Mục lục
[Trùng Sinh] Cuộc Sống Thường Ngày Của Cửa Hàng Thú Cưng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Nghị dẫn Vú Em đi theo giám đốc tới phòng chiếu phim, phát hiện ở trước cửa không có người soát vé, bên trong cũng không có một bóng người.

Hóa ra là bao hết cả phòng, hèn gì Phương Nghị có thể dẫn Vú Em vào.

Phương Nghị mở hộp bắp rang của Vú Em ra, đặt ở bên tay, rồi cho Vú Em ngồi ngay bên cạnh, còn Vú Anh thì ngồi ngốc ở một bên.

“Trả hết bao tiền Bao hết phòng chắc cũng mất không ít nhỉ” Đỗ Thiên Trạch đã bị Phương Nghị lây cái bệnh keo kiệt rồi, giờ đang ngồi ở bên cạnh suy ngẫm bao hết cả phòng phim này thì phải tốn tới mấy trăm mấy ngàn lận đó, đủ mua cả đống đồ hộp cho mèo.

“Không tốn tiền. Tiểu Duyệt sắp xếp giúp chúng ta.” Bất quá, Phương Nghị cũng biết Phương Duyệt không có bản lĩnh này, nhất định là Tô Nhiễm giúp bọn họ rồi.

“Lần sau đừng làm vậy. Phí tiền quá.” Tuy Đỗ Thiên Trạch cảm thấy hẹn đi xem phim rất ấu trĩ, nhưng phải nói một điều, Phương Nghị có thể cùng đi xem phim với cậu, cậu vẫn rất vui.

Đèn trong phòng tắt dần, lúc tên phim hiện lên trên màn ảnh, Đỗ Thiên Trạch có chút kích động, hiểu ra vì sao Phương Nghị muốn bao hết phòng.

Lúc trước Phương Duyệt cắt clip, Phương Nghị đã từng xem qua rồi. Cái MV vừa được tung lên mạng thì liền nổi tiếng, có hơn hai trăm vạn lượt xem. Fan Weibo của anh cũng tăng không ít. Bởi vì Phương Nghị không xem trước phim nên đã lầm tưởng phim này có cơ tình như trong MV thật, xem hơn một nửa phim mới biết, tài năng của Phương Duyệt thiệt quá mạnh mẽ, triệt để cắt vai nữ chính không còn manh giáp.

Lúc Đỗ Thiên Trạch xuất hiện, vừa lên sàn đã làm cho người ra cảm thấy cực kỳ kinh diễm, rất tiên, rất đẹp, tiên phong đạo cốt nhưng lại lộ vẻ cô đơn. Nhưng mà, Phương Nghị cảm thấy Đỗ Thiên Trạch trong phim nhìn không thuận mắt như Đỗ Thiên Trạch ở ngoài đời.

Đột nhiên có vài tiếng nho nhỏ vang lên bên tai Phương Nghị. Phương Nghị cúi đầu nhìn, Vú Em đang lén ăn vụng bắp rang, cái lưỡi duỗi ra dài thật dài, cuốn lấy một viên bắp rang ra. Lúc Phương Nghị nhìn qua, đầu lưỡi của Vú Em còn chưa kịp rút về vòm miệng.

Vú Anh cũng không xem phim, nó đang nhìn chằm chằm vào Vú Em, nhìn thấy Vú Em trộm được bắp rang liền vui vẻ cực kỳ, cứ y như bản thân nó được ăn vậy.

Vú Em ngẩng đầu, thấy Phương Nghị phát hiện nó ăn vụng bắp, liền bị kinh sợ, nuốt thẳng viên bắp xuống họng, mắc nghẹn.

“Khụ khụ khụ…” Vú Em lập tức lớn tiếng ho khan.

“Mày đó…” Phương Nghị cầm nước khoáng cho Vú Em uống vài hớp, gây sức ép hết nửa ngày mới hòa hoãn lại được.

Nhưng xem được tới nửa phim, Vú Em lại tiếp tục ăn vụng thêm vài miếng nữa. Phương Nghị thấy nó không ăn nhiều nên cũng để mặc nó. Ai ngờ, lúc tối trở về, Vú Anh lại xảy ra chuyện, bắt đầu tiêu chảy, còn phát sốt.

Vú Em cực kỳ sốt ruột, cứ xoay quanh Vú Em. Có không ít động vật trong sân cũng chạy tới an ủi Vú Anh. Thậm chí, Thổ Phỉ còn lấy cà rốt mình lén giấu đem ra cho Vú Anh. Nhưng Vú Anh giờ rất suy yếu, ăn cái gì cũng không vô.

“Vú Em, lại đây.” Phương Nghị cho Vú Anh uống thuốc xong liền gọi Vú Em tới bên người, cực kỳ nghiêm khắc mà hỏi: “Mày có lén đưa bắp rang cho Vú Anh ăn không”

“Ẳng ẳng…” Vú Em cúi đầu, khẽ đáp lại vài tiếng. Nó quả thật đã hiến cho Vú Anh hai viên bắp rang.

“Vú Anh không giống mày. Dạ dày của nó rất yếu, có rất nhiều thứ nó không thể ăn, nhất là thức ăn có cho thêm bơ. Lần sau đừng cho nó ăn bậy nữa, có biết không” Phương Nghị thận trọng cảnh cáo Vú Em.

Vú Em cúi đầu, rũ đuôi, lặng lẽ rời đi, đến nằm bên cạnh Vú Anh.

Bởi vì Vú Anh sinh bệnh, Vú Em lo để nó leo lầu sẽ mệt, nên không lên lầu theo Phương Nghị. Ngày nào cũng ở dưới lầu ngủ cùng với Vú Anh, khiến Vú Anh vui vẻ không thôi. Tuy sinh bệnh, nhưng tinh thần lại rất tốt, khẩu vị cũng tốt. Ngày nào nó cũng ăn rất nhiều, còn ỷ vào cái thân bệnh hoạn của mình mà cứ bám lấy Vú Em không rời. Vú Anh sinh bệnh cũng bởi do Vú Em, nên Vú Em rất ngoan ngoãn phục tùng Vú Anh, không chỉ ở cùng với nó mỗi ngày, mà còn gọi thêm nhiều con thú khác tới chơi cùng Vú Anh.

Mỗi ngày Đỗ Thiên Trạch đều ở bên cạnh quan sát Vú Anh và Vú Em, phát hiện Vú Anh rất âm hiểm, đã khỏe rồi mà cứ trưng ra cái bộ dáng yếu ớt, cứ bám Vú Em đòi chơi chung, quả thực đã khiến chỉ số thông minh trung bình của đám chó kéo lên giá trị cao nhất rồi.

Phương Nghị cũng biết Vú Anh đang giả bộ bệnh, thấy nó đã tương tư đơn phương nhiều năm, hiếm khi được ở chung với Vú Em nhiều như vậy nên cũng để mặc nó. Lúc Vú Em dẫn Vú Anh đi tìm anh lấy thuốc uống, anh đều lấy thuốc dinh dưỡng Ninh Phong để lại đút cho Vú Anh uống.

Qua vài ngày, Đỗ Thiên Trạch nhận được thông báo cắt hợp đồng với công ty giải trí. Cậu và Hải Dương đều bị công ty đuổi việc, ngay trước khi ký kết hợp đồng quay phim mới của Ninh Phong. Đây xem như là một món quà lớn của Bùi Thuần Bác tặng cho cậu.

Nhưng theo sát đó lại là một tin xấu, ngay ngày hôm đó, Trì Thụy gọi điện thoại tới, hỏi Đỗ Thiên Trạch sao lại đắc tội với Bùi Thuần Bác. Bởi vì địa vị của Bùi Thuần Bác ở trong công ty khá cao, hắn không thể ra mặt phản đối quyết định kia được, chỉ có thể lặng lẽ khuyên bảo giúp, nhưng hắn muốn biết nguyên nhân trước.

Đỗ Thiên Trạch cũng không nói rõ ràng, chỉ nói mình ở trong công ty đắc tội với một vị mỹ nữ, sau đó cứ như vậy, tình huống cụ thể cậu cũng không rõ lắm, nhưng lại đặc biệt tri kỷ khuyên nhủ Trì Thụy, Bùi Thuần Bác là nguyên lão trong công ty, Trì Thụy không thể vì một tiểu minh tinh như cậu mà đắc tội với Bùi Thuần Bác được. Hơn nữa, sau khi Phương Nghị biết cậu bị hủy hợp đồng, cũng đã dàn xếp xong với Ninh Phong rồi, để cậu vào làm trong công ty của Ninh Phong, không cần Trì Thụy phải quan tâm tới chuyện của cậu nữa.

Tuy trong điện thoại, Trì Thụy không nói gì nhiều, nhưng lại khiến Đỗ Thiên Trạch gặp áp lực rất lớn. Cho dù không đối mặt nói chuyện, nhưng khắp thân Đỗ Thiên Trạch đều tuôn ra mồ hôi lạnh.

“Nếu là vậy, tôi cũng không giữ cậu lại nữa. Mấy ngày nữa có rảnh thì cùng đi ăn cơm đi.” Sau khi trầm mặc một hồi, lâu đến mức Đỗ Thiên Trạch xém chút đã tắt luôn điện thoại thì Trì Thụy mới lên tiếng.

“Là tôi nên mời tổng giám đốc Trì mới đúng. Cám ơn anh đã chiếu cố tôi trong suốt mấy năm nay, nhưng có lẽ vài ngày tới tôi sẽ bận. Phim điện ảnh sẽ khởi máy vào ba ngày sau. Hôm nay thì tôi lại phải trở về nhà cũ rồi.” Dạo này Đỗ Thiên Trạch đã cố gắng sắp xếp kín lịch nhất có thể. Nói thật thì, đã rời khỏi công ty rồi, cậu cũng không muốn nhìn thấy Trì Thụy thêm chút nào nữa.

“Vậy sau này hẵng nói tiếp.” Trì Thụy không đợi Đỗ Thiên Trạch đáp lại, liền cúp điện thoại, rõ ràng là đang mất hứng.

“Có rảnh không Về nhà với em đi.” Đỗ Thiên Trạch kêu Phương Nghị đang ở cách đó không xa. Tuy cậu không định về nhà, nhưng đã nói rồi thì về thăm nhà cũng được, dẫn theo Tiểu Thổ Phỉ luôn. Mỗi lần Đỗ Thiên Trạch gọi điện thoại về, mẹ Đỗ đều hỏi thăm Tiểu Thổ Phỉ.

“Được.” Phương Nghị gật đầu.

Lúc đi, Phương Nghị có chút rối rắm. Đây là lần đầu tiên đi gặp gia trưởng, phải mang quà gì về bây giờ

“Trong nhà không thiếu thứ gì cả. Nếu thực sự muốn tặng, vậy đem chút đồ ăn và đồ chơi cho Đại Thi Tiểu Từ đi.” Đại Thi Tiểu Từ chính là mèo con và chó con Đỗ Thiên Trạch mang về nhà cũ, giờ tụi nó đã lớn rồi. Mèo con tên là Tiểu Từ, chó con thì tên là Đại Thi. Tên là do ba Đỗ đặt. Lúc Đỗ Thiên Trạch gọi về nhà, mẹ Đỗ luôn oán giận với cậu, nói ba Đỗ quá cưng chiều Đại Thi Tiểu Từ, luôn lén cho tụi nó đồ ăn vặt, bà đã nhắc nhở rất nhiều lần, nhưng ba Đỗ không nghe.

“Được.” Phương Nghị liền chọn mấy bao thức ăn cho chó và mèo ở trong tiệm, lại cầm theo không ít hộp đồ ăn vặt và một cái hộp to đùng chứa đầy đồ chơi đám chó mèo thích bỏ vào cốp xe. Đương nhiên, anh làm sao quên được Tiểu Thổ Phỉ, cái đứa quan trọng nhất này chứ.

Tuy ba Đỗ đã tha thứ cho cậu, nhưng Đỗ Thiên Trạch vẫn rất lo lắng. Ba Đỗ đối xử với cậu như thế nào thì cũng không sao cả, nhưng nếu ông và Phương Nghị cứng đối cứng với nhau, đó không phải là hình ảnh Đỗ Thiên Trạch muốn nhìn thấy. Đỗ Thiên Trạch gọi điện thoại cho Đỗ Gia Mặc trước, uyển chuyển mà nói với Đỗ Gia Mặc rằng muốn dẫn Phương Nghị về nhà.

Cho nên, lúc bọn họ về đến nhà, Đỗ Gia Mặc đã chờ sẵn ở dưới lầu.

Phương Nghị xách Tiểu Thổ Phỉ ra trước, sau đó lấy đồ đằng sau cốp xe ra. Đỗ Gia Mặc cực kinh ngạc nhìn Phương Nghị lấy từng bao thức ăn cho thú cưng ra khỏi cốp. Tuy đồ sau cốp không hẳn chỉ có thức ăn chó mèo, nhưng đa phần là đồ hộp dành cho chó mèo, cuối cùng là một hộp đồ chơi cho chó mèo. Hết nói nổi rồi. Lần đầu tiên anh thấy có người đi gặp trưởng bối lại mang cả đống đồ dành cho thú cưng như vậy đấy.

“Thiên Trạch, em…” Đỗ Gia Mặc nhịn cười mà vỗ vai Đỗ Thiên Trạch, cảm thấy Phương Nghị quá thành thật. Nhưng Phương Nghị chọn đúng rồi, ba Đỗ và mẹ Đỗ nhất định sẽ thích mấy món này.

“Tiểu Thổ Phỉ cũng tới nha.” Mẹ Đỗ thấy Tiểu Thổ Phỉ thì vui mừng hết sức, không thèm để ý Phương Nghị tặng mình cái gì, liền ôm Tiểu Thổ Phỉ đi vào nhà. Đỗ Thiên Trạch bị quên ngay cửa thì rất bất đắc dĩ, cậu vậy mà lại không bằng một con thỏ.

Trước khi Tiểu Thổ Phỉ đến, nó đã được Phương Nghị dạy dỗ. Tuy nó không nhớ mặt ba Đỗ và mẹ Đỗ, nhưng vẫn tỏ ra đáng yêu mà chào đón bọn họ, sau đó đi tìm Đại Thi Tiểu Từ chơi. Nó vẫn còn nhớ Đại Thi và Tiểu Từ. Trước kia đã từng chơi chung với nhau, nhưng giờ Đại Thi đã lớn hơn nó một vòng rồi

“Hai đứa lái xe lâu như vậy chắc mệt rồi. Thức ăn đã chuẩn bị xong, qua một lát là ăn được thôi. Hai đứa nghỉ ngơi một lát đi.” Mẹ Đỗ vội vàng vào nhà bếp. Đỗ Thiên Trạch lo mẹ Đỗ làm có một mình nên cũng qua theo, để Phương Nghị ở lại phòng khách một mình. Đại Thi Tiểu Từ và Tiểu Thổ Phỉ đều lộ vẻ cực kỳ thân mật mà đứng bên cạnh Phương Nghị.

“Tôi thường hay lén trộm đồ ăn cho Tiểu Từ, liều lĩnh chịu bị mẹ mắng, vậy mà Tiểu Từ còn chưa thân thiết với tôi như vậy đâu.” Đỗ Gia Mặc ở bên cạnh nói. Anh thật không ngờ, Đại Thi và Tiểu Từ ở nhà bọn họ lâu như vậy mà vẫn còn nhớ Phương Nghị.

“Trí nhớ của chó mèo rất tốt. Nếu anh đối xử không tốt với nó, nó sẽ nhớ cả đời. Anh đối xử tốt với nó, nó cũng sẽ nhớ thật lâu.” Phương Nghị xoa đầu Tiểu Từ, nói. Chuyện của anh và Đỗ Thiên Trạch, Tiểu Từ đã phí không ít sức.

“Nghe nói anh mở cửa hàng thú cưng hả” Ba Đỗ đột nhiên hỏi.

“Dạ, có mở một cửa hàng thú cưng nhỏ.” Phương Nghị gật đầu, cực kỳ cung kính mà đáp lời.

“Cái cửa hàng thú cưng do anh mở có nhỏ nhắn gì đâu. Ngày nào chả đăng vài tin tìm người nhận nuôi trên Weibo.” Ba Đỗ hừ một tiếng, tiếp tục nói: “Không phải anh mở cửa hàng thú cưng sao Sao không bán thú trong cửa hàng mà lại tìm người nhận nuôi tụi nó”

“Những chó mèo đó đều là chó mèo hoang con nhặt được. Chủng loại không tốt. Đa phần đều là chó quê mèo ta, bán không được bao tiền, không bằng tìm cho tụi nó một vài chủ nhân tốt, để sau này tụi nó có thể sống tốt một chút.” Phương Nghị bị ba Đỗ dọa sợ rồi. Tuổi của ba Đỗ đã lớn vậy mà vẫn còn chơi Weibo.

“Tôi nghe nói anh nhặt không ít chó mèo rồi nuôi trong tiệm. Vậy cửa hàng thú cưng của anh còn kiếm được tiền không”

“Kiếm không nhiều, miễn cưỡng có thể cân bằng được thu và chi.” Phương Nghị thành thật nói.

“Công việc của Thiên Trạch cũng kiếm được vài đồng. Anh cứ để nó giúp anh một ít, nhưng không được quá phận, đừng để nó không có tiền xài, nghe chưa” Ba Đỗ nói xong, liền chắp tay sau đít mà đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK