Cô ở căn biệt thự này bị phong toả hết mọi tin tức bên ngoài, ngay cả chuyện của gia đình mình mà cô cũng không được biết.
Do là vậy nên ngày nào cô cũng lo lắng cho ba mẹ của mình.
Nhưng mà Yến Mịch đâu có biết gia đình mình đã xảy ra chuyện gì.
Cô đâu có biết ba mình đã rước vợ nhỏ về nhà, đâu có biết mình đã có thêm một người chị, một người anh, cô cũng đâu có biết rằng.... mình đã bị ba mình ngó lơ rồi.
Quản gia tuy thấy Yến Mịch đáng thương nhưng cô cũng không dám hé môi nửa lời, vì bây giờ có nói thì cũng chẳng thay đổi được việc gì cả. Nhưng còn sức khoẻ của Yến Mịch.... quản gia sợ Yến Mịch sẽ không chịu được nổi cú sốc này.
Chợt... Yến Mịch lại kéo tay quản gia.
- Quản gia à! Chị.... chị có biết hiện tại gia đình em thế nào rồi không? Ba mẹ em có khoẻ không?
Điều quản gia đang lo lắng tự dưng lại bị hỏi đến khiến cho quản gia đổ mồ hôi hột.
- À! Theo chị biết thì ba mẹ của thiếu phu nhân vẫn khoẻ, công ty của Nhã gia nữa... càng ngày càng phát triển phồn thịnh. Em không cần phải lo làm gì đâu.
Nghe quản gia nói vậy trong lòng cô có yên tâm phần nào.
- Nếu vậy... thì tốt quá. Nhưng mà... sao ở đây em không thấy có điện thoại vậy? Điện thoại em cũng bị tịch thu luôn rồi. Em muốn gọi cho ba mẹ... chị có thể giúp em không?
Việc nói để cho Yến Mịch yên lòng thì cô có thể làm nhưng còn việc này thì... cô đành bất lực.
Trong biệt thự không có điện thoại và việc tịch thu điện thoại của Yến Mịch là nhằm mục đích không cho cô liên lạc với bên ngoài. Bắc Dật Quân tuy cho cô cuộc sống tốt hơn nhưng đồng thời cũng hà khắc hơn. Rõ ràng là anh muốn nhốt cô đây mà.... còn ra vẻ muốn tốt cho cô gì chứ?
Cho đến cuối cùng thì vẫn không thể tin tưởng vào người đàn ông này được, sống ở đây cô có cảm giác như là sống ở địa ngục tâm tối không chút ánh sáng.
- À, em muốn gọi điện thoại sao? Không được đâu, thiếu gia không có lệnh thì chị không có quyền tự ý.....
Trong lòng quản gia có chút gì đó ái nái khi không giúp được cho Yến Mịch.
- Không sao đâu, chị cứ làm việc đi, không cần lo cho em.
Nhưng Yến Mịch hiểu mà, ai lại dám làm trái lệnh của Bắc Dật Quân kia chứ? Nên Yến Mịch cũng không muốn làm khó quản gia.
Chỉ là... trong đầu cô... chợt có một suy nghĩ táo bạo. Cô muốn trốn ra khỏi địa ngục, cô.... muốn đi đến nhân gian một lần nữa, cô muốn được cảm nhận cuộc sống của loài người.
Chỉ cần liều một lần... chỉ cần leo ra khỏi ranh giới, chỉ cần leo ra khỏi bức tường đó thì cô sẽ được tự do rồi. Dù sao cũng đâu có ai quan tâm đến cô, cô có thể nhân cơ hội này mà trốn thoát.
Có thể thoát được mà... phải không?
Nghĩ là làm, cô liền đi ra sau vườn.
Nhân lúc không có ai cô đã ăn cắp chiếc thang của thợ cắt tỉa cây cảnh trong vườn. Và nhân lúc không có ai... cô đã leo ra ngoài.
Nhưng chỉ có một điều không may mắn là cô đã bị trật chân sau khi nhảy xuống từ một bức tường cao.
Nhưng không sao, cô là một cô gái kiên cường mà, lại còn từng bị hành hạ, chỉ bị trật chân thôi thì có là gì kia chứ.
Thoát được ngoài rồi, cô cố gắng đi khỏi căn biệt thự đó càng xa càng tốt.
Không ngờ... cô cũng không ngờ rằng mình lại có thể táo bạo đến vậy, lại dám trốn ra khỏi nơi địa ngục tăm tối đó.
Nhưng thoát ra từ địa ngục, vậy cô là ma hay là người đây?
Danh Sách Chương: