Tô ma ma thu hồi tay phủ lên cổ tay cô gái trên giường, thần sắc tuy nghiêm túc, nhưng trong mắt khó nén lo lắng nói: “Vương gia, Vương phi lần này tổn thương nguyên khí nghiêm trọng, tuy thai nhi không sao, nhưng vẫn cần bồi bổ nhiều….” Tô ma ma hàm súc nói.
Tình huống lúc đó, Tô ma ma cực kỳ không tán thành Túc Vương phi tự đi giải thúc tình dược cho Túc vương, nhưng Túc Vương phi quyết tâm không chịu tìm nữ tử khác, không còn cách nào khác, bà đành dạy nàng một ít bí thuật phòng the trong cung đình, tránh cho nàng tổn thương đến thai nhi. Nhưng mà dược tính kia quá bá đạo, cẩn thận thế nào thì cũng có chút thương tổn. Tô ma ma không biết có nên bội phục Túc Vương phi gan dạ không, sau khi làm chuyện này lại có thể bảo toàn đứa nhỏ trong bụng không bị thương tổn, nên nói là ông trời che chở nàng, hay là Túc vương tự chủ kinh người, trong tình huống như vậy cũng không hoàn toàn đả thương nàng……..
Ừm, đó là một nghi vấn khó có thể giải thích, chỉ sợ chỉ có đương sự hai người biết.
Tô ma ma bây giờ đã hiểu rõ, trong kinh lưu truyền Túc Vương phi là đố phụ đoản mệnh này nọ cũng không hoàn toàn đúng, ít nhất “đố phụ” là thật. Nàng chưa từng thấy qua người phụ nữ nào đã mang thai sáu tháng còn dám tự mình làm loại chuyện này, không biết nên nói nàng quá yêu phu quân không, thế nên không dễ dàng tha thứ trượng phu tìm nữ nhân khác.
Mà Túc vương cũng vậy, vậy mà không phản đối. Tô ma ma đối với gan lớn của hai vợ chồng này chỉ có thể nén giận trong lòng, tối qua xảy ra chuyện, nàng cùng Như Lam và Mộc Viên Nhi đều không ngủ lại nổi. Vẫn canh giữ ngoài cửa, nghe thanh âm trong phòng mà lòng run sợ. Thẳng đến qua giờ thìn (bảy giờ sáng), rốt cục nghe được tiếng gọi bên trong.
Bọn họ mở cửa, chỉ thấy Túc vương cả người như vừa bước ra từ trong nước dùng chăn bọc Túc Vương phi ôm ra, trở về phòng. Xem thần sắc Túc vương bình tĩnh mà mệt mỏi, dược tính đã được hóa giải, nhưng còn Túc Vương phi? Nàng sao rồi?
Trên giường, cô gái mặt không còn chút máu bình yên ngủ say, Tô ma ma xem mạch qua, thai nhi ổn, coi như may mắn. Nhưng Vương phi nguyên khí tổn thương, mấy ngày nay tốt nhất ngoan ngoãn nằm trên giường, bồi bổ lại, tránh khó
Sở Bá Ninh im lặng nghe Tô ma ma nói, đôi mắt đen tĩnh mịch, ngoàilạnh lẽo vô bờ bến, không có một tia cảm xúc.
“Tô ma ma, ngươi xem khố phòng có thuốc bổ gì dùng được, lấy ra cho Vương phi dùng, bổn vương muốn bảo đảm thân thể nàng có thể bình yên sinh con.” Sở Bá Ninh áp lực nói.
“Vương gia xin yên tâm, đây là chuyện nô tỳ phải làm.”
Sau đó, Tô ma ma lại nói với nha hoàn đứng một bên những thứ kiêng kị gì đó, rồi đi phòng bếp làm thuốc bổ cho phụ nữ có thai.
Sở Bá Ninh ngồi trước giường, đôi mắt đen trầm lặng nhìn người trên giường.
Khi Như Lam tiến vào bẩm báo Ôn Lương trở về, nhìn thấy hắn thẳng lưng ngồi trước giường, hai mắt thâm trầm, sắc mặt nghiêm nghị, chỉ thản nhiên nói “Biết rồi.” liền cho nàng lui xuống.
Như Lam lo lắng, đứng canh bên ngoài phòng, thỉnh thoảng đi đến cạnh cửa, thông qua khe cửa xem trộm tình hình bên trong, luôn nhìn thấy nam nhân vẫn duy trì tư thế ngồi như vậy, suốt mấy canh giờ chưa từng động chút nào, như pho tượng điêu khắc không sinh mệnh vậy.
Cho đến khi người trên giường phát ra tiếng ưm rất nhỏ, thân hình điêu khắc của hắn khẽ nhúc nhích, cho người ta cảm giác hắn vừa “sống lại”.
*******
A Nan mở mắt, phát hiện bầu trời ráng chiều ngũ sắc chói lọi.
Đã là chạng vạng.
Thân thể mệt chết đi, cử động một chút liền cảm thấy đau xót không thôi, chỗ nào đó ở phía dưới đã không còn đau đớn tê dại, ngược lại có cảm giác mát rượi, có lẽ là đã được bôi thuốc.
A Nan ngước mắt, nhìn nam nhân ngồi trước giường, tươi cười nhập nhèm vì buồn ngủ.
“Vương gia……”
Đôi mắt đen trầm xẹt qua vui mừng, rất nhanh lại chìm trong u ám không thấy đáy.
“Thân thể thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?” Hắn vừa hỏi vừa ngồi lên giường ôm lấy thân thể vô lực của nàng, cho nàng tựa vào ngực hắn, đôi bàn tay to ấm áp theo thói quen vỗ về bụng nàng, như đang trấn an tiểu tử trong bụng.
“Thiếp rất khỏe, không có gì không thoải mái.” A Nan cười cười nói: “Chỉ là thấy đói rồi.”
Mắt Sở Bá Ninh chợt lóe, không nói gì cho người bưng thức ăn vào, hắn an ổn ngồi trên giường ôm nàng, nhìn đám nha hoàn phục tùng đem rất nhiều thức ăn bày lên bàn. Sau khi nha hoàn lui hết, Sở Bá Ninh trực tiếp ôm nàng đến trước bàn đút nàng ăn.
A Nan vốn muốn cự tuyệt, nhưng Sở Bá Ninh dùng đôi mắt đen kia nhìn nàng, khiến lòng nàng không khỏi run lên, trong lòng hồi hộp, nhất thời có loại cảm giác “hỏng rồi”.
Vì thế, A Nan nhu thuận ăn hết những thứ hắn đưa đến miệng, ngay cả thuốc bổ Tô ma ma làm cũng không chơi xấu này nọ mà trực tiếp há mồm ăn, ăn đên khi bụng no tám phần, hắn mới dừng đút. Nếu không phải thái y từng nói qua phụ nữ có thai không ăn uống quá độ, A Nan tin hắn nhất định sẽ “nhét” đến khi nàng xanh mặt mới chịu dừng.
Ăn xong này nọ, súc miệng, hắn ôm nàng về giường.
Sau đó, tay giúp nàng cởi quần áo.
A Nan cẩn thận nhìn khuôn mặt nghiêm túc của hắn, con ngươi đem thăm thẳm khiến nàng không dám thở mạnh. Cho đến khi thân thể che kín dấu vết hiện trước mặt hắn, A Nan không khỏi đỏ mặt, hai tay theo bản năng che ngực, không biết hắn muốn làm gì. Đến khi hắn vươn tay lấy đến một cái chai bạch ngọc trong ngăn tủ bên cạnh, A Nan mới biết hắn muốn giúp nàng bôi thuốc.
Hắn tách hai chân nàng ra, nữ tính mềm mại không cách nào che dấu dưới tầm mắt của hắn.
Thân thể trắng noãn trong suốt của nàng hơi đỏ, mặt lướt qua vài phần thẹn thùng, nhưng dưới tầm mắt u ám của hắn, khóe miệng mấp máy, không nói nên lời.
Hắn đang giận.
Không, phải nói là cuồng nộ, như só dữ dưới đầmlạnh sâu không thấy đáy, trầm lặng tụ lại, bất cứ lúc nào cũng có thể xé nước thoát ra, đốt cháy cả người nàng.
Lúc này, nàng ngồi trên giường, toàn thân không một mảnh vải, hai chân mở rộng, trước mặt hắn bày ra tư thế xấu hổ này, không khỏi đỏ bừng mặt. Hắn ngồi xổm trước mặt nàng, tầm mắt nóng rực nhìn hoa tâm giữa hai chân nàng, sắc bèn nhìn khoảng một phút đồng hồ, mới khó khăn dời tầm mắt, ngón tay chấm thuốc mỡ chậm rãi tiến vào trong cơ thể nàng. Đôi mắt đen thoáng hiện ra đốm lửa nóng rực, có thể thấy thân thể nàng với lực tự chủ của hắn có loại hấp dẫn khó diễn tả bằng lời.
A Nan cực độ xấu hổ, mắt nhìn đùi, thấy da thịt sưng đỏ dưới khu rừng rậm, không khỏi nhớ tới tối qua hắn không kìm lòng được hung ác chen vào, không cẩn thận thương tổn một chút thân thể nàng.
Hắn tỉ mỉ bôi xong thuốc, lại cầm quần áo giúp nàng mặc vào, động tác cẩn thận dịu dàng, đủ để dìm chết nữ nhân. Nhưng ánh mắt hắn tối tăm hung ác, khiến tất cả cảm động vui mừng của nàng hóa thành cẩn thận.
Hắn không nói, nàng cũng không dám mở miệng.
Nhớ tới lúc mới thành thân, nàng đối xử với hắn cũng là bộ dáng cẩn thận thăm dò.
Rốt cục, lúc nàng cảm thấy sắp ngồi không vững, hắn mở miệng, vừa mở miệng là trách cứ vừalạnh lùng vừa cứng rắn: “Tối qua ai cho phép nàng qua đó?”
A Nan run run khóe miệng, ngước mắt chống lại ánh nhìn của hắn, cân nhắc từ ngữ nói: “Không có chàng, ta bị nóng đến tỉnh, nghe nói chàng đã về, nên đi tìm.”
Mùa hè ở Đồng Thành rất nóng, đặc biệt nàng mang thai rất sợ nóng, nhưng lại không thể thả nhiều băng trong phòng, có khi buổi tối mơ màng ngủ bị nóng tỉnh sẽ phát hiện hắn đang cầm quạt cẩn thận quạt cho nàng. Nàng đã quen ỷ lại hắn, đã quen bất luận lúc nào cũng có hắn bên cạnh, nên khi tỉnh lại không thấy hắn liền thấy rất kỳ lạ.
Thấy hắn ngay cả mày cũng không động, A Nan tiếp tục: “Nếu ta không đi tìm chàng, chẳng lẽ chàng muốn để bọn họ tìm người khác đến cho chàng sao?” Nói xong lời cuối, A Nan bụng đầy oán khí. Chỉ cần nghĩ đến khả năng đó, nàng thực muốn giết người.
“Bổn vương sẽ không tìm nữ nhân khác!” Hắn nói, thanh âm kiên quyết.
A Nan bĩu môi, hừ một tiếng: “Ai biết thuốc kia hung mãnh thế nào, lỡ như chàng mất thần trí phát cuồng thì sao? Hừ, không biết cảm kích người tốt, sớm biết thiếp sẽ không đến, để bọn họ tìm nữ nhân khác là được rồi.”
A Nan bị hắn chọc tức, cố tình nói trái lương tâm. Lúc ấy nàng cũng rất sợ, sợ đứa con trong bụng xảy ra chuyện, lại không muốn hắn tìm nữ nhân khác phát tiết, không làm vậy thì biết làm sao? Vì thế nàng còn không tiếc tha luôn Tô ma ma xuống nước, một Vương phi tự mình làm loại chuyện này, là chuyện cực hạ thấp thân phận, Tô ma ma không biết nhìn nàng thế nào a. Biết nàng vất vả, hắn không thông cảm cũng thôi, còn dám làm ra vẻ giận dữ cho nàng xem, nghĩ nàng là bánh bao tùy tiện nhào nặng cũng không giận dữ à!!!
Nghe lời nàng nói, thần sắc Sở Bá Ninh lập tức thay đổi, khuôn mặt tuấn tú hơi vặn vẹo, bàn tay to nắm cằm nàng, khuôn mặt đẹp đẽ tới gần, đối diện với khuôn mặt nàng.
A Nan kinh hãi, nhìn khuôn mặt vặn vẹo, đôi mắt ngoan lệ hung ác nham hiểm, lại làm cho nàng sinh ra lòng e ngại.
“Nàng dám đem bổn vương cho nữ nhân khác ——-”
Thanh âm rétlạnh, gằn từng tiếng từ hai hàm răng phun ra, đônglạnh đến nàng run rẩy. A Nan muốn phủ nhận, nhưng bị ánh mắt như ma quỷ hung ác tàn bạo dọa kinh hoảng, nếu không phải hắn nắm cằm nàng, nàng nghĩ chính mình sẽ bỏ chạy tại chỗ.
Quá khủng bố a!
“Bổn vương cho dù phải xuống địa ngục cũng sẽ kéo nàng cùng đi! Cho nên, đừng mong giao bổn vương cho bất luận kẻ nào!”
A Nan không biết dây thần kinh nào của hắn bị chạm, nghe tuyên ngôn đẫm máu của hắn, lòng buồn bã khó chịu, khó khăn lắc đầu. “Thiếp, thiếp không có……”
Hai tròng mắt hung ác nham hiểm vẫn yên lặng dán trên mặt nàng, như đang xem kỹ đánh giá.
“Thiếp sẽ không giao chàng cho bất cứ ai, chàng là của thiếp!” A Nan cắn răng, gằn từng tiếng.
Nháy mắt, đôi mắt dữ tợn chậm rãi yên tĩnh lại, khôi phục vẻ thâm u trong trẻolạnh lùng ngày xưa, khuôn mặt tuấn tú nhàn nhạt ửng đỏ, dường như là vì lời nói của nàng mà vui vẻ vậy. Hắn buông tay nắm cằm nàng, sáp đến ôn nhu liếm hôn cằm nàng, giống như áy náy hành vi vừa rồi, muốn giúp nàng hôn đi tất cả đau đớn bị hắn siết.
A Nan nhẹ nhàng thở ra, thuận theo dựa vào lồng ngực hắn, mặc hắn trìu hôn môi, trái tim vẫn còn đập thình thịch.
Hắn thực phấn khởi, hôn môi nàng thật lâu, thậm chí mở vạt áo nàng, dịu dàng hôn lên ngực nàng, không mang theo dục vọng, chỉ là đơn thuần muốn hôn nàng.
“A Nan, nàng cũng là của ta!” hắn nói, lại nhịn không được hôn nàng một phen.
Bây giờ A Nan coi như hiểu được ý tứ hắn muốn biểu đạt, hắn muốn nàng trung thành sạch sẽ, mọi thứ của nàng đều thuộc về hắn, không để cho bất cứ ai làm bẩn nàng. Giống vậy, tất cả của hắn cũng là của nàng, nếu nàng dám có ý niệm đưa hắn cho người khác trong đầu, hắn không chịu được, sẽ hóa thân thành ma quỷ.
Đây thật là…….
A Nan sao lại có cảm giác vừa buồn cười vừa uất ức. Chỉ cần nàng không sinh ra ý tưởng bất trung trinh, cả đời hắn sẽ thuộc về nàng, hoàn toàn chỉ thuộc về một mình nàng. A Nan không biết loại tư tưởng đó của hắn ở thời đại này làm sao nuôi dưỡng ra, nhưng cũng là may mắn của nàng, giữa nghìn vạn người, chỉ có nàng gặp được hắn.
Chờ hai người ổn định tâm tình, Sở Bá Ninh lại nghiêm mặt nói: “Tối qua, nàng không nên đến, bổn vương có thể nhẫn!”
Nhẫn đến nổ tan xác chết sao?
A Nan ở trong lòng khinh bỉ, nếu tối qua nàng không đi, hắn lại không tìm nữ nhân khác, như vậy hắn sẽ thành Vương gia đầu tiên của Đại Sở chết vì dục hỏa đốt người. Chuyện này so với hôn quân chết trên người nữ nhân còn khôi hài hơn, tuyệt đối lưu danh sử sách.
Bây giờ A Nan cũng lớn gan hơn, rất nhiều lời dám nói thẳng: “Vương gia, Tô ma ma đã nói với thiếp dược tính của đài hoa hồng, nếu không cùng nữ tử giao hoan, hoàn toàn không thể giải dược tính? Xin hỏi, chàng có thể nhẫn tới khi nào?”
A Nan hỏi thật không khách khí, làm cho bạn Vương gia đần mặt.
A Nan thắng một trận, nhếch mũi lên, vô cùng đắc thắng, đang định tiếp tục tác oai tác oái trên đầu hắn thì bị hắ kéo vào lòng, nói: “Tóm lại, lần này nàng rất lỗ mãng! Bổn vương rất tức giận.”
Thà nói giận hành vi của nàng, còn hơn nói giận chính mình vậy mà lại trúng ám toán, hại nàng mệt mỏi một phen
Nghĩ đến, ánh mắt thanh u của Sở Bá Ninh xẹt qua tia tàn nhẫn.
A Nan hiểu, vị Vương gia này là lo lắng hành vi không trân trọng mình của nàng tối qua. Mà phản ứng của A Nan là, dù sao cũng đã xảy ra, có vội cũng vô dụng, hơn nữa nàng đang là phụ nữ có thai, trừng phạt không được, mắng cũng không được, hắn muốn làm gì thì làm đi.
Vì thế, A Nan thả lỏng tựa vào ngực hắn, lại hơi buồn ngủ.
Sở Bá Ninh nâng mặt nàng lên, lần nữa nói rõ: “Không cho phép lại làm chuyện nguy hiểm!”
Dưới sự bá đạo của hắn, A Nan gật đầu qua loa, nàng là người yêu đời, sao lại đi làm chuyện nguy hiểm?
Sở Bá Ninh hài lòng biểu hiện tốt của nàng, ôm nàng cùng nằm trên giường, dịu dàng vuốt ve lưng nàng, bồi nàng cùng ngủ.
“Nga, đúng rồi, Vương gia, Diêu Khả Nhân kia……” A Nan nhớ tới ả đầu sỏ gây chuyện, tức thì muốn đứng dậy.
Chỉ là nàng nhanh chóng bị một đôi tay hữu lực kéo trở về lồng ngực hắn. Hắn thậm chí vươn một chân tiến vào giữa hai chân nàng cọ xát, cọ đến thân thể nàng mềm nhũn, mặt đỏ bừng thở hổn hển.
“Không cần để ý đến người sắp chết.”
Thanh âm thản nhiên của hắn lướt qua tai nàng.
A Nan phátlạnh trong lòng, sau lại nhớ đến hành vi của Diêu Khả Nhân, bản thân biết tính tình cùng kiêu ngạo của hắn, làm vậy là tốt nhất. Nàng cùng Diêu Khả Nhân chẳng qua gặp mặt vài lần, giờ lại nói vài lời cầu tình thì giống như giả mù sa mưa à? A Nan tâm tình phức tạp, nàng đến từ thế giới pháp chế hòa bình, tôn trọng sinh mệnh, vĩnh viễn cũng không thể thích ứng hành vi nhẹ nhàng bâng quơ đoạt mạng người; nhưng, Diêu Khả Nhân làm sai, hại bọn họ thiếu chút nữa gặp chuyện không may…..
“Đừng nghĩ đến người không liên quan.”
Hắn nói xong, nâng mặt nàng trực tiếp chặn miệng nàng, hôn đến nàng mơ mơ hồ hồ, hoàn toàn vứt Diêu Khả Nhân ra sau đầu, mới thả cho nàng mệt mỏi ngủ.
ác định nàng đã ngủ say, Sở Bá Ninh chậm rãi đứng dậy, vén tóc rối tung trước ngực ra sau tai.
Tùy tiện mặc quần áo, Sở Bá Ninh ra khỏi phòng.
“Gọi Tử Tu đến đây.” Sở Bá Ninh phân phó nha hoàn canh giữ bên ngoài.
Nha hoàn đáp lời, phúc thân rời đi.
Lát sau, Ôn Lương đến.
Màn đêm phủ xuống, trên bậc thềm trước phòng, nam nhân đứng trước viện đưa lưng về phía cửa, cẩm bào tùy ý khoác trên người tạo ra loại hương vị vừa cao lớn vừa tao nhã.
“Vương gia.” Ôn Lương cung kính chắp tay hành lễ.
Lúc này trừ bọn họ, bốn phía không người, nha hoàn sớm lặng lẽ ẩn vào chỗ tối từ lúc Ôn Lương đến.
“Tử Tu, có chuyện bổn vương cần ngươi làm.”
“Vương gia cứ dạy.” Ôn Lương cười, khuôn mặt tuấn mỹ trong trẻo.
“Đưa Diêu Khả Nhân đến lều trại Hắc Thủy thành Bắc Việt một thời gian, sau đó cho người đưa nàng vào hoàng cung Bắc Việt.”
Ôn Lương nhướn mày, lều trại Hắc Thủy thành Bắc Việt kia là thanh lâu của người Bắc Việt, nữ nhân ở đó ngoài bán thân căn bản không còn cách nào để sinh tồn. Ngoài ra, đưa đến hoàng cung……. chẳng lẽ muốn dụ Đô La Khôi xuất hiện?
Ôn Lương nhất thời không biết nói gì.
“Người của ngươi hãy âm thầm bảo vệ Diêu Khả Nhân, chỉ khi sinh mạng cô ta sắp mất thì cứu, đừng để cô ta chết. Đến khi cô ta rời khỏi lều trại, mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì cũng được, khiến Đô La Khôi tin cô ta bất ngờ gặp nạn lưu lạc đến Bắc Việt. Đô La Khôi hận thấu xương Vương phi của bổn vương, tin rằng thấy cô ta, hắn sẽ rất vui vẻ.”
Ôn Lương giờ đã chắc chắn, Diêu Khả Nhân tất nhiên đắc tội rất sâu với Vương gia, bằng không sẽ không dùng biện pháp thâm độc vậy để đối phó một nữ nhân. Vốn dĩ Diêu Khả Nhân ngoan ngoan trong tướng quân phủ, Sở Bá Ninh có thể xem nàng như không tồn tại — thực tế là Sở Bá Ninh rất tự tin, mới vô ý bị một y nữ nho nhỏ ám toán, chuyện này khiến hắn rất phẫn nộ, cùng nhục nhã, cho nên đối phó với người thâm độc thế nào thì thâm độc thế ấy.
Ôn Lương đáp lời, xem như cam đoan chuyện này. Sau đó mắt vừa đảo, đột nhiên cười hì hì hỏi: “Vương gia, Vương phi đâu? Hôm nay cả ngày không gặp nàng, không biết nghĩa tử của ta thế nào ~~”
Sở Bá Ninh liếc xéo hắn một cái, trực tiếp phất tay áo bỏ về phòng.
Ôn Lương sờ sờ mũi, kết hợp chuyện vừa rồi Sở Bá Ninh giao cho làm cùng tin tức mình thu được, lòng đã đoán ra vài phần chuyện Diêu Khả Nhân vuốt râu hùm ra sao. Thật không biết nên nói nàng gan dạ, hay nói nàng ném chuột sợ vỡ bình. Túc vương không phải người dễ dàng tính kế, dám tính kế hắn, cuối cùng nếu không phải bị hắn chỉnh đến chết, thì chính là bị vị Hoàng đế sủng đệ đệ của hắn âm thầm xử lý.
*******
Sở Bá Ninh trở lại trong phòng, A Nan còn đang ngủ, vẫn duy trì tư thế khi hắn rời đi, chỉ là mới một lúc mà thái dương đã rịn ra một tầng mồ hôi.
Hắn cởi quần áo trên người, chỉ mặc tiết khố trực tiếp lên giường, lần nữa ôm nàng vào lòng, tay kia lấy ra cây quạt ở đầu giường, cẩn thận giúp nàng quạt.