Mục lục
Vũ Hậu Thanh Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Khinh Trầm còn muốn hỏi lại, chỉ là môi bị hôn thật sâu, sợi tóc chìm vào đệm giường mềm mại, mơ hồ nức nở từ cánh môi hai người kề sát tràn ra.

Giống như một ảo ảnh mỏng nhẹ, đôi khi bay lên, đôi khi lại rơi xuống. Cô bị anh nhanh chóng ôm lên, sống lưng dựa vào những bức tường lạnh lẽo, tê dại và mờ nhạt xông vào tâm trí, giống như thủy triều đập vào bờ cát.

Những run rẩy nhỏ nhẹ của cô gắn liền chặt ché với người này.

Mê man cho tới rạng sáng, Tống Khinh Trầm mệt mỏi ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh lại, sắc trời đã hơi nghiêng, hoàng hôn treo lơ lửng cùng chân trời, mà Chu Trì Vọng đứng bên cạnh lưu loát thu dọn đồ đạc.

Lúc đến nhẹ nhàng, lúc đi cũng không mang theo cái gì, chỉ là rũ tầm mắt xuống, đáy mắt ẩn giấu một chút u ám.

Anh nói với cô ở Đại học Bắc Kinh có một vài người mà anh biết, có lẽ sẽ giúp cô ở một vài vấn đề.

Tống Khinh Trầm nhìn chằm chằm sườn mặt của anh: "

Vâng, là học trưởng trung học của chúng ta sao?”Ánh mắt Chu Trì Vọng lung lay, trong lúc nhất thời không nhớ tới Tống Khinh Trầm đang nói là ai, nửa ngày sau mới trả lời: "

Anh ta không phải người tốt.”

Tống Khinh Trầm thoáng vén góc chăn lên, trong nháy mắt chạm chân xuống đất, cảm giác được đau nhức trên thắt lưng, cô giơ tay đỡ eo, gắng gượng đứng lên."

Nói đi cũng phải nói lại, anh nhìn cũng không giống người tốt, giống nhau.”

Từ tối qua đến sáng sớm hôm nay, Chu Trì Vọng dường như đang nổi giận, ôm cô, liên tục lừa gạt, từ nơi này đến nơi khác, giống như có tinh lực và thể lực vô tận.Ăn rau bina lớn lên sao, tàn nhẫn như vậy.

Chu Trì Vọng lười biếng tựa vào một bên, trên sợi tóc còn sót lại hơi nước chưa khô, chảy xuống, nhập vào trong đường cong trong xương quai xanh, cũng không biện giải, chỉ lấy ra một điếu thuốc.

Bị Tống Khinh Trầm đè lại.

Mặc cho cô cướp điếu thuốc từ trong tay anh, nghe cô nói: "

Hút thuốc ít thôi.”

Rũ mắt nhìn cô, trong mắt cất giấu vài phần ý tứ không rõ, ý cười lười nhác sắp tràn ra: "

Quản anh thật sao?”

Tống Khinh Trầm gật đầu với hắn: "

Thật sự quản”

Chu Trì Vọng cúi người xuống, tiến đến trước mặt cô, lấy điếu thuốc từ trong tay cô ra, cũng không thật sự hút, chỉ nắm lấy ngón tay lắc lư: "

Sau này cũng nhớ kỹ.”

Giọng nói trầm thấp của anh: "

Mạng của anh phụ thuộc vào em.

Nhiệt khí mờ dần, nói những lời nghiêm trang, hết lần này tới lần khác vẻ mặt lại thờ ơ, giống như là đang trêu chọc.

Tống Khinh Trầm tiến lên hai bước, kéo người xuống, nhắm ngay khóe môi anh, hung hăng cắn lên, lưu lại một vết răng, đang trong lòng đắc ý, bỗng nhiên bị anh ôm xoay người, nằm dựa vào trên giường.

Cô đẩy lồng ngực anh, lại bị anh dễ dàng nắm lấy cổ tay, đặt lên trên đỉnh đầu, hai người nhìn nhau, Chu Trì Vọng ung dung bình tĩnh, chậm rãi hỏi."

Một giờ sau, dì Khương tới đón chúng ta ăn cơm.”"

Em đoán xem, chúng ta đang làm gì?”

Giọng nói khàn khàn cọ xát bên tai cô, ngứa ngáy, Tống Khinh Trầm giãy dụa quay đầu: "

Anh, anh quả thực, quả thực...”

Vô lại.

Nửa ngày không nói ra lời, lại bị đè hôn.

Lồng ngực phập phồng, khí tức cũng đục ngầu.

Khi tiếng gõ cửa ngoài cửa vang lên, Tống Khinh Trầm còn nửa dựa vào bồn rửa tay, cắn khóe môi, không lên tiếng.

Tiếng nước vang lên từng trận, nửa ngày không có người trả lời, nửa ngày sau, điện thoại di động của Chu Trì Vọng vang lên, anh mở ra xem, mẹ Khương Triệt thậm chí còn không hỏi nhiều, chỉ lưu lại một câu."

Dì ở đại sảnh dưới lầu chờ các con.”Điện thoại cúp máy, Tống Khinh Nặng cấp bách thở dốc, hốc mắt đỏ lên, giọng nói cũng khàn khàn, run rẩy mềm nhũn thành một bãi, hỏi anh: "Được rồi, được không?”

Chu Trì Vọng đứng ở phía sau, vuốt phần tóc bị ướt ra sau, âm cuối trầm thấp mà từ tính, âm thanh làm vành tai tê dại: "

Dù sao cũng phải sấy khô tóc.”

Lúc xuống lầu, hai má Tống Khinh Trầm vẫn còn đỏ, đi xuống một bậc thang, cảm giác chân mềm nhũn, bị Chu Trì vọng giữ lại, cô tức giận trừng anh, nhìn anh mơ hồ nhếch môi, lại đưa tay đánh anh: "

Còn cười.”

Trong đại sảnh khách sạn đèn đuốc sáng trưng, mẹ Khương vẫn mặc quần áo tinh xảo như trước, trên mặt vẽ trang điểm nhẹ nhàng đẹp mắt, thần sắc như thường nói chuyện với hai người."

Trước tiên ăn chút gì đó, nghỉ ngơi một chút là phải chuẩn bị xuất phát.”

Một chữ cũng không nói nhiều.

Tống Khinh Trầm ngây ngốc đến 10 giờ tối, mới được vệ sĩ Chu gia đưa về trường học, vừa đến ký túc xá, liền ngáp một cái, trèo lên giường chuẩn bị nằm liệt.

Ba người còn lại trong ký túc xá đều ở đây, nhìn thấy Tống Khinh Trầm trở về, ngoại trừ Trần Vi Doanh, hai người còn lại lộ ra tư thế "

Hôm nay cậu không giải thích rõ ràng thì đừng hòng ngủ".

Tống Khinh Trầm bất đắc dĩ, lại từ trên giường ngồi dậy, chỉ là đầu óc choáng váng, tựa vào trên tường."

Cậu và Chu Trì Vọng quen nhau như thế nào? Sao vận khí của cậu tốt như vậy? Bạn trai mà cậu thường xuyên trò chuyện ở nước ngoài trước đây có phải là cậu ấy không? Nhanh chóng khai báo thành thực đi.”

Tống Khinh Trầm gật đầu, nhỏ giọng luống cuống: "

Cái này, đây không phải là rất rõ ràng.”"

Vậy hai người làm sao quen nhau?”"

Trung học, một trường học.”

Trương Dịch Hoan từ chỗ ngồi của mình đứng lên, nhìn cô: "

Trường trung học của cậu cũng là trường Trung học số 7? “Tống Khinh Trầm gật đầu, "Đúng. Phải, phải.”

“Được lắm, gạt chúng ta lâu như vậy, nếu không phải truyền thông bạo phát ra, tớ cũng không thể tin được, cậu lại là bạn gái của thiếu gia nhà họ Chu!”

Nhìn bộ dáng Tống Khinh Trầm choáng váng không muốn nói chuyện nhiều, Nghiêm Chi Lễ cau mày hỏi: "

Sao nhìn cậu giống như bị yêu tinh hút khô tinh khí thế?”

Tống Khinh Trầm trợn trắng mắt: "...”

Bên cạnh, giọng Trần Vi Doanh lạnh lùng xen vào: "

Cậu ấy đâu phải bị yêu tinh hút khô, cậu ấy gọi là thực tủy tri vị.”(*) Thực tủy tri vị – Ê *u*: nghĩa đen ý nói hương vị của tủy xương rất ngon, ăn vào chính là mỹ vị, ăn một lần còn muốn ăn thêm lần nữa.

Ký túc xá yên tĩnh trong nửa phút.

Nghiêm Chi Lễ lập tức giơ ngón tay cái lên: "

Cậu quả không hổ là cô gái văn học.”

Rất nhanh, lại chuyển hướng nhìn sang Tống Khinh Trầm, vẻ mặt tò mò: "

Khai đi, đây là lần thứ mấy rồi, là lần đầu tiên sao, cảm giác thế nào? Nghe nói cậu ấy năm nay cũng mới 18 tuổi, tinh lực có phải đặc biệt dồi dào hay không?”

Từng câu hỏi nối tiếp nhau, hai người khác cũng tiến lên, tò mò nhìn chằm chằm cô.

Trên mặt Tống Khinh Trầm hiện ra một chút màu đỏ sậm, mơ hồ đang nóng lên, cô xoay người, nói qua loa: "

Sau này các cậu, các cậu không, không phải sẽ biết à.”

Sau đó kéo chăn lên, đắp lên đầu mình, vẻ mặt không muốn tiếp tục đề tài này.

Phía dưới, Nghiêm Chi Lễ che khóe môi mình, vụng trộm cười.

Nửa ngày sau, ho nhẹ một tiếng, nói cho cô biết: "

Hai người đăng weibo âm dương quái khí kia đều bị lột ra, một người chính là học trưởng ngày đó muốn xách nước với cậu ấy, vì chuyện này, trên diễn đàn đều sắp mắng đầy trời rồi. Mặt khác, cậu và Dung Mạn Mạn của khoa Ngoại ngữ có phải có ân oán với nhau không? cậu ta lại nhúng tay vào tin đồn của cậu.”

Tống Khinh Trầm từ trong chăn thò ra một cái đầu nhỏ, mở to ánh mắt mê mang nghĩ: "

Dung Mạn Mạn. Đó là ai vậy?”

Trần Vi Doanh bình tĩnh thay cô nói: "

Hận đoạt chồng.”"

Có lẽ là, cậu ta cũng chỉ là không cam lòng, dù sao lúc mới vào trường, cậu ta chính là người cùng Tống Khinh Trầm nổi tiếng trong diễn đàn.”

Nhìn bộ dạng lười biếng của Tống Khinh Trầm, Trần Vi Doanh lại cười lạnh: "

Nhưng chuyện cho tới bây giờ, Dung Mạn Mạn muốn nói cái gì cũng không ai tin.”Đề tài phía sau, Tống Khinh Trầm cũng không có hứng thú, cô thật sự vừa mệt vừa buồn ngủ, thậm chí còn không tắt đèn người đã ngủ thiếp đi.

Tống Khinh Trầm học đại học bốn năm, cùng mình học lớp 12 cũng không khác nhau, luôn bận rộn học tập không ngừng, mỗi ngày chỉ làm bài tập trên lớp, các loại luận văn viết không ngừng, đến tuần thi, lại càng thức đêm học thuộc lòng.

Học đến rạng sáng, nhìn những người nằm sấp trong phòng tự học suốt đêm xung quanh, còn ngáp ngắn ngáp dài với Chu Trì Vọng đang call video."

Ngày mai không thi?”

Tống Khinh Trầm đeo quầng thâm nặng nề, hữu khí vô lực nói: "

Thi.”

“Cần anh giúp em ôn phần trọng điểm không?”

Tống Khinh Trầm liên tục lắc đầu, dường như nhớ tới nỗi sợ hãi bị Chu Trì Vọng chi dẫn học tập ở trường trung học cơ sở: "

Còn, vẫn là không cần, em cảm thấy, không sai biệt lắm, anh, bận việc của anh đi.”Đích thân đuổi người.

Chu Trì Vọng bật cười, nhẹ nhàng nói với cô: "

Tết anh sẽ về.”"

Nhớ em...”

Tút.

Tống Khinh Trầm lập tức cúp điện thoại, vốn còn muốn trở về ngủ bù, hiện tại lại hoàn toàn không buồn ngủ, tim đập thình thịch, nghe anh nói lung tung, trong đầu cũng bắt đầu bù đắp hình ảnh, cô lắc đầu, thu hồi sách vở của mình, đi về phía ký túc xá. Buộc phải thuyết phục bản thân rằng ngày mai vẫn còn có một kỳ thi.

Chỉ là mở to hai mắt, đối với trần nhà tối đen, vào ban đêm yên lặng thở dài một hơi.

Từ đại học đến những năm cuối cùng, nỗi buồn phải rời đi ngày càng nhiều, hai năm trước còn là nữ sinh viên vui vẻ, từ năm thứ ba trở đi phải chuẩn bị mỗi người chạy về nơi mình muốn đến.

Nghiêm Chi Lễ vừa học vưa3f chơi suốt hai năm là học bá xứng đáng với danh nghĩa, điểm thi vẫn ở top đầu, chỉ là không thể so sánh với Trần Vi Doanh cố gắng nhất. Học sinh trong trường của bọn họ, thi nghiên cứu sinh ít, trực tiếp làm việc nhiều, rất nhiều người từ cuối học kỳ năm ba bắt đầu tìm cơ hội, bất luận là do thân thích giới thiệu, bằng hữu mang vào hoặc là học trưởng học tỷ giúp đỡ, rất nhiều công ty vừa nhìn thấy tên trường đều sẽ sáng mắt.

Trần Vi Doanh bắt đầu chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, cô ấy nói với Tống Khinh Trầm, ước mơ đời này của cô ấy chính là trở lại đại học làm một giáo viên, tốt nhất là không có gánh nặng, mỗi ngày đều mang theo danh hiệu giáo sư đại học, ở trước mặt hàng xóm láng giềng diễu võ dương oai, đủ vui.

Loại ý nghĩ này còn bị Nghiêm Chi Lễ trào phúng: "

Diễu võ dương oai, cậu chỉ cần đem tên đại học nói ra là được.

Lấy được một cái liếc mắt của Trần Vi Doanh: "

Cậu hiểu cái rắm, lỡ như người ta chỉ biết đem đứa con trai ngốc trong nhà của mình dán lên người cậu, hỏi cậu có muốn làm như vậy nữa không”

Tống Khinh Trầm ở bên cạnh cười trộm, chỉ là khi hỏi cô, thần sắc cô lắc lư, cuối cùng nói: "

Tớ, tớ còn chưa nghĩ đến.”

Nghiêm Chi Lễ lôi kéo cô: "

Thi công chức đi, thi sớm thì tốt, nếu đậu liền tham gia xây dựng quốc gia, cậu mà thi là chắcchắn đậu.”"

Cậu nhìn xem đi, những học sinh từ các trường danh tiếng kia tốt nghiệp đi làm ở doanh nghiệp lớn, đợi đến 30 tuổi cũng sẽ trở về thị.”

Dừng một chút, lại nói: "

Dù sao tớ khẳng định sẽ không trở về, tớ muốn có hộ khẩu ở Bắc Thành, không muốn lại chịu khổ.”

Thấy Tống Khinh Trầm không nói lời nào, lại khuyên nhủ cô: "

Hơn nữa, không phải cậu rất muốn chữa khỏi tật xấu lúc nói chuyện của cậu sao? Tớ nghe nói, lớp phỏng vấn lúc thi công chức chính là dạy cái này, mỗi ngày lôi kéo cậu luyện nói, ai ấp úng đi vào, đều phải ngôn ngữ lưu loát đi ra.”

Tống Khinh Trầm nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn do dự hỏi: "

Thật sự, có ích không?” Nhiều năm như vậy, cũng không thể trị được tật xấu.

Nghiêm Chi Lễ cam đoan với cô: "

Yên tâm, cho dù không thể trị tận gốc, cũng sẽ tốt hơn cậu bây giờ.”

Vì thế, trong năm cuối cùng của Đại học, Tống Khinh Trầm đã đưa ra một quyết định nho nhỏ, gia nhập đại đội thi công chức mênh mông.

Chỉ là lúc Chu Trì Vọng thỉnh thoảng hỏi tới, cô giấu kín không nói, mãi đến mấy ngày thi sắp tới, mới nói với anh: "

Em, em muốn đi tham gia... kỳ thi công chức của đất nước.”"

Anh nói xem, chờ anh trở về, em có thể, thi đậu không?”"

Nghe nói, phỏng vấn, rất khó, phải có thể diễn đạt lưu loát mới được.”

Chu Trì Vọng muốn học nghiên cứu sinh, còn một năm nữa.

Trong video, đôi mắt đẹp của anh nhìn chằm chằm vào cô qua máy ảnh, đôi mắt không chớp nhoáng, giọng nói cũng trầm xuống."

Thi đậu được." Anh chắc chắn nói với cô: "

Chờ anh trở lại.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK