“Có muốn tôi giúp không Anh họ của tôi chắc là có thể giúp đối phó với gã.” Bùi Hạo Ngôn chủ động hỏi.
“Không cần.” Phương Nghị đọc tư liệu của Hoa Tử Dịch. Phỏng chừng cuộc sống trong tù của Hoa Tử Dịch không tốt lắm. Lúc ra tù, tính tình gã thay đổi cực lớn, đuổi toàn bộ người làm trong nhà đi hết, phần lớn thời gian sống trong biệt thự chỉ có mỗi một mình gã. Chuyện này rất tốt.
“Cái kia…” Phương Nghị xem xét nơi ở của Hoa Tử Dịch, phát hiện mình không tìm được chỗ thuê gần đó, đành hỏi Bùi Hạo Ngôn: “Khu biệt thự kia có cho thuê không” Vì để trừng phạt Hoa Tử Dịch mà phải tốn cả đống tiền để mua cả một căn biệt thự thì phí quá.
“Không.” Bùi Hạo Ngôn đáp. Người mua biệt thự ở khu đó đều là người có tiền. Đâu ai rảnh kiếm chút tiền thuê như vậy chứ. Bất quá, “ Tôi có người anh họ có mua một căn trong khu đó. Tôi lập tức bảo anh ta nhường căn nhà đó lại cho anh dùng.”
Bùi Hạo Ngôn nói xong, không chờ Phương Nghị đáp lại đã cúp điện thoại. Không lâu sau, anh lại gọi điện cho Phương Nghị, nói anh họ của anh đã đồng ý để căn nhà kia cho Phương Nghị dùng, ngày mai Phương Nghị có thể dọn qua bên đó.
“Đã làm phiền cậu rồi.” Phương Nghị biết, dù có từ chối thì Bùi Hạo Ngôn cũng sẽ không nghe lọt vào tai, lại vừa lúc anh cần dùng căn nhà này.
Vài ngày sau, Bùi Hạo Ngôn chủ động lái xe đưa Phương Nghị tới biệt thự. Bên trong đã được thu dọn sạch sẽ, phòng khách cũng cố ý chừa trống để Phương Nghị có thể tùy ý đặt đồ.
“Căn biệt thự này không tệ.” Chu Sùng Văn nằm trên ghế salon, rất thích ý mà nói. Căn biệt thự này không chỉ đẹp, mà bên trong cũng thiết kế rất tốt. Chỉ nhìn cái sô pha này thôi thì biết đã phải tốn cả đống tiền rồi.
“Thời gian khá gấp nên chỉ có thể sắp xếp như vậy. Mọi người định ở đây vài ngày vậy có muốn sắp xếp người đưa cơm tới không Đây là số điện thoại của siêu thị ở gần đây. Muốn cái gì thì cứ gọi qua đó, không cần trả tiền, hóa đơn cuối tháng tôi sẽ đưa cho anh họ.” Bùi Hạo Ngôn đưa một cái danh thiếp cho Phương Nghị.
“Phục vụ chu đáo thật. Thuê căn này hết nhiêu” Chu Sùng Văn cầm lấy danh thiếp, phát hiện hóa ra là thẻ vàng của siêu thị liền thầm phỉ nhổ trong lòng, đồ dùng của thổ hào thật khiến người ta đố kỵ.
“Không phải trả tiền thuê. Mọi người cứ yên tâm ở. Muốn ở bao lâu cũng được.” Bùi Hạo Ngôn ở bên cạnh giải thích.
“Nhóc con, tôi hỏi cậu.” Nghe Bùi Hạo Ngôn nói, lại nhìn thái độ của Bùi Hạo Ngôn, Chu Sùng Văn kéo lấy Bùi Hạo Ngôn, hỏi: “Cậu không phải đã thích Tiểu Duyệt nhà tụi tôi rồi chứ”
“Không phải, không phải.” Bùi Hạo Ngôn vội vàng lắc đầu.
“Vậy là cậu thích Phương Nghị rồi. Cái này không được đâu. Cậu ta là người đã có gia đình rồi.” Chu Sùng Văn rất nghiêm túc mà nói.
“Tôi không thích Phương Nghị. Nhưng tôi rất bội phục anh ta. Tôi đã gặp Đỗ Thiên Trạch rồi. Anh ấy rất tốt. Anh đừng có nói lung tung.” Bùi Hạo Ngôn bị Chu Sùng Văn nói đến dở khóc dở cười, liền vội vàng giải thích. Lúc trước vì chuyện điều tra đã khiến Phương Duyệt tức điên rồi, nếu còn để cho Phương Duyệt nghe thấy mấy cái này nữa, vậy sau này anh khỏi tới cửa hàng thú cưng luôn.
Ban đêm, Phương Nghị thừa lúc vắng người, cho một chiếc xe tải lớn chở đám chó mèo và một ít đồ dùng cần thiết tới. Vừa mới thu dọn xong, Bùi Hạo Ngôn đã chạy tới, có chút hưng phấn bảo rằng mình cũng muốn ở đây, muốn xem hành động của Phương Nghị. Anh cảm thấy rất hứng thú với kế hoạch giả thần giả quỷ của Phương Nghị.
Ở nhờ nhà Bùi gia, Phương Nghị không thể từ chối Bùi Hạo Ngôn được. Dù sao thì mấy cái lễ tiết cơ bản anh vẫn phải biết. Hơn nữa, Bùi gia muốn biết cái gì, anh dù muốn cũng giấu không được. Vì thế anh cứ đơn giản mà để Bùi Hạo Ngôn vô tư xem thôi.
Vào đêm, Vú Em dẫn hai con hamster lên đường, Phương Nghị ở bên cạnh chỉ huy, để tụi nó gắn vài cái camera vào phòng khách, sân và phòng ngủ của Hoa Tử Dịch.
Đây là lần đầu tiên hai con hamster làm việc, nên không thành thục lắm, có rất nhiều camera đặt sai hướng. Phương Nghị phải bắt tụi nó đi qua đi lại mấy lần mới chỉnh đúng hướng của camera.
Tuy hướng quay của camera không đúng lắm, nhưng dạo gần đây Phương Nghị cũng đã thăm dò được nơi Hoa Tử Dịch thường xuyên qua lại. Dạo này tinh thần gã rất sa sút, rất ít khi ra ngoài. Ban ngày, lúc ăn cơm, gã mới đi ra ngoài một lúc. Thời gian còn lại, gã cứ trốn trong phòng ngủ, xem video hắn quay lúc ngược đãi động vật, đồng thời tóm mấy con thú nhồi bông làm giống như thật ra mà dằn vặt tụi nó.
Vì để cho càng chân thật hơn, Hoa Tử Dịch còn nhét vào trong người đám thú nhồi bông đó vài túi máu. Lúc giải phẫu thấy máu chậm rãi chảy ra, gã liền lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.
Hoa Tử Dịch đã thành ra như vậy rồi nhưng vẫn chưa biết hối cải, Phương Nghị cảm thấy gã đã hết thuốc chữa.
“Đệt mịe, thằng này vẫn biến thái như xưa.” Chu Sùng Văn nhìn chằm chằm vào video, lộ vẻ buồn bực cực kỳ mà nói. Anh không thể hiểu nổi mấy cái ý tưởng biến thái đó. Cắt động vật thành từng miếng như vậy bộ chơi vui lắm sao
“Trong hai ngày này ra tay luôn đi. Đừng đợi nữa. Gã là người đầu tiên tôi muốn thiên đao vạn quả* đó.” Chu Sùng Văn nhìn con mèo giả kia chậm rãi chảy máu, trong lòng bực bội, cho dù đó chỉ là một con mèo giả, nhưng trong lòng anh cũng khó chịu.
*thiên đao vạn quả: chém ngàn đao, lóc thịt thành vạn miếng.
“Đang chuẩn bị.” Mấy ngày nay, ngoại trừ điều tra sở thích thói quen của Hoa Tử Dịch ra, Phương Nghị cũng đang tìm địa hình thích hợp. Ban ngày có người, anh đành phải nhân lúc buổi tối mới có thể đi ra. Tuy khó tìm, nhưng dưới sự trợ giúp của Vú Em, anh đã thành công tìm được nơi xuống tay.
Phương Nghị bắt đầu ra tay. Vì thế, hôm nay, lúc Hoa Tử Dịch đang ở trong phòng khách ăn cơm, gã đã nghe thấy tiếng mèo kêu rất thê lương, nghe đến mức khiến gã tâm phiền ý loạn. Đi ra sân, gã thấy một con mèo đen đang ngồi ở trên cây đại thụ. Nó cúi đầu nhìn gã, đôi mắt xanh biếc, lộ ra ánh mắt hung ác, miệng rõ ràng không hề hé mở nhưng tiếng mèo kêu khiến người buồn bực kia vẫn còn văng vẳng bên tai.
“Mày xuống đây cho tao.” Hoa Tử Dịch đứng ở dưới tàng cây, lộ vẻ cực kỳ hung ác vừa nói vừa định leo lên cây bắt con mèo kia xuống. Trong khoảng thời gian này, người nhà không cho gã ra ngoài, cũng không tìm cho gã chó mèo, khiến gã chán muốn chết. Nếu con mèo này không có mắt chủ động tới đây, thì vừa lúc để cho gã giải buồn một chút.
Con mèo đen vẫn cứ lộ vẻ cực hung ác mà nhìn Hoa Tử Dịch, nghe thấy giọng của gã cũng không thèm động đậy, chỉ lẳng lặng đứng ở trên cây, tiếng kêu càng thê lương hơn. Hoa Tử Dịch leo lên cây cả nửa ngày, phát hiện thân cây rất trơn, gã không leo lên được, đành đứng ở dưới tàng cây mà đe dọa vài tiếng với mèo đen. Không có đồ vật trợ giúp, gã đành phải xoay người vào nhà, tìm cái gì đó có thể bắt con mèo xuống. Vừa mới bước hai bước, một đàn chim sẻ chợt bay qua, một ít thứ từ trên trời rơi xuống ngay trên người Hoa Tử Dịch.
“Đồ chim không có mắt. Sao tụi mày vẫn còn sống ở trên đời này” Hoa Tử Dịch cực kỳ ghét bỏ mà nhìn phân chim trên người mình. Đám chim này không có mắt, nhưng mấy thứ tụi nó thải ra đều dính lên quần áo của gã, ngay cả trên đầu cũng có. Hoa Tử Dịch rất không muốn buông tha cho con mèo đen kia. Gã vừa quay đầu lại nhìn, liền kinh ngạc phát hiện mèo đen đã biến mất.
“Ngày mai lại đến ha.” Hoa Tử Dịch hô vài tiếng với cái chỗ mèo đen vừa đứng, sau đó vào nhà xử lý đống phân chim trên người mình.
Lúc mở cửa phòng ngủ ra, Hoa Tử Dịch chợt thấy một mèo đen lủi qua chân gã. Hoa Tử Dịch túm một cái, nhưng chỉ bắt được vài cọng lông mèo. Một con vật sống chủ động đưa tới trước mặt mình, Hoa Tử Dịch hưng phấn cực kỳ, không thèm để ý tới phân chim trên người, lập tức chạy đi bắt mèo. Nhưng gã vừa chạy xuống lầu, thì mèo đen lại biến mất.
“Tao không tin tao không thể bắt được mày.” Hoa Tử Dịch cúi đầu nhìn hai tay, cảm khái cực kỳ: “Thật là đã lâu rồi không được hưởng thụ khoái cảm khi máu tươi chậm rãi chảy ra nha.”
“Mụ nội, gã quả là tên biến thái.” Lúc Hoa Tử Dịch nói lời này, vừa vặn đứng ngay bên cạnh một cái camera, vì thế âm thanh cũng nghe rõ mồn một. Chu Sùng Văn thấy Hoa Tử Dịch đã vậy mà còn kiên quyết bắt mèo đem đi ngược đãi cho bằng được, cảm thấy giới hạn của mình đã bị kéo xuống thêm một tầng nữa rồi.
Hoa Tử Dịch quay trở lại phòng ngủ, phát hiện trên đất in lại một chuỗi dấu chân mèo, sắp xếp rất chỉnh tề, thoạt nhìn hình như là… chữ thì phải.
Dấu chân này giống như là dùng máu tươi để lưu lại. Hoa Tử Dịch đi ra xa một chút rồi nhìn, sau đó gã cười. Vết máu chân mèo này quả thực là sắp thành một chữ, là một chữ ‘chết’ đầm đìa máu.
“Xem ra là có người sắp xếp để đám chó mèo này báo thù rồi. Vừa lúc tao đang nhàm chán. Cứ đưa thêm nhiều chó mèo tới đi. Tới bao nhiêu thì tao giết bấy nhiêu.” Khóe môi của Hoa Tử Dịch nhếch lên, rất vui vẻ mà đi loanh quanh đống dấu chân kia. Mấy người kia muốn báo thù cho đám chó mèo, lại không dám tự mình ra mặt, chỉ có thể trốn ở chỗ tối huấn luyện đám chó mèo tới tìm gã. Gã vui lắm a, cứ như vậy thì gã không cần phải ra khỏi nhà vẫn có thể bắt được chó mèo a.
“Tâm lý mạnh mẽ thật. Chờ tao kêu anh tao đến, xem anh ấy ám thị tâm lý mày như thế nào.” Chu Sùng Văn thấy Hoa Tử Dịch đối với cái chữ bằng máu này chỉ lộ mỗi vẻ thờ ơ thì rất buồn bực. Quả nhiên, tâm lý của biến thái không thể dựa theo lẽ thường mà suy đoán.
“Không sao. Từ từ sẽ tới.” Phương Nghị biết Hoa Tử Dịch khó đối phó, nên anh đã chuẩn bị rất nhiều kinh hỉ cho Hoa Tử Dịch. Một cái không dọa được gã thì sẽ có thêm cái khác. Dù sao thủ đoạn anh có rất nhiều.
Nửa đêm, Hoa Tử Dịch bị một tiếng mèo kêu làm giật mình tỉnh giấc. Tiếng mèo kêu này rất kỳ quái, giống như là đang nói ‘đến đây, đến đây, đến đây đi’. Tiếng kêu nghe như đang ru ngủ, rất dịu dàng.
Hoa Tử Dịch yên lặng đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện ở trên cành cây ngoài cửa sổ có một con mèo đen đang ngồi xổm ở đó, lẳng lặng nhìn gã, tiếng kêu vẫn còn văng vẳng, nhưng miệng lại không hề động đậy.
“Tụi mày chỉ có chút kỹ xảo hù dọa người thế thôi sao” Hoa Tử Dịch cực kỳ khinh thường mà nói.
Gã vừa nói xong, tiếng mèo kêu ngoài cửa sổ liền ngưng bặt, trong phòng lại phát ra tiếng mèo kêu, là ở ngay trên giường của gã. Hoa Tử Dịch quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mèo đen đã biến mất.
“Vào phòng tao rồi, thì đừng nghĩ đi ra ngoài.” Hoa Tử Dịch đóng toàn bộ cửa sổ trong phòng lại, sau đó yên lặng đến bên giường, túm lấy góc chăn, dưới chân rất yên lặng.
Hoa Tử Dịch xốc chăn lên, bên trong trống trơn.
“Cũng chỉ có chút lá gan mà thôi.” Hoa Tử Dịch tiếc nuối cực kỳ. Con mèo đó vậy mà lại không dám tới gần gã. Thật khiến người ta cảm thấy tiếc nuối mà. Bất quá, lúc Hoa Tử Dịch ngủ lại lần nữa, trong phòng lại vang lên tiếng mèo kêu. Lần này, Hoa Tử Dịch chú ý, lặng yên không một tiếng động ngồi dậy, sau đó lập tức bật đèn lên, quả nhiên có một con mèo lớn màu vàng trắng đang ngồi ngay giữa phòng ngủ, đưa lưng về phía gã.
“Để tao xem mày còn chạy đi đâu.” Hoa Tử Dịch cực kỳ hứng phấn mà nhảy xuống giường. Vừa mới đi được hai bước, gã phát hiện con mèo kia đã quay mặt về hướng gã. Mặt nó bị cắt thành hai nửa, máu và óc trộn chung một chỗ, hoàn toàn không nhìn ra gương mặt trước kia của nó thế nào.