Tiếng ồn ào giống như nước lạnh dội vào chảo rán, từ một điểm truyền đến toàn bộ phòng, Tống Khinh Trầm đỏ bừng mặt, cô nhìn thấy Khương Triệt làm ra một cái động tác.
Toàn trường im lặng.
Anh ấy nhìn về phía cô, xoay xoay ly rượu trong tay, chỉ hỏi: "
Cậu nói xem?" ”
Tống Khinh Trầm bình tĩnh lại giữa sự náo động.
Cô run rẩy trả lời: "
Khương Triệt.""
Chúng ta, còn đang học, học trung học.""
Hẳn là nên lấy học tập, học tập làm chính."
Khương Triệt nở nụ cười.
Lồng ngực chấn động, giọng nói trầm thấp lại đập vào màng nhĩ của mỗi người.
Anh ấy nói: "Được."
Tống Khinh Trầm siết chặt ngón tay, nắm chặt chiếc điện thoại di động đen cũ kỹ.
Lông mi vẫn đang run rẩy, run rẩy líu nhíu trong không khí, giống như cánh ve sầu.
Cuối cùng cô vẫn không thể nói ra lý do chân thật nhất trong lòng mình.
Bất luận Khương Triệt là thật hay là giả, cứ để cho tất cả dừng lại ở giờ phút này.
Cô nghĩ như vậy, lại nghe thấy Khương Triệt mở miệng."Ông đây chờ cậu."
Tống Khinh Trầm bỗng nhiên ngẩng đầu.
Khương Triệt không có một tia bối rối, người vẫn lười biếng tựa lưng vào ghế, nâng mí mắt lên, lộ ra đường cong cằm rõ ràng."
Chờ cậu trưởng thành, chờ cậu thi đại học xong.""
Hơn một năm, ông đây chờ được."
Lời nói không đứng đắn bao nhiêu, ánh mắt lại nghiêm túc bấy nhiêu.
Tống Khinh Trầm há hốc miệng: "
Như vậy có phải không, không tốt lắm hay không?""
Cà Lăm Nhỏ, cậu thật độc đoán đấy."
Tống Khinh Trầm: "...?""
Ngay cả cơ hội để cho người ta chờ cũng không cho sao?"
Cô vốn không giỏi nói chuyện, lắp bắp mãi mới nói ra mấy chữ: "
Tôi... Tôi cảm thấy..."Đáy mắt Khương Triệt tràn ngập nụ cười như đại dương mệnh mông: "
Học sinh giỏi, cậu sẽ không cự tuyệt người khác cùng cậu học tập thật tốt, chỉ cần nỗ lực là được.""
Trì hoãn một trụ cột quốc gia, sao tôi có thể chịu trách nhiệm được chứ?"
Tống Khinh Trầm: "..."
Một hai câu này khiến Tống Khinh Trầm nghẹn ngào không nói nên lời.
Khương Triệt tự chủ trương: "
Nếu cậu không phản đối, việc này cứ quyết định vậy đi."
Anh ấy vừa nói ra, người đầu tiên phản ứng lại chính là Nhị Hoàng.
Cậu cầm cỏ, sau đó lớn tiếng xác nhận: "
Anh Triệt anh nghiêm túc đấy à! Anh thích cái... cái..."
Khương Triệt lườm Nhị Hoàng một cái: "Đương nhiên.""
Cậu ấy rất tốt, xinh đẹp, đáng yêu, còn..."
Có một số từ không nói đầy đủ, ẩn trong âm cuối mờ ám."
Nhưng Tưởng Kiều..." Nhị Hoàng có chút sốt ruột, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người Khương Triệt và Tưởng Kiều.
Tưởng Kiều cũng đang mỉm cười."Được rồi, A Triệt lại có nữ sinh cậu ấy thích, đây không phải là chuyện tốt sao?""
Dù sao tính tình của cậu ấy như vậy, hai ba ngày lại chán ngay như phơi cá ấy mà.""
Với lại, A Triệt còn chưa theo đuổi kiểu cô gái này, thử nhiều một chút mới có thể biết mình thích ai."
Lời nói vừa nhẹ nhàng vừa ôn hòa, chỉ trong một câu.
Tống Khinh Trầm cảm thấy bị chặn.
Tưởng Kiều thì sao? Có tính là con cá bị bắt trong hai ba ngày không?
Tống Khinh Trầm cuối cùng vẫn không hỏi gì cả, bắt đầu rút lui: "
Hiện tại cũng không còn sớm, không bằng về sớm… thôi"
Cô cúi đầu thu dọn đồ đạc, kéo ghế sau, muốn đi thì lại bị người ta giữ chặt cổ tay.
Lực đạo rất lớn, trong nháy mắt cô không thoát ra được, cắn khóe môi.
Khương Triệt kéo cô, không để cô nhúc nhích, nhìn về phía Tưởng Kiều: "
Tưởng Kiều, có phải cậu có chút hiểu lầm không?""
Còn cần thử gì nữa? Có Cà Lăm Nhoe này là đủ rồi."
Tống Khinh Trầm nhìn chằm chằm một bên mặt Khương Triệt.
Trong nháy mắt không phân biệt được anh ấy đang nói thật hay nói cho có lệ.
Lòng bàn tay dán trên cổ tay cô ấm áp và nóng bỏng.
Hô hấp của Tưởng Kiều hơi dồn dập, đại khái là chưa từng bị Khương Triệt đáp trả trực diện như vậy.Ánh đèn vàng sáng trong phòng ăn chiếu lên vẻ mặt hấp tấp của cô."
Tớ đùa giỡn thôi, đừng coi là thật chứ.""
Biết cậu thích cậu ấy rồi."
Tưởng Kiều miễn cưỡng lại cứng ngắc chuyển đề tài: "
Tối nay dừng lại ở đây đi, hẳn mọi người cũng đều mệt mỏi."
Cả đêm, Tống Khinh Trầm đều cảm thấy như bị thôi miên.
Sau khi tan cuộc, cô bị giọng điệu hờ hững của Chu Trì Vọng kéo về hiện thực: "
Tôi đưa cậu về."
Tống Khinh Trầm theo bản năng đáp lại: "
Vậy, cảm..."
Lời còn chưa dứt, lại bị Khương Triệt cắt ngang: "
Tôi đưa cậu ấy trở về là được rồi.""
Cho tôi một cơ hội biểu hiện không được sao?"
Khuôn mặt gầy gò của Chu Trì Vọng khẽ căng thẳng.
Chàng trai cà lơ phất phơ, cùng cô gái ngơ ngác, giống như hai nốt nhạc nhảy, vừa hát vừa đung đưa trước mặt anh.
Anh rũ mắt nhìn Tống Khinh Trầm, nhéo cổ tay cô, dùng đầu ngón tay chạm vào làn da trắng nõn mỏng manh.
Tay anh quá lớn, Tống Khinh Trầm giãy dụa một chút.
Chu Trì Vọng vẫn bình tĩnh, đặt vấn đề cho cô."
Cậu đi với ai?"
Cô thậm chí còn bối rối hơn.
Danh Sách Chương: