Sau khi Triệu tướng quân về, Sở Bá Ninh ở trong thư phòng cả nửa ngày cũng không thấy ra ngoài.
A Nan ngồi ở trên ghế ôm hai con tiểu hồ ly đã được nha hoàn tắm rửa sạch sẽ, nghe người làm báo lại tình hình, trong lòng có chút đoán không ra Sở Bá Ninh rốt cuộc đã nói cái gì khiến cho tâm tình của Triệu tướng quân trầm trọng như thế. Chẳng lẽ hắn thật sự không có nể tình xưa mà bỏ qua cho Triệu Kỳ Hoa? A Nan cảm thấy Sở Bá Ninh nếu cùng Triệu Kỳ Hoa có mối giao tình thanh mai trúc mã thì cũng không nên phạt quá nặng?
A Nan cảm thấy mình để ý nhiều chuyện rồi, có lẽ Sở Bá Ninh chưa từng coi trọng tình cảm của Triệu Kỳ Hoa, là nàng ấy tự mình chui vào ngõ cụt.
Sau khi Triệu tướng quân đi, Sở Bá Ninh sống cuộc sống nhàn nhã dưỡng thương như trước, phần lớn thời gian là cùng A Nan ở chung một chỗ, nàng thích nhìn hắn đọc sách, hai con Tiểu hồ ly nằm ở trong giỏ lim dim, ngày nhàn nhã tự tại, khiến A Nan cảm thấy mùa đông này thật ra cũng không lạnh lắm. Bởi vì, bên cạnh có một người bên cạnh quan tâm, nguyện ý làm ấm cho đôi tay lạnh lẽo trong ngày đông giá buốt này.
ng lúc này, Sở Bá Ninh hoàn toàn không nhắc bất kì lời nào về chuyện này với A Nan, Triệu Kỳ Hoa này giống như không tồn tại, một chữ cũng không nói.
Qua vài ngày sau, A Nan mới từ Hà phu nhân biết chuyện Triệu Kỳ Hoa ở phủ Triệu tướng quân hai ngày rồi rời Đồng Thành đi.
Triệu Kỳ Hoa rời đi vội vàng mà lặng lẽ như thế, khiến không nhiều người biết về chuyện này.
Ngày đó, A Nan cảm thấy buồn chán, bảo Chương ma ma làm một chút điểm tâm thường ngày ở Kinh thành cất vào hộp tím đi la cà dạo chơi Thành Thủ phủ.
Hà phu nhân mang theo cô bé con tiếp kiến A Nan, A Nan cùng cô bé con chơi một lúc, liền cùng Hà phu nhân uống trà tán gẫu về những chuyện xảy ra gần đây. Trong lúc vô tình nói đến chuyện tình của Triệu Kỳ Hoa, Hà phu nhân đột nhiên vỗ vỗ cái trán nói: “Ai nha, thiếu chút nữa quên mất, Triệu đại tiểu thư mấy ngày trước bị Triệu tướng quân đưa đi. Ha ha, Đồng Thành về sau sẽ không còn được nhìn thấy cảnh tượng Triệu đại tiểu thư cầm roi chạy khắp thành nữa rồi, đó đã từng là thói quen của rất nhiều người trong thành a.”
A Nan ngẩn người, nàng thật không ngờ Triệu Kỳ Hoa lại bị trục xuất khỏi Đồng Thành. Dĩ nhiên, phản ứng đầu tiên rất đáng xấu hổ của A Nan là vui mừng một lúc lâu, sau đó mới nhớ tới biểu tình của Triệu tướng quân lúc rời đi ngày đó. A Nan nhíu mày, chẳng lẽ Vương gia nhà nàng bảo Triệu tướng quân đem con gái đày đi chỗ nào? Nhưng mà, nàng cảm thấy Triệu tướng quân cũng không đến nỗi phải lộ ra vẻ mặt nặng nề như thế chứ?
Hà phu nhân hoàn toàn đem chuyện này trở thành chuyện lý thú nói cùng A Nan, lập tức đem lấy tất cả những chuyện nàng ta biết nói ra, “Cũng không biết Triệu đại tiểu thư lại gây chuyện gì rồi, lúc này thế nhưng có thể để cho Triệu tướng quân rốt cuộc chịu tặng nàng đến Duyệt châu lão gia lập gia đình. Thật ra thì, theo gia thế của Triệu gia, Triệu đại tiểu thư hoàn toàn có thể tùy tiện gả cho một con em thế gia trong kinh thành, hơn nữa trong kinh thành còn có Hoàng hậu nương nương, không có ai không nể mặt mũi của Triệu gia, Hoàng hậu là cô cô ruột thịt của Triệu đại tiểu thư, thế nào cũng sẽ giúp đỡ, sẽ không để cho nàng chịu thiệt thòi. Nhưng trở về Duyệt châu lão gia, nghe nói nơi đó đã không có người thân gì, cũng không biết nàng một tiểu cô nương được phụ thân nuông chìu lớn lên có thể chịu được không nữa……”
Hà phu nhân mười năm trước theo phu quân đóng ở biên cương, cũng coi như là nhìn Triệu Kỳ Hoa lớn lên. Mặc dù nàng không thích tính tình của Triệu Kỳ Hoa, nhưng rốt cuộc là chung sống nhiều năm, cũng tình cảm. Hiện nay mắt thấy sẽ phải bước sang năm mới rồi, thấy một tiểu cô nương cô đơn bị phụ thân đưa về nơi cuộc sống chưa quen, trong lòng có chút ưu tư, vì nàng thở dài.
A Nan cũng là ngây dại.
Chuyện Triệu Kỳ Hoa nữ giả nam trang xâm nhập vào trong quân đội chạy đến thành lâu trừ mấy vị thượng tướng quân biết ra, những người khác cũng không biết. Hà phu nhân đương nhiên cũng không hayạt, không biết chuyện Triệu Kỳ Hoa đã từng cả gan làm loạn. Nhưng trong chuyện đó A Nan rành rẽ nhất, biết Triệu Kỳ Hoa bị buộc rời đi Đồng Thành về với ông bà lập gia đình, sợ là ý tứ của Sở Bá Ninh thôi.
Chiêu này…… Thật là điên rồi.
Khiến một nữ nhân ái mộ mình lại chính mình bày mưu đặt kế, ngàn dặm xa xôi về với ông bà lập gia đình, cũng không biết có thể tìm được một phu quân như ý hay không, đây đối với một nữ nhân cổ đại mà nói, thật sự là một chuyện bi thảm.
A Nan nghĩ như vậy, ở nơi này trời đang rấtlạnh, thế nhưng bị dọa sợ đến run cả người, trong lòng nhất thời không biết là cảm giác gì. Thành thân lâu như vậy, A Nan cho là mình đã hiểu một chút gì đó về Sở Bá Ninh, nhưng hiện nay mới phát hiện, hắn cũng không như loại người công chính nghiêm minh nghiêm túc kia như mình nghĩ, còn có bộ mặt tàn nhẫn.
Cả hai đời, A Nan đều nghĩ về nam nhân mà mình sẽ kết hôn. Có lẽ hắn là trung thực đôn hậu, có lẽ hắn là lịch sự phân rõ phải trái, có lẽ hắn là người dễ tha thứ rộng rãi…… Nhưng chưa có từng nghĩ tới mình sẽ là nữ nhân của nam nhân như vậy.
Mà A Nan muốn biết chính là Sở Bá Ninh biết tâm tư của Triệu Kỳ Hoa không? Có biết hay không, mới có thể không nể mặt chặt đứt tất cả niệm tưởng của Triệu Kỳ Hoa như vậy?
“Vương phi, người làm sao vậy?” Hà phu nhân thấy A Nan ngẩn ngơ mà nhìn ra ngoài phòng, không khỏi có chút lo lắng kêu một tiếng.
A Nan lấy lại tinh thần, cười với nàng ý bảo chính mình không có việc gì.
A Nan lại cùng Hà phu nhân hàn huyên một lát, liền cáo từ.
Rời Thành Thủ phủ, A Nan không còn muốn trở về, mang theo hai nha hoàn cùng một người thị vệ từ từ đi dạo phố.
Đi ngang qua một nhà ven đường có sạp hàng nhỏ bán tàu hũ thì ngửi thấy mùi thơm của đậu xông vào mũi, hương thơm rất thuần khiết, làm cho người ta không đành lòng rời đi. A Nan nhìn sang, tiệm lớn chỉ chừng mười mét vuông, có lẽ nhỏ hơn một chút, lão bản là một đôi vợ chồng trung niên, trong tiệm bày vài cái bàn, cũng không nhiều khách.
A Nan nhìn lướt qua, chọn cái bàn trống vui vẻ ngồi xuống.
“Mấy vị khách quan, ăn chén tàu hũ nhé?” Ông chủ quán thấy đám người kia ăn mặc không phú cũng quý, lập tức tới ân cần hỏi.
“Chủ quán, cho chúng tôi mỗi người một chén tàu hũ. Ừ, ta muốn thêm đường cùng đậu phộng.” A Nan nói với lão bản xong, quay đầu hướng hai nha hoàn bên người nàng nói, “Các ngươi muốn ăn như thế nào thì nói cho chủ quán.”
Như Thúy, Như Lam đáp một tiếng, nói ra khẩu vị, người thị vệ khuôn mặt nghiêm túc, đơn giản nói tiếng: “Muốn ăn bình thường.”
“Mời khách quan chờ!” Chủ lão bản nói, lập tức bắt đầu lấy đem tàu hũ cho khách.
Rất nhanh, tàu hũ bưng lên rồi.
Tàu hũ trắng noãn trên có vẩy nước đường đỏ, phía trên còn phủ hoa nhỏ, xem ra hết sức mê người. A Nan nhiều năm không có ăn, trong lòng hết sức hoài niệm, lập tức nhẹ lòng lại.
Tào hũ này không tệ, hương đậu nồng ấm, mềm mại, đậu phộng xào cũng rất giòn. Trong lòng A Nan rất thích, không khỏi muốn mua một phần về cho Vương gia nhà nàng nếm thử một chút……
A Nan ngớ ngẩn vì ý tưởng của mình, vào giờ khắc này, trong lòng đương nhiên thích thú.
Vô luận Sở Bá Ninh là người thế nào, cũng là trượng phu của nàng, cũng là người mà nàng muốn ở cùng cả đời, cần gì phải rối rắm nhiều như vậy? Nàng cũng không phải là Thánh mẫu, sao có thể nhất thời vì số mạng người khác xen vào hay sao? Cho nên, mặc kệ Sở Bá Ninh đối với Triệu Kỳ Hoa thế nào, mà Triệu Kỳ Hoa có đáng thương hay không, đều không phải là chuyện mà nàng nên quan tâm.
A Nan bình thường trở lại, trên mặt lộ ra nụ cười, hướng hai vợ chồng chủ quán đang bận rộn nói: “Chủ quán, làm phiền ngươi cho ta thêm hai phần tào hũ đem về, ít đường, nhiều đậu phộng.
“Vâng ~”
Như Thúy cười hì hì hỏi: “Tiểu thư, người muốn mua về cho Vương gia nếm thử một chút sao? Tiểu thư ngài thích ăn ngọt, Vương gia thích ăn đồ có vị ngọt nhàn nhạt……”
“Đúng thì thế nào?” A Nan liếc nàng một cái, nàng quan tâm lão công mình không được ah…?
Như Thúy vẫn là cười hì hì, “Không sao cả a, tiểu thư vui là tốt rồi! Tiểu thư vui, nô tỳ cũng vui ~”
A Nan chẳng thèm so đo nàng, tiếp tục ăn tào hũ.
“Ai nha, đây không phải là vương…… Lục tiểu thư sao?”
Giọng nói vui vẻ vang lên, chỉ cần nghe âm thanh không cần nhìn mặt cũng biết là người nào a.
A Nan giương mắt nhìn, nhìn thấy nam nhân một thân áo trắng như tuyết đứng ở ngoài tiệm cách đó không xa—— Ôn Lương, trong lòng có chút ngoài ý muốn lại có chút không ngoài ý muốn.
Quả nhiên, khi Ôn Lương quen thuộc đi vào, hướng về phía chủ quán cười nói “như cũ”, mà lão bản cũng vui vẻ ha ha đáp một tiếng liền nhanh nhảu đem đến, A Nan liền biết hắn là khách quen của nơi này rồi. Tào hũ nơi này làm ngon lắm, nếu là Ôn Lương tham ăn này không có phát hiện mới là lạ chứ.
Ôn Lương nhìn một chút, chung quanh cái bàn đã ngồi đầy, cùng A Nan cáo lỗi một tiếng, liền ngồi xuống đối diện A Nan.
Rất nhanh, chủ quán đem tào hũ bưng lên cho Ôn Lương, Ôn Lương dùng một loại động tác ưu nhã mà nhanh chóng lập tức đem chén tào hũ tiêu diệt, thời điểm khi hắn tiêu diệt chén tào hũ kia, chén thứ hai tào hũ đã lên bàn rồi, sau đó là chén thứ ba, chén thứ tư……
A Nan cùng đám người Như Thúy Như Lam ngây người sững sờ nhìn quân sư, liếc mắt nhìn tào hũ thêm đường nhưng gấp mấy lần họ không nói, còn có thể một chén tiếp một chén, ăn rất nhanh, ăn như vậy, cũng sẽ phải ngán chứ. A Nan còn chưa có ăn xong một chén, đã cảm thấy dạ dày không thoải mái —— thuần túy là bị quân sư nào đó ăn tào hũ nhiều đường làm cho buồn nôn.
Sau khi Ôn Lương ăn đến chén thứ năm, rốt cuộc dừng lại, ưu nhã dùng khănchùi miệng, sau đó cười híp mắt nhìn người cùng bàn, kinh ngạc hỏi: “Ah, sao các người không ăn vậy? Tào hũ quán này có từ rất lâu rồi, hương đậu đậm đà, lại mềm mại, trong kinh thành muốn ăn cũng không được đấy.”
A Nan để thìa xuống, lễ phép mà cười nói: “Cám ơn, chúng tôi đã ăn no.”
Bạn họ Ôn nào đó hoàn toàn không biết mình đã làm phiền người khác, cười khe khẽ một tiếng, “phạch” một tiếng tự nhiên mở cây quạt khẽ phất phơ, ở nơi này giữa mùa đông, xem ra thật rất quái lạ, nhưng do hắn làm, lại có một loại mỹ cảm khó nói lên lời, hết sức vui tai vui mắt.
“Ha ha, Vương phi, không phải dễ mà ở trên đường nhìn thấy ngài, sao hôm nay lại đi một mình? Vương gia thế nào rồi?”
“Vương gia rất khỏe, đa tạ quân sư quan tâm.”
“Vậy sao, vậy thì tốt. Bây giờ đã tháng mười hai rồi, chưa tới hai mươi ngày nữa là bước sang năm mới rồi, các người cũng nên chuẩn bị lên đường hồi kinh rồi, cảm giác thật là cô đơn.” Ôn Lương nói qua lộ ra vẻ mặt phiền muộn, cũng không biết hắn không nỡ xa là người hay là không nỡ bỏ những ngày có thể ăn chùa ở vương phủ?
Ôn Lương vừa nói như thế, A Nan mới nhớ tới năm trước bọn họ mừng năm mới ở kinh thành. Nhớ tới mấy người trong kinh thành kia, A Nan trong lòng có chút buồn bực, cảm giác luyến tiếc mấy ngày sống yên ổn nơi đây, không muốn lại phải đối mặt với đống phiền tóai. Vô luận là phải nghĩ cách đối phó với Thái hậu luôn tìm cách nhét người vào vương phủ, còn có Lục lão phu nhân luôn muốn chèn ép nàng, còn Đường tỷ muốn làm tiểu tam, hoặc là đám người trong kinh luôn muốn xem trò cười, đánh cuộc nàng lúc nào thì chết…… A Nan cảm giác đau đầu. Mà nàng phiền nhất là lễ mừng năm mới, không biết Thái hậu có nhét người vào vương phủ hay không, nàng thì không sợ Thái hậu nhét người. Chỉ cần những nữ nhân kia không sợ bị khắc chết cứ tới đây, chỉ sợ Vương gia nhà nàng hoàn toàn không nể tình, mà kết quả là Thái hậu bị đứa con trai nhỏ gây khó chịu, chỉ có thể níu lấy nàng nói nàng không hiền không hiếu thuận……
“A, đúng rồi, Vương phi, ngài biết chuyện Triệu đại tiểu thư rời Đồng Thành chưa?”
Ôn Lương đột nhiên hỏi như vậy, khiến A Nan ngẩn ra, không khỏi giương mắt nhìn hắn. Ôn Lương “phạch” một tiếng thu hồi cây quạt, lấy quạt chống cằm, nhìn chằm chằm phản ứng của nàng, cười cười.
Mặc dù nói không biết hắn đang cười cái gì, thế nhưng bộ dáng cũng là cực kỳ xảo hoạt chói mắt, tóc dài đen nhánh mềm mại như cũ là tùy ý xõa xuống, có mấy sợi rũ xuống trước ngực, tóc đen áo trắng, tạo thành đối lập rõ ràng. gương mặt như ngọc, một đôi mắt đào hoa cười đáng yêu, chỉ như vậy nhìn một cái, trong nháy mắt cảm thấy hai mắt tỏa sáng, cả phòng rực rỡ.
“Vừa mới biết.” A Nan nói.
“A, theo ta đoán, không phải là Vương gia nói với ngài rồi.” Ôn Lương nói vô cùng khẳng định.
A Nan có chút buồn bực, nhưng vẫn nói sự thật, “Là Chử gia tỷ tỷ nói.”
Ôn Lương khẽ mỉm cười, nói: “Ha ha, ta biết ngay mà, tính tình Vương gia này làm sao có thể nói, mà Hà phu nhân chỉ sợ cũng chỉ là biết một chút mặt ngoài của chuyện này thôi.” Ôn Lương nói xong, thấy A Nan nhìn thẳng vào hắn, không khỏi dùng cây quạt che kín nửa bên mặt, thanh âm cũng giảm thấp xuống.
“Nói đến, cũng là Triệu gia cô nương đáng thương, mặc dù nàng ấy hồ đồ lờ mờ, vẫn chưa từng rõ ràng tình cảm mình đối với Vương gia, nhưng Vương gia cũng không phải là cọc gỗ, ngược lại trong lòng quỷ quyệt, làm sao lại không biết chứ?”
A Nan trong lòng cảm thấy giật mình, biết Ôn Lương nói cho mình một chuyện vô cùng bí ẩn, mặc dù không biết sao hắn biết được, nhưng vẫn nghiêm túc lắng nghe.
Đám người Như Lam Như Thúy đã tự động chuyển qua cái bàn sát vách, một bộ mắt xem mũi, mũi xem tâm bộ dáng. Có những chuyện không phải mà bọn gia nhân như họ có thể biết, loại thời điểm này dựa vào bọn họ tự giác rồi.
“Ngài biết không, bởi vì Triệu đại tiểu thư trong lòng thích Vương gia, lại làm cho Vương gia cảm thấy vô cùng bẩn thỉu chán ghét, hắn không thể chịu được có một nữ nhân thích mình ngày ngày ở trước mặt cho nên Triệu đại tiểu thư mới bị buộc đưa đi. Vì chuyện này, Triệu tướng quân cũng chán chường mấy ngày……” Ôn Lương dừng một lát, tiếp tục hạ thấp giọng nói: “Ta cùng Vương gia cùng nhau lớn lên, mặc dù không thể nói là giun trong bụng hắn, nhưng cũng biết tính tình hắn như thế nào. Ta từng thấy qua hắn đem một cung nữ thích hắn đang sống đánh chết, thậm chí ngay cả người nhà cung nữ này cũng đày đến biên giới trọn hồi kinh. Nam nhân bình thường được nữ nhân hâm mộ, họ sẽ cảm thấy thỏa mãn, tuy rằng không nhất định phải tiếp nhận, nhưng cũng vui vẻ mấy phần. Nhưng Vương gia không giống vậy, những người thích hắn, đều làm hắn chán ghét cực kỳ, khiến hắn cảm thấy vô cùng bẩn thỉu……”
A Nan nghe được đầu đầy mồ hôi, tâm cảm thấy so với chuyện biết Triệu Kỳ Hoa bị Vương gia ra lệnh về với ông bà lập gia đình cònlạnh hơn, trong lúc nhất thời mặt không biết phản ứng như thế nào.
Đây rốt cuộc là tính thích sạch sẽ quá nghiêm trọng, mới có thể ngay cả tình cảm của người thích mình cũng cảm thấy bẩn thỉu chán ghét. Chẳng lẽ, nàng thích hắn, cũng sẽ để cho hắn cảm thấy bẩn thỉu?
A Nan trong lúc nhất thời bị dọa, không tránh được suy nghĩ miên man.
Ôn Lương chậm rãi buông ra che lại nửa bên mặt cây quạt, nghiêm nghị nhìn mặt thiếu nữ đối diện thẫn thờ, nhẹ giọng nói ra: “Vương phi, có lẽ ngài may mắn hơn Triệu đại tiểu thư……”
A Nan mặt nhìn hắn, sau đó từ từ nheo mắt lại, hoài nghi Ôn Lương vì sao đột nhiên nói với nàng những lời này.
Ôn Lương cười cười, nói: “Sắc trời không còn sớm, Vương phi, Tử Tu cáo từ trước.”
Nói xong, Ôn Lương lắc lắc cây quạt, thản nhiên đi, áo trắng ở trong gió phiêu diêu nhảy múa, phong thái vô hạn.
Lúc này, chủ quán đã đem tào hũ A Nan muốn mua đem về tới, Như Lam đi thanh toán bạc, nhận lấy tào hũ.
“Tiểu thư, chúng ta phải về sao?” Như Thúy hỏi.
A Nan cũng không còn có tâm tư đi đi dạo nữa, gật đầu một cái, hướng vương phủ bước đi.