan nghe xong, thất vọng, cũng đỏ bừng mặt, nhịn không được lớn tiếng phản bác: “Cái gì chứ, chẳng lẽ chàng không biết tân nương tử cả ngày không thể ăn gì sao? Buổi sáng thiếp chỉ ăn hai miếng điểm tâm đến khuya, đương nhiên sẽ đói a! Cho nên, thiếp không ngốc!”

Thấy nàng dựng lông, Sở Bá Ninh cười khẽ, vỗ về lưng nàng trấn an, thừa dịp nàng không chú ý, hai tay cầm mông nàng, nhẹ dùng sức tách hai chân nàng, đặt thân thể đẫy đà vì mang thai của nàng ở trên đồ vật sưng đến khó chịu kia.

“A… Cẩn thận một chút, con….” A Nan cảm nhận được vật thô to gì đó húc vào huyệt động của mình, hạ thể bị lấp đầy căng đến hơi đau. Mấy tháng không hoan ái, đồ vật thô to gì đó khiến nàng có chút khó chịu.

Sở Bá Ninh chậm rãi buông nàng, cảm giác nơi đó chặt chẽ bao vây, từng chút từng chút cắn nuốt chính mình, tuyệt vời khôn kể, huyệt động co rút phun ra nuốt vào khiến hắn khó có thể chịu được, cả người căng thẳng, chỉ sợ chính mình nhẫn khôn nổi tổn thương đến nàng.

Đến khi thuận lợi tiến vào, hai người đều thở ra.

Tiến vào rồi, hắn không vội động, duy trì tư thế đó để nàng chậm rãi quen với chính mình.

Vật gì đó dựng thẳng bên trong làm cho nàng vừa đau vừa ngứa, còn khó loại kích khích khó diễn tả bằng lời, như vừa muốn động, cọ một chút.

“A Nan, động một chút…..” Hắn lừa gạt dụ dỗ.

A Nan đỏ mặt, hai tay chống trên thắt lưng hắn, chậm rãi động. Lên lên xuống xuống trong chốc lát, người A Nan đã ra một tầng mồ hôi, rất nhanh kiệt sức yếu đuối dựa vào lòng hắn. Nam nhân hai lăm hai sáu đúng là thời điểm tuổi trẻ khí thịnh, chút xíu thịt như vậy sao có thể giải khát được? Rốt cục không nhịn được, giữ thắt lưng của nàng, tự mình động.

Tư thế này vốn đã xâm nhập rất sâu, đẩy lên trên như vậy làm cho A Nan hơi sợ. A Nan nghĩ đến đứa bé, vội bảo hắn nhẹ chút, khôn chịu cho hắn vào sâu hơn. Sở Bá Ninh hết cách, giữ tư thế tương liên như vậy, ôm nàng xoay người đưa lưng về phía mình, nghiêng người nằm xuống, tiến vào từ phía sau.

A Nan bị một loại động tác của hắn làm cho cơ thể tê rần, luồng dịch nóng từ hoa tâm phun xuống phát ra tiếng nức nở như mèo con. Sở Bá Ninh sờ sờ bụng nàng trấn an, sau đó giúp nàng đỡ thắt lưng, bắt đầu luật động.

Thân thể bị xâm nhập lợi hại, cảm giác như cả cơ thể bị xuyên thấu thật đáng sợ, khoái cảm từ dưới truyền theo xương sống lên. Thanh âm của A Nan như vỡ vụn, rên rỉ cầm tay hắn nói: “A… nhẹ chút, nhẹ chút…..”

Nghe được tiếng kêu mềm nhũn của nàng, trêu chọc khiến cho nam nhân càng cuồng dã. Sở Bá Ninh va chạm nhanh hơn, khi sắp lên đỉnh, hắn há miệng cắn lên vai nàng, đưa chính mình vào nơi sâu nhất trong cơ thể nàng………

Khi tất cả bình ổn lại, A Nan cả người vô lực nằm trên giường. Mà người nào đó ăn sạch nàng đến tận xương tủy vẫn chưa rút đồ vật kia ra, giữ tư thế đó hưởng thụ tư vị sau hoan ái.

A Nan cảm thấy mệt muốn chết rồi, đang định bảo hắn ra ngoài, hắn sáp đến nhẹ nhàng cắn vành tai nàng, thanh âm khàn khàn vang lên bên tai: “……. khi đó ta nghĩ, nàng nhìn thật sạch sẽ, ăn có vẻ ngon, nhìn như con mèo nhỏ vậy, nuôi tốt hẳn có thể nuôi lớn được, như vậy bổn vương sẽ dưỡng cả đời thôi.”

“………..”

A Nan sửng sốt thật lâu mới hiểu được hắn nói là câu trả lời khi nãy mình hỏi hắn nghĩ gì vào đêm tân hôn. Đến khi hiểu ý hắn, A Nan vừa muốn cười vừa muốn mắng người. Gì mà nàng thực sạch sẽ ăn ngon miệng, nàng là người nha? Hơn nữa, nàng nhìn giống mèo sao? Nam nhân này thật sự là…..

A Nan kéo bàn tay to đang xoa bóp trước ngực mình qua cắn một ngụm, hừ nói: “Thiếp là người, không thể ăn thiếp được!”

Sở Bá Nih mặc nàng cắn, không đau không ngứa, còn quá đáng đưa tay qua nhét vào miệng nàng, thanh âm mang ý cười nói: “Quả thật ăn ngon nha, lần đầu tiên bổn vương ăn, nàng không phải còn mắng ta sao? Ừ, bổn vương còn nhớ rất rõ, lúc ấy nói…….”

“Câm, câm miệng!” A Nan xấu hổ không thôi, lần đó nàng đau tới lực điểm mắng hắn, lòng hối hận vô cùng, cảm thấy chính mình đạo hạnh còn nông. A Nan không biết nam nhân này đêm nay sao lại nói nhiều như vậy, chẳng lẽ muốn chơi đại mạo hiểm nói thật?

“Được, không nói, chúng ta trực tiếp làm đi!”

Sở Bá Ninh lật nàng nâng mặt nàng hôn xuống.

*********

Sau trận hôm lễ Trung Thu, A Nan tuy nghe được lời thật lòng của người nào đó (A nan giận, lời thật lòng này nghe xong thật là muốn đánh người nào đó), nhưng cũng nếm được mùi đau khổ khi ăn thịt. Xác định được thân thể nàng khỏe mạnh vô cùng, chỉ cần người nào đó rảnh rỗi, buổi tối sẽ bám lấy nàng, thử vài tư thế lớn mật, nhiều lần làm cho não nàng suýt treo máy.

A Nan coi như sợ hắn rồi, không biết hắn học ở đâu các tư thế kia, giày vò nàng làm với hắn, hại nàng cảm thấy buổi tối vừa ngọt ngào vừa khó qua. A Nan vốn còn lo lắng hắn quấy rối như vậy có tổn thương đứa bé không, nhưng thái y sáng sớm đến bắt mạch, rất rõ ràng nói với nàng, thân thể nàng khỏe mạnh, đứa bé rất cường tráng, không cần lo lắng.

Xem, phụ nữ có thai thân thể quá khỏe mạnh cũng không phải chuyện tốt gì.

Cứ thế qua vài ngày, có một vị khách không mời mà đến.

Lục Vân biệt trang tuy là sản nghiệp của Túc vương phủ, nhưng người biết cũng không nhiều, thôn dân xung quanh không hề biết nơi này có Túc vương đương triều ở. Đương nhiên, người của Túc vương phủ không lắm miệng, hiểu được vì an toàn của chủ tử mà thấp đầu một chút thì tốt hơn, không đi tuyên truyền gì cả.

Do đó, khi thiếu gia của Lưu viên ngoại Đào Khê trấn thập phần kiêu ngạo dắt gia đinh đến đây vì muội muội đòi công đạo, Sở Bá Ninh nhìn cũng không nhìn đã sai người đánh bọn họ ra ngoài.

Con bị đánh, cha đương nhiên muốn tới đòi công đạo.

Vì thế, Lưu viên ngoại rốt cục tự mình tới cửa vì con trai con gái đòi công đạo.

Trong mắt Lưu viên ngoại, chủ nhân của biệt trang này thật lớn mật, không chỉ đánh con gái hắn, ngay cả con trai hắn cũng tàn nhẫn đánh, không coi vương pháp ra gì, nên hắn nhất định phải giáo huấn người ở đây một chút, cho bọn họ biết trong vòng trăm dặm Đào Khê trấn đều là do Lưu gia hắn định đoạt.

Vốn Lưu viên ngoại nghe nói con gái bị người đánh, giận tím mặt, nhưng lúc ấy không biết là ai đánh, chỉ đành dằn lòng an ủi con gái bảo bối, phái người ra ngoài tra hung thủ đánh con gái.

Không biết là người lưu gia phái đi quá ngốc, hay vẫn là thị vệ Túc vương phủ quá lợi hại, Lưu viên ngoại tìm bốn năm ngày mới điều tra ra nơi ở của hung thủ đả thương con gái bảo bối của hắn. Đương nhiên, cũng chỉ tra ra nơi ở, thân phận của hung thủ cũng không biết. Cũng may Lưu viên ngoại có chút đầu óc, chờ điều tra rõ những người này có phải người mình có thể chọc vào không mới động thủ, nhưng ai ngờ đứa con trai bảo bối duy nhất của hắn lại chờ không được, khi biết nơi ở của người đả thương muội muội liền “máu gà lên não” mang mười mấy gia đinh giết qua đó.

Vì thế, Lưu thiếu gia không rõ tình huống bị Vương gia miễu sát.

(Miễu sát: giết trong 1s, bạn nào đọc võng du sẽ quen từ này ~ =]])

Thấy đứa con duy nhất bị đánh thành đầu heo, Lưu viên ngoại cảm thấy thúc nhẫn được thì thẩm cũng không nhẫn nổi, vì thế nổi trận lôi đình, trực tiếp dẫn người đến đòi công đạo cho hai đứa con — mặc kệ đối phương là ai, bọn họ dám động thủ trước, Lưu gia không sợ hắn!

Vì thế, Lưu viên ngoại không chỉ một mà ba lần xúc phạm đến Túc vương nhận đủ bi kịch.

Khi A Nan nghe Như Thúy nói, cha con Lưu viên ngoại bị Vương gia nhà mình trừng trị xong, trực tiếp xách đi làm ruộng, thiếu chút phun nước.

Thật sự làm ruộng a!

Sở Bá Ninh lấy hai mẫu ruộng cách biệt trang không xa để cha con Lưu gia đi làm ruộng, hơn nữa yêu cầu bọn họ trồng được lương thực mới được về nhà, bằng không thì cả đời cứ ở trong nhà đất cạnh ruông nước.

Như Thúy hết sức phấn khởi nói với A Nan chuyện kia, mặt mày hớn hở, người không biết còn tưởng nàng ta mới là người động thủ nha.

“Hừ, cho cha con Lưu gia có kiêu ngạo ngông cuồng hơn nữa cũng không kiêu ngạo bằng Vương gia chúng ta, ngông cuồng không qua nổi Vương gia! Bọn họ dám đến cửa đập phá, quả thực là tự đến cầu ngược, Vương gia đương nhiên không khách khi ngược bọn họ một trận! Vương gia nói, nếu bọn họ đã quen tôn quý không ưu phiền, không có mắt, chỉ biết chèn ép dân chúng, không biết dân gian khó khăn, như vậy đi thể nghiệm một chút cuộc sống kham khổ của dân chúng. Vậy đó a, Vương gia cho người phát hai mẫu ruộng cho bọn họ trồng, trồng không ra lương thực thì chờ đi ngồi tù đi. Tội danh cũng có, là mạo phạm Vương gia đương triều.”

Vì thế, quyền lớn ép người, cha con Lưu gia không muốn cũng chỉgoan ngoãn đi làm ruộng.

Khi cha con Lưu gia mới biết chủ nhân của biệt trang là Túc vương, suýt chút bị dọa vỡ mật, Đào Khê trấn cách kinh thành không xa, hắn sao mà không biết chuyện của Túc vương. Đó là bào đệ Hoàng đế tín nhiệm nhất, đệ nhất nhân chỉ dưới Hoàng đế, chưa từng có ai dám làm càn trước mặt hắn, không ngờ hai đứa con nhà mình đều không biết sợ chạy tới trước mặt hắn ầm ĩ.

Cha con Lưu gia hối hận không ngừng, nhưng mệnh lệnh của Túc vương bọn họ không dám không theo, chỉ có thể mỗi ngày mặc bố y vải thô, khiêng cuốc đi cuốc. Bọn họ từ nhỏ sống trong phú quý, chỉ biết cơm trắng trực tiếp ăn, hoàn toàn không biết cơm vốn là hạt lúa mà ra. Hiện tại, bảo bọn họ đi làm ruộng, đây chẳng phải là giày vò người thôi?

Hai cha con Lưu gia mỗi ngày khiêng cuốc cày cấy, chưa từng làm qua việc nặng thế này, một ngày thôi tay đã đầy bọt nước, chỉ thiếu không òa khóc thôi. Buổi tối trở lại trong phòng đất nghỉ tạm, hai cha con đau khổ ăn bánh mỳ thô kèm dưa muối ngày trước khinh thường, câm lặng rơi lệ!

Hai người chỉ có thể ôm đầu khóc rống, lòng mắng Túc vương tuyệt đối là ma quỷ mới có thể dùng phương pháp này để tra tấn bọn họ! Bọn họ tình nguyện ngồi tù cũng không muốn làm ruông a a a!!!

Chuyện cha con Lưu gia chọc trúng đại quan trong kinh bị phạt đi làm ruộng, dân chúng Đào Khê trấn, Đào Khê thôn biết được đều vỗ tay vui mừng.

Sở Bá Ninh làm chuyện tốt này thật khiến dân chúng vui mừng, vì Lưu viên ngoại hai cha con này chẳng tốt lành gì, dân chúng trong Đào Khê trấn đều bị bọn chúng ức hiếp, thậm chí có rất nhiều nữ tử trong sạch bị cha con bọn họ cướp về phủ làm tiểu thiếp, làm cho vài gia đình thê ly tử tán, mọi người sớm đã ghi hận trong lòng.

Bây giờ thấy bọn họ mắt kém mạo phạm đại nhân vật trong kinh đến, bị người ta giày vò, thật khiến dân chúng vui khôn xiết. Thậm chí có rất nhiều người từ trấn vào thôn nhìn hai cha con Lưu viên ngoại làm ruộng ra sao nữa.

“Không phải nói Lưu viên ngoại có huynh đệ làm quan trong kinh, nhà còn có một cung phi sao? Sao không thấy ai cầu tình nha?” A Nan tò mò hỏi. Mấy ngày nay biệt trang vẫn yên tĩnh, khách nhân cũng không có, đâu thấy ai tới cửa tặng lễ cầu tình?

Bất quá, A Nan tuyệt không lo vị thân thích làm quan cùng cung phi của Lưu gia kia có thể gây ra sóng gió gì, trước mặt kẻ cuồng đệ đệ, nữ nhân có xinh đẹp cũng không ngón tay của đệ đệ, tất cả đều là mây trôi a. Nên nếu muốn một nữ nhân đến thổi gió bên gối Hoàng đế này nọ, không bằng chính mình khởi nghĩa đấu tranh với thế lực tà ác còn thực tế hơn.

“Không biết, sau khi Lưu viên ngoại biết thân phận của Vương gia chúng ta, một chữ cũng không đề cập tới những thân thích đó.” Như Thúy nhún vai nói.

A Nan hơi đăm chiu, “Hắn thật ra thông minh, hiểu được không mang tai họa cho gia tộc. Nếu không phải Vương gia lười để ý hắn, tin rằng vị huynh đệ làm quan trong kinh và cung phi gì đó đã sớm bị Vương gia xử lý.”

Như Thúy nghe xong, biểu tình “Vương gia quả nhiên là đại BOSS vòng cuối.”

A Nan đen mặt, ngươi biểu tình tự hào vậy làm gì a? Nha đầu này quả thật không phải người lương thiện gì! Ôn Lương cưới nàng, Ôn gia sớm muộn gì cũng bi kịch!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK