Trắng trợn mà đoạt lý.
Lời phản bác xoay quanh trong đầu Tống Khinh Trầm một vòng lại một vòng đều không thỏa đáng, cuối cùng tức giận, đùa giỡn, hướng cổ tay Chu Trì Vọng cắn một cái.
Hai người trở lại lớp học từ cửa sau.
Tống Khinh Trầm đi ở phía trước, Chu Trì Vọng ở phía sau chậm rãi đi theo, ở giữa hai người có một khoảng cách, nửa đường gặp được nam sinh vừa mới từ phòng làm việc của thầy chạy ra, chuẩn bị giang hồ cấp cứu."
A, anh Chu, anh Chu.”
Nam sinh học lớp sáu, từ bên cạnh Tống Khinh Trầm xẹt qua, chạy đến trước mặt Chu Trì Vọng."
Anh mau giúp em xem một chút, đề này làm như thế nào.”
Chu Trì Vọng dừng bước, ánh mắt rơi xuống trên người Tống Khinh Trầm phía trước.
Mái tóc đen dài hơn một chút, quét qua cổ áo đồng phục màu xanh và trắng, lắc lư với chuyển động khi cô di chuyển.
Bên tai xào xạc rung động.
Tống Khinh Trầm giả vờ không nghe thấy, từ cửa sau đi vào lớp học, sau đó nằm sấp ở vị trí của mình, viết kế hoạch học tập.
Nữ sinh ngồi bàn đầu nghe thấy âm thanh, cũng quay đầu lại:"
Chu Trì vọng bảo cậu ra ngoài, có chuyện gì vậy?”
Tống Khinh Trầm cầm bút, viết trên tờ giấy nhỏ màu vàng lục, dừng một chút, kéo cổ áo đồng phục học sinh của mình lên."
Không sao đâu" cô nói:"
Chỉ có một chút hiểu lầm, giải thích rõ ràng là được rồi.”
Trong lúc nói chuyện, nam sinh lớp 6 đã đuổi theo Chu Trì Vọng chạy đến cửa sau, phát huy hết công lao của mình kéo Chu Trì Vọng.
Chu Trì Bọng lãnh đạm nhìn lướt qua sau đó báo một số trang vị trí của công thức.
Anh lười giải thích chỉ nói:"
Không hiểu lại hỏi nữa.”
Nam sinh hững hững ôm sách trở về, trước khi đi hỏi thêm:"
Anh Chu, trên tay anh sao lại có thêm một dấu răng? Bị cắn à?”
Mí mắt Chu Trì Vọng không nhấc lên, thần thái bình tĩnh đi về lớp."Ừm, bị cắn.”
Tống Khinh Trầm nhìn xuống cổ một chút, cô nghe thấy cuộc đối thoại phía sau rõ ràng truyền ra.
Nam sinh đang ầm ĩ:"
Bị cái gì cắn? Có nghiêm trọng không? Dấu răng này, thoạt nhìn cũng không tính là nhẹ a.”
Chu Trì Vọng thờ ơ tựa vào bàn: "
Mèo”"
Không phải là mèo hoang chứ, vậy phải tiêm phòng dại.”
Chu Trì Vọng không lập tức quay lại, anh nheo mắt lại, tầm mắt có ý nghĩa khác quét qua gáy của Tống Khinh Trầm ở hàng ghế trước, còn có thẻ tóc nhỏ trên tóc cô.
Vẫn là người cô sáng lấp lánh, ẩn vào vòng xoáy màu đen, thật sâu lại chậm rãi rút lui."
Không cần đánh.”
Cảm giác được sống lưng Tống Khinh Trầm căng thẳng, Chu Trì Vọng không yên lòng ngồi xuống đặt đồ:"
Mèo nhà.”
Nói xong, gõ Tống Khinh Trầm một cái.
Tống Khinh Trầm quay đầu lại, đáy mắt ướt sũng cất giấu một tia căng thẳng.
Chu Trì Vọng bật cười nhạt: "
Con mèo này cậu đã từng thấy rồi, tiêm phòng chưa?”
Tầm mắt hai người giao nhau trên không trung, một người bình tĩnh, một người bối rối.
Tống Khinh Trầm hoảng hốt né tránh tầm mắt:"
Tùy tiện cậu, dù sao, dù sao cũng là cậu bị căn."Ừm". Khi Chu Trì Vọng nói chuyện, nhấc mí mắt lên, chậm rãi đảo qua cổ áo Tống Khinh Trầm kéo cao: "
Trên cổ anh có thêm một chấm đỏ nhỏ.”
Tống Khinh Trầm nghe vậy, lập tức lấy tay che lại.
Chu Trì Vọng tựa như bật cười: "
Mèo cắn?”
Tống Khinh Trầm lườm liếc anh một cái:"
Bị muỗi cắn.”
Thanh âm đối thoại của hai người không nhỏ, mọi người xung quanh đều nhìn thấy, nữ sinh hàng đầu đối với hai người bọn họ đặc biệt cảm thấy hứng thú, lập tức lập tức chạy tới hiện trường, nhìn về phía cổ Tống Khinh Trầm."Đây đã là mùa thu rồi, muỗi còn lợi hại như vậy a.”
Tống Khinh Trầm liên tục gật đầu, muốn che đậy:"Đúng vậy, đều phải cẩn thận đề phòng mới được.”
Cho đến khi buổi tối tự học tan học, cô cũng không quay đầu lại nhìn Chu Trì Vọng, thậm chí không ra khỏi cổng trường như học sinh bình thường, mà trực tiếp trở về ký túc xá.
Sau khi học lớp 12, số lần cô trở về ký túc xá càng ngày càng nhiều.
Lý do trước đây là trong nhà cũng có một người bố cần chăm sóc, ít nhất là mỗi ngày cần phải có người theo dõi và uống thuốc đúng giờ.
Bố cô nói rằng nếu cô quá bận rộn với việc học của mình, không cần trở về."
Tiểu Trầm" giọng nói của ông trong điện thoại nặng nề:"
Lo học tập tốt cố gắng vào đại học.”
Tống Khinh Trầm siết chặt di động, nhẹ nhàng đáp lại.
Sau khi cúp điện thoại, Tống Khinh Trầm cầm điện thoại di động của mình, nghĩ đến cái gì đó, nhắn tin cho Chu Trì Vọng.(Còn chưa hỏi, phỏng vấn thế nào, ông Smith kia, có dễ ở chung không Tin nhắn được trả lại trong giây.[Chờ thư]Không nói tốt nhưng cũng không nói xấu.
Nhưng dựa theo hiểu biết của Tống Khinh Trầm đối với Chu Trì Vọng, đây là dấu hiệu tốt.
Cô vừa định trả lời một câu để anh thoải mái, trên màn hình hiện ra một tin nhắn.[ Đi không được, đành phải đi bảo lãnh)Thật là tức giận.
Tống Khinh Trầm mím môi, gõ máy trên bàn phím, liên tiếp xuất hiện trong hộp thoại của cô nhưng cô lại cảm thấy không ổn, dứt khoát xóa bỏ, cuối cùng chỉ lưu lại một câu.[Đi đi đi]Làm cho bên cạnh cô thêm một chút cảm thấy bình thường không tốt.
Tống Khinh Trầm ở trong lòng âm thầm trả lời rất tốt.
Trường trung học số 7 là trọng điểm nổi tiếng của thành phố có thể thi vào cũng là học sinh của các trường học nhất nhì thành phố, tranh nhau rất gay gắt, gần đến kỳ thi ai cũng không chịu thả lỏng, sức lực vận hết sức.
Lúc cô trở về ký túc xá, trong phòng đang có mấy cái đèn nhỏ, trên giường Quý Duyệt có hai người, Quý Duyệt còn có Phương Lộ Vân.
Tất cả đều yên tĩnh viết bút.
Viết trong chốc lát, Phương Lộ Vân đột nhiên ném xuống, chạy về phía phòng vệ sinh.
Quý Duyệt ngẩng đầu nghi hoặc trao đổi một ánh mắt với Tống Khinh Trầm, tựa hồ đang hỏi, cô ấy làm sao vậy?
Không lâu sau, từ phòng vệ sinh truyền đến tiếng cô gái nôn mửa, rất nhanh là tiếng nước chảy rất lớn.
Quý Duyệt chạy đến nhà vệ sinh.
Hốc mắt Phương Lộ Vân đỏ bừng, không ăn cơm tối, cũng không nôn ra được cái gì chỉ nôn nôn."
Cậu làm sao vậy, có phải ăn gì không tốt cho bụng không?”
Phương Lộ Vân lắc đầu:"
Tớ không sao, uống chút cà phê đặc, không thoải mái, nôn ra là được rồi.”
Sau khi tắt đèn, quản lý giơ đèn pin lên, lắc lư loạn xạ ở cửa các phòng, lắc đến ký túc xá các cô, giơ đèn pin chiếu vào trong, xác định không có ai còn trên mặt đất, đều ngoan ngoãn đi ngủ, lúc này mới hài lòng rời đi.
Cảm giác được ánh đèn pin rời khỏi cửa sổ nhỏ bên cửa, Ứng Minh Sầm rụt vào trong chặn nhắn tin cho Tống Khinh Trầm.[Bị kích thích]Tống Khinh Trầm lại tái hiện nội dung học tập hôm nay, cảm giác được điện thoại di động dưới gối đang chấn động, cô len lén cầm lên, gửi một dấu chấm hỏi.[Cậu đang học lớp 6, không biết, hôm nay tầng ba xảy ra một chuyện lớn][Khương Triệt lớp 7 kia muốn đi, có rất nhiều nữ sinh muốn đi tiễn l [Phương Lộ Vân cũng đi, còn len lén ra ngoài mua một bó hoa hồng, cuối cùng cậu đoán xem thế nào Ứng Minh Sầm nhanh tay, tin nhắn xuất hiện trên màn hình điện thoại di động của cô, thậm chí không đợi được cô hỏi, tin sau nối tiếp.[Khương Triệt nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp đi rồi)[Đồ đưa qua cho anh ta một cái, đều chất đống ở cửa lớp bảy, rất nhiều người đi xem rất hoành tráng.]Ngón tay Tống Khinh Trầm dừng lại.
Cẩn thận suy nghĩ một chút đã rất lâu rồi cô không chú ý Khương Triệt như thế nào.
Giống như người này chỉ lưu lại một chút dấu vết nhỏ trong quá khứ, từng hoảng hốt, mê loạn còn có việc theo đuổi đều tan thành mây khói.
Cô hỏi.[Khương Triệt muốn đi đâu?Ứng Minh Sầm trầm mặc nửa ngày, mới trả lời.[Cậu cư nhiên không biết)[Cậu ấy muốn tham gia kỳ thi nghệ thuật, đăng ký lớp khép kính (Vì chuyện này, mẹ cậu ta còn tới trường một chuyển nhưng cậu ấy quyết tâm muốn đi con đường này, ai khuyên cũng không nghe)Ngón tay Tống Khinh Trầm treo trên màn hình, nhìn từng chữ trên điện thoại.
Mỗi người đều có một tương lai tươi sáng, luôn phải tìm con đường của riêng mình, bất luận là chính cô hay là Chu Trì Vọng hay Khương Triệt.
Thẳng đến cuối cùng, Tống Khinh Trầm cũng chỉ trả lời Ứng Minh Sầm một câu.[Anh ấy rất thích hợp với con đường này, tương lai vô cùng sáng lạnh Đây là một câu phước lành Tống Khinh Trầm không dành cho bản thân.
Trên đây chỉ là một đoạn phim nhỏ.
Sắp thi, học sinh giỏi ngoại trừ mấy học sinh đứng cuối lớp kia, những người khác đều không tính là thành thạo.
Chu Trì Vọng vẫn thong dong.
Bài kiểm tra lớp học vẫn dễ dàng đạt điểm đầy đủ, học tập dường như cũng không lãng phí tâm lực.Đối với một người cần dựa vào cà phê đắng trộn nước trà để nâng cao tinh thần, cô thế nhưng có vài phần lo lắng, ngay cả bị anh hẹn ra ngoài ăn cơm cũng lắc đầu."
Em, em muốn đọc sách” liền, tùy tiện đối phó một chút.
Chu Trì Vọng thản nhiên liếc cô một cái.
Cô cảm giác được gần đây mình càng thêm mệt mỏi, trong bóng tối, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng gió vỗ vào cửa sổ, nhấc giấy lên, cô lại mạnh mẽ lấy lại tinh thần.
Buổi tối tự học được sắp xếp chiếm dụng càng ngày càng dài bởi vì chọn khoa khác nhau, Tống Khinh Trầm thường phải đi theo học sinh khoa văn đến lớp khác học.
Trong nước bọt của giáo viên, cô cảm thấy rằng linh hồn của cô đang được khai thác nhưng ít nhất bài học cuối cùng là của riêng mình.
Trước khi lên lớp học, cô pha cho mình một tách cà phê đắng.
Không thêm sữa, cũng không có đường, một ngụm uống vào, trong cổ họng đều là vị đắng.
Nhưng cũng chỉ có nửa tiết học.
Nửa tiết sau, Tống Khinh Trầm cảm giác được mỗi một chữ trong sách đều biết nhưng chính là không đưa vào trong đầu, chúng nó phiêu, nhảy như quả bóng nặng, quay cuồng trên giấy trắng mực đen, giống như đang thôi miên.
Tống Khinh Trầm lắc lắc đầu vì không muốn mình ngủ thiếp đi, cô một tay chống hai gò má, không trong chốc lát, liền trầm cảm đụng vào tường.
Yo.
Một tiếng nhỏ.
Bạch Chỉ Đình nghe thấy thanh âm, ánh mắt nhìn sang bên cạnh.
Sau đó liền nhìn thấy, trong tay Chu Trì Vọng cầm một quyển sách đưa tới Tống Khinh Trầm đồng thời tay kia còn đang viết chữ, thỉnh thoảng ngước mắt lên, nhìn cô một cái.Ánh mắt Bạch Chỉ Đình di chuyển giữa hai người, muốn đánh thức Tống Khinh Trầm, ngón tay chạm vào bả vai cô, tầm mắt đối diện với Chu Trì Vọng.
Chu Trì Vọng không có bất kỳ biểu hiện gì, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm cô, thậm chí góc độ hàm cũng không có quá nhiều biến hóa, chỉ là nửa híp mắt.
Bạch Chỉ Đình lại hiểu.
Ngón tay cô dừng ở vị trí cách bả vai Tống Khinh Trầm chưa tới 5 cm, treo lơ lửng trong chốc lát, lại thu hồi lại, làm bộ mình cái gì cũng không nhìn thấy, lẳng lặng viết đề.
Tống Khinh Trầm mơ màng màng nửa tiết học.
Lúc tỉnh lại, chuông tan học vừa vặn vang lên, cô đột nhiên bừng tỉnh, bị ánh sáng kích thích híp mắt, dụi dụi, có người từ sau lưng đưa tới một gói khăn giấy.
Mềm mại lại trắng tinh.
Cô cầm lấy nói cảm ơn.
Mới phản ứng lại Vhu Trì Vọng ngồi sau lưng.Đột nhiên xoay người.
Chu Trì Vọng cất sách của mình, liếc cô một cái, đôi môi mỏng nhấc lên, chậm rãi đùa cợt: "
Chỉ có động đất mới có thể đánh thức em dậy.”
Trên mặt Tống Khinh Trầm đỏ lên, cô xoa xoa, sức lực không đủ;"
Sau giờ học chuông cũng có thể.”
Chu Trì Vọng bật cười, cả người dựa vào phía sau, giọng nói trầm thấp: "
Nước miếng”
Tống Khinh Trầm biểu tình thay đổi, theo bản năng lấy khăn giấy lau phần miệng của mình lại phát hiện không có gì cả, cô bĩu môi:"
Anh gạt người.”"
Không có lừa gạt em.”
Chu Trì Vọng nhàn nhạt nói:"
Nhắc nhở em một chút, phòng ngừa tai họa xuất hiện.”
Vừa dứt lời.
Có một vị khách không mời ở cửa sau lớp 6.
Khương Triệt.
Anh hiển nhiên vừa mới tới, thô lỗ gọi người."
Tống Khinh Trầm, đi ra một chút.”
Tống Khinh Trầm chớp chớp mắt, trong nháy mắt đó, cô cảm giác được ánh mắt trêu ghẹo trong lớp lại trở về trên người cô.
Một giây sau, Chu Trì Vọng ngồi phía sau chậm rãi đứng dậy, chắn trước mặt vị khách không mời, mặt không chút thay đổi thấp giọng nói một câu.
Sau đó, người đàn ông đóng cửa lại trong đôi mắt nheo lại của mình.
Phanh.
Một tiếng vang không nhẹ không nặng.
Mọi người lớp 6: "...”
Quả dưa hấu này đang phát triển.
Danh Sách Chương: