Đám mèo nghe Phương Nghị nói, liền tỏ ra rất vô tội mà ngẩng đầu lên nhìn Phương Nghị, sau đó tiếp tục bám lên người Vú Em. Đại Hoàng thì tỏ ra rất bình tĩnh mà đứng bên chân Phương Nghị, nhìn một đám chó mèo dán dính vào người Vú Em, một lát sau, nó kêu vài tiếng với cái đám lao nhao đó, đám chó mèo lập tức tránh ra hết, Đại Hoàng duỗi cái chân ngắn của nó ra, từng bước từng bước về phía Vú Em.
“Xem ra địa vị của Đại Hoàng không hề thấp a.” Đỗ Thiên Trạch vừa cười vừa nói. Trước kia cậu chỉ biết có rất nhiều chó mèo nghe lời Đại Hoàng nói, nhưng giờ xem ra, địa vị của Đại Hoàng so với Vú Em hình như tương đương nhau.
“Đại Hoàng được coi như là nguyên lão. Có rất nhiều chó con mèo con anh nhặt về đều do Đại Hoàng và Vú Em chăm sóc. Hơn nữa, bởi vì tính tình của Vú Em tốt, còn tính tình của Đại Hoàng thì nghiêm khắc, vì thế đám động vật trong sân sợ Đại Hoàng hơn.” Phương Nghị nhìn Đại Hoàng giống như nữ vương đi tới bên người Vú Em, sau đó rất thân mật mà dụi vào người Vú Em, Vú Em cũng cúi đầu liếm Đại Hoàng vài cái.
“Thật tốt.” Có thể cùng nhau trải qua sóng gió cũng là một loại hạnh phúc. Nếu ban đầu người Vú Em gặp được là Vú Anh, không biết bây giờ của tụi nó có thể tốt hơn hay không.
Phương Nghị thừa dịp mấy con mèo không chú ý, lặng lẽ thu gom chuột chết vứt đi. Đại Hoàng ở bên cạnh nhìn, nhưng không hề lên tiếng. Nó biết Phương Nghị không thích chuột, cho nên đồ vật nó chuẩn bị cho Vú Em đều là đồ chơi.
Trong lúc còn ở biệt thự, Phương Nghị lo Hoa Tử Dịch sẽ nhìn thấy mình, vì thế cơ hồ không ra khỏi cửa, chạy bộ cũng chỉ dám chạy trên máy tập, cảm giác bị đè nén cực kỳ. Bây giờ về nhà rồi, sáng sớm Phương Nghị liền rời giường, kéo Vú Em ra ngoài chạy bộ.
Lúc chạy bộ, Đại Phi cũng tới, còn dẫn theo Quý Phi, nó tỏ ra đắc ý vô cùng mà bay tới trước mặt Phương Nghị: “Tui là đại gia,tui là đại gia, tui là đại gia.”
“Nó đang phát điên cái gì vậy” Lúc Phương Nghị gặp Đình Sơn, liền hỏi Đại Phi đang phát điên cái gì, sao lại cứ lặp lại mãi câu đó thế.
“Mấy hôm trước chúng tôi mời được một vị ảnh đế, mời anh ta diễn lại một cảnh rất kinh điển của mình, trong đó có lời thoại cực kỳ khí phách chính là ‘tôi là đại gia’. Sau khi Đại Phi xem xong, liền đem lời kịch này thành lời nói ngoài miệng.” Đình Sơn lộ vẻ rất bất đắc dĩ mà giải thích. Lời này anh đã phải nói rất nhiều lần rồi. Đại Phi đã quen với người trong đài truyền hình, mỗi lần thấy người thì nói mình là đại gia. Có mấy lần Đình Sơn đi gặp giám chế, Đại Phi cũng ở bên cạnh kêu nó là đại gia, làm Đình Sơn sợ tới mức toát hết mồ hôi lạnh.
“Nó không phải là đại gia. Nó chính là tiểu bạch kiểm. Ngày nào cũng chạy tới nhà chúng tôi dành ăn với Quý Phi, ở trong ***g Quý Phi, lúc bay đi còn đòi tiền tiêu vặt. Cậu nói xem, con vẹt này có phải đã thành tinh rồi không” Thái Nhã ở bên cạnh oán giận. Giờ Đại Phi không chỉ đưa tiền cho cửa hàng thú cưng, mà còn đòi tiền nhà Thái Nhã, ngày nào cũng đòi, nhưng đòi không nhiều, mỗi ngày một tệ là đủ rồi. Tuy không có bao nhiêu, nhưng Thái Nhã khó chịu hết sức. Cô không đòi sính lễ bên nhà Đại Phi thì chớ, Đại Phi lại đòi đồ cưới của Quý Phi là sao.
“Sao chị lại nói chuyện này Nếu không em trả lại tiền cho chị nhé” Kỳ thật, Đại Phi làm chuyện này, Đình Sơn cảm thấy vui lắm. Này chứng tỏ Đại Phi là tay tán gái cao cấp chuyên nghiệp a. Nhưng Thái Nhã lại không vui, cơ hồ gặp ai thì liền kể.
“Mặc kệ cậu. Nếu không phải cậu bỏ mặc thì đâu có phát triển đến tình trạng như thế này” Thái Nhã trợn trắng mắt nhìn Đình Sơn, sau đó quay đầu nói với Phương Nghị: “Tôi nghe nói Thiên Trạch bị công ty đuổi rồi. Không sao chứ Có muốn tôi giúp không”
“Không cần đâu. Chờ quay xong phim điện ảnh này, cậu ấy sẽ lập tức ký hợp đồng với công ty của Ninh Phong.” Phương Nghị lắc đầu.
“Công ty của đại thần Ninh Phong. Cũng tốt lắm.” Thái Nhã chỉ biết Đỗ Thiên Trạch đang đóng phim điện ảnh của Ninh Phong. Tuy cũng có nghĩ như vậy, nhưng bên Đỗ Thiên Trạch không có truyền ra tin tức gì, nên cô không dám khẳng định.
“Cậu lại đây. Tôi nói cho cậu một tin này.” Thái Nhã kéo Phương Nghị đến một chỗ không người, thấp giọng hỏi: “Tôi nghe chị Tùy Viện nói, Hoa Tử Dịch phát điên rồi, ngày nào cũng kêu mèo đen trở về trả thù gã, có phải do cậu làm không” Lúc Thái Nhã nghe được tin này, người đầu tiên cô nghĩ đến chính là Phương Nghị. Giờ đã là xã hội gì rồi, cô không tin trên thế giới này có một thứ gọi là quỷ quái.
“Phải.” Nếu Thái Nhã hỏi, khẳng định trong lòng đã nắm chắc câu trả lời, anh liền đơn giản mà thừa nhận.
“Làm tốt lắm.” Thái Nhã nghe Phương Nghị trả lời, liền cười to: “Tôi vốn định mời thủy quân lên mạng quậy gã một trận, không ngờ cậu đã xuống tay trước rồi. Kẻ cặn bã thì nên đối phó như thế.”
Nói xong, Thái Nhã lại vỗ vai Phương Nghị rồi tiếp tục nói: “Cậu yên tâm. Miệng của chị đây rất kín. Chuyện này tôi chưa nói với Đình Sơn. Chị Tùy Viện cũng không nói với đạo diễn Lý. Nếu sau này còn làm chuyện này, cần hỗ trợ gì thì cứ trực tiếp tới tìm tôi, tôi rất vui khi được giúp cậu.”
“Cám ơn.” Lời của Thái Nhã nằm ngoài dự kiến của Phương Nghị. Không ngờ cô lại đồng ý giúp đỡ.
“Tôi mới là người phải nói cám ơn cậu. Cậu vì những động vật nhỏ đó mà làm nhiều chuyện như vậy, tôi nên cảm ơn cậu thật nhiều mới phải. Mấy ngày nữa tôi sẽ gọi chị Tùy Viện, mời cậu và Thiên Trạch ăn cơm.” Thái Nhã nói xong, không đợi Phương Nghị nói, liền chạy đi.
Vú Em bị nghẹn muốn chết, chạy loạn khắp công viên, Phương Nghị đã chạy xong rồi nhưng nó vẫn còn chưa điên đủ, lại chạy khắp công viên một hồi. Phương Nghị không gọi nó, ngồi ở trong đình đợi, đại khái qua khoảng mười mấy phút, Vú Em chạy về đình, theo sau còn có một con chó nhỏ bị rụng sạch lông, cái đuôi cũng bị hoại tử đến rụng rời, miệng vết thương còn đang mưng mủ.
“Đây là…” Phương Nghị lấy bao tay, kéo con chó đến bên cạnh mình để kiểm tra. Anh phát hiện đây là một con chó có huyết thống rất tốt, bộ dáng chắc khoảng hai ba tuổi, nhìn bề ngoài có vẻ đã đi lang thang ít nhất cũng hơn nửa năm rồi. Loại chó này có đường ruột rất yếu ớt. Cả một thân bệnh thế này phỏng chừng là do ăn rác rưởi mà thành.
“Mày lợi hại thật.” Phương Nghị xoa đầu chó nhỏ, nhỏ giọng khích lệ nó. Loại thú cưng chuyên nuôi trong nhà này có năng lực sinh tồn rất thấp. Nó có thể lưu lạc hơn nửa năm ở bên ngoài, chứng tỏ nó rất kiên cường, rất lợi hại.
Chó nhỏ khẽ kêu lên ô ô trong ngực Phương Nghị, có chút ý tứ làm nũng, nhưng cảm xúc thương tâm càng nhiều hơn.
“Về nhà thôi.” Phương Nghị đơn giản băng bó cái đuôi cho con chó, rồi ôm nó về tiệm. Sau khi kiểm tra, quả nhiên con chó này đã ăn rất nhiều thứ linh tinh, cho nên mới sinh bệnh ngoài da. Về phần cái đuôi là do bị thương nhưng lại không chữa trị đúng lúc nên bị nhiễm trùng.
“Sao rồi” Đỗ Thiên Trạch cũng thấy con chó nhỏ kia. Đỗ Thiên Trạch không chú ý tới vết thương trên người chó nhỏ. Hình ảnh đầu tiên mà cậu thấy chính là đôi mắt của nó. Ánh mắt kia tự ti lại thương tâm, khiến Đỗ Thiên Trạch nhìn thấy mà xót xa trong lòng.
“Bệnh không nghiêm trọng. Điều dưỡng một chút thì sẽ tốt thôi.”
“Lên lầu ăn cơm đi. Em có nấu cháo cho anh.” Đỗ Thiên Trạch thấy Phương Nghị đã rảnh, liền kêu anh lên lầu ăn cơm.
“Ừ.” Phương Nghị theo Đỗ Thiên Trạch lên lầu.
Lần này Đỗ Thiên Trạch trở về là cố ý gặp mặt Phương Nghị, vì thế cậu chỉ ở nhà có hai ngày thì đã phải rời đi. Cậu đi rồi, Phương Nghị có chút luyến tiếc. Lúc Đỗ Thiên Trạch ở nhà, Phương Nghị cảm thấy nơi này càng lúc càng có cảm giác gia đình.
Tiểu Viễn cũng có chút luyến tiếc Đỗ Thiên Trạch. Mấy ngày nay Đỗ Thiên Trạch ở nhà, ngày nào cũng chơi cùng với nhóc, còn giúp nhóc gãi ngứa cho đám thú trong sân sau. Nhóc rất vui.
“Ba ba, chừng nào ba Đỗ mới về a” Tiểu Viễn kéo lấy Phương Nghị, hỏi.
“Qua một thời gian nữa là trở về.” Phương Nghị nghe Tiểu Viễn nói thì có chút áy náy. Anh và Đỗ Thiên Trạch vừa đi liền đi lâu thật lâu, để Tiểu Viễn một mình ở nhà, hai người bọn họ thật không xứng chức chút nào.
“Tiểu Viễn, ba ba dẫn con đi mua đồ nhé. Con muốn mua cái gì” Phương Nghị ôm Tiểu Viễn vào lòng, hỏi.
“Con có thể mua một bộ quần áo không” Tiểu Viễn suy nghĩ cả nửa ngày rồi mới hỏi.
“Được. Con muốn mua quần áo gì” Quần áo của Tiểu Viễn đều là do Phương Duyệt mua. Phương Nghị đối với phương diện này không hiểulắm.
“Con muốn mua một bộ quần áo cho Tiểu Mao. Trên người nó không có lông. Nó không vui.” Tiểu Viễn rất nghiêm túc mà nói.
“Được. Ba dẫn con đi tìm quần áo cho Tiểu Mao mặc.” Phương Nghị ôm Tiểu Viễn đi xuống tiệm, tìm một bộ quần áo màu đỏ cho Tiểu Mao. Sau khi Tiểu Mao mặc quần áo vào, quả thật xinh đẹp hơn nhiều.
“Tiểu Mao, mày đừng thương tâm nữa. Lông của mày sẽ mọc lại mau thôi.” Tiểu Viễn ngồi xổm xuống bên người Tiểu Mao, rất dịu dàng mà an ủi nó. Nhưng Tiểu Mao nghe Tiểu Viễn nói xong lại không có phản ứng, nó vẫn yên lặng nằm úp sấp ở trong ***g.
“Ba ba, sao nó vẫn không vui” Tiểu Viễn kéo Phương Nghị, hỏi.
“Chắc là nó muốn chủ nhân.” Phương Nghị nuôi động vật đã nhiều năm, anh có thể phân biệt được một ít cảm xúc của loài chó. Tiểu Mao tự ti, là bởi vì nó không có lông, cảm thấy mình quá xấu, cho nên gặp ai nó cũng sợ hãi rụt rè. Nó thương tâm, chắc chắn là bởi vì chủ nhân của nó. Loại thú cưng này thường rất xinh đẹp, nhất định sẽ được chủ nhân thích, nhưng không biết vì sao nó lại phải đi lang thang. Nếu như là lạc đường, nó sẽ không thương tâm như vậy. Dựa theo kinh nghiệm của Phương Nghị, có khả năng nó bị chủ nhân bỏ, cho nên mới thương tâm như thế.
“Tiểu Mao, mày đừng thương tâm nữa. Sau này tao làm chủ nhân mới của mày nha.” Tiểu Viễn ngồi xổm xuống, an ủi Tiểu Mao một hồi, sau đó mới đứng dậy nói với Phương Nghị: “Ba ba, sau này con cũng muốn giống như ba, mở một cửa hàng thú cưng thật lớn, để tất cả động vật ở cùng một chỗ.”
“Ngoan.” Nghe Tiểu Viễn nói như vậy, Phương Nghị rất vui, hy vọng sau này Tiểu Viễn cũng có thể nghĩ như thế.
Tiểu Mao ở trong tiệm một tháng, lông trên người dần dần mọc lại, nhưng nó vẫn cứ không vui. Phương Nghị đưa nó tới sân sau, để nó cùng chơi với những động vật khác, nhưng nó cứ yên lặng tránh ra. Ngày nào Vú Em cũng tới nói chuyện với nó, an ủi nó, nhưng hiệu quả không lớn, nó vẫn cứ u buồn như xưa. Phương Nghị hoài nghi nó mắc chứng u buồn, vì thế liền gọi Chu Khởi Mộng tới xem bệnh cho nó, lại bị Chu Khởi Mộng mắng một trận, anh có phải là thú y đâu, bất quá anh vẫn xem cho Tiểu Mao, nói Tiểu Mao chắc là bởi vì bị người ta vứt bỏ, tâm lý bị ảnh hưởng nặng nề, nên mới không vui, hơn nữa lông trên người lại rụng sạch, phỏng chừng nó đang bị vây trong trạng thái tự ghét bỏ bản thân.
“Em nghĩ ra một cách.” Phương Duyệt ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Em sẽ chụp mấy tấm cho nó rồi post lên mạng, giúp nó tìm chủ nhân, xem xem có tìm được chủ nhân của nó hay không. Nếu không tìm thấy, thì cũng để cho chủ nhân nó thấy, để cho người kia cảm thấy khổ sở trong lòng. Mắc mớ gì lại để một mình Tiểu Mao phải khó chịu a Tuổi thọ của chó không dài, chỉ có mười mấy năm. Nếu đã nuôi nó thì phải chịu trách nhiệm với nó chứ, nuôi một nửa thì vứt đi, chơi kiểu gì vậy”