Thời gian của ngày hôm nay cứ có cảm giác như trôi qua rất chậm, rất yên bình và cũng rất hạnh phúc.
Có lẽ là do bọn họ đã thật sự yêu nhau nên mới có cảm giác như vậy. Cái cảm giác bì chìm đắm vào trong một thế giới màu hồng, cứ lênh đênh mà trôi chầm chậm. Mỗi giay mỗi phút trôi qua đều rất có ý nghĩa. Không những vậy mà còn có cảm giác lưu luyến thời gian nữa, muốn thời gian trôi chậm hơn nữa để được hạnh phúc lâu hơn.
Cả ngày vui vẻ mà quên mất đi thời gian, cuối cùng nhìn lại thì trời cũng đã sập tối mất rồi.
Trên phòng.
- Yến Mịch! Hay là... em tắm giúp anh đi được không?
Tự dưng Bắc Dật Quân lại dồn sát vào Yến Mịch làm cho cô quay đầu ngượng ngùng.
- Anh nói gì vậy? Anh đừng có đùa nữa!
Bắc Dật Quân bỗng nhếch mép lên nham hiểm.
- Anh đâu có đùa! Em nói xem! Tay anh bị thương rồi, đau lắm! Anh thật sự không thể tự tắm được, vã lại, bác sĩ không phải đã nói rồi à? Là anh không được để cho vết thương đụng nước. Em nỡ lòng nhìn anh khổ sở vì vết thương này sao?
Suy nghĩ lại một chút thì thật sự là giống như anh nói, một người đàn ông thô bạo như anh đâu có biết đến hai từ tỉ mỉ, chắc chắn thế nào cũng sẽ để cho vết thương đụng nước.
Cô vẫn còn do dự.
- Em....
- Hửm? Được rồi! Em không nói gì xem như là em đã đồng ý rồi nhé! Anh vào phòng tắm cởi đồ chờ em!
Anh đang nói gì vậy?
- Anh đừng có nói những từ kì lạ như vậy nữa được không? Nghe thật là kì cục.
Anh không nói gì thêm nữa, quay đầu che miệng cười thầm rồi vào phòng tắm.
Tuy là có chút do dự.... nhưng... còn cách nào nữa sao?
Một lát sau, Yến Mịch chậm rãi bước vào phòng tắm, không ngờ là anh đã cởi sạch đồ ngồi vào bồn tắm chờ Yến Mịch thật!
Không dám nhìn thẳng, cô cứ né né, tránh tránh, chẳng khác nào là một chú thỏ con gặp sói.
- Yến Mịch à! Em nhanh lên một chút được không? Đừng có lề mề chậm chạp nữa! Em bắt anh phải ngâm mình trong này bao lâu nữa đây!
Nghe anh hối thúc, Yến Mịch cuối cùng cũng bước chân nhanh hơn.
Đầu tiên là gội đầu, Yến Mịch chăm chú gội đầu cho Bắc Dật Quân mà không để ý đến bất kỳ thứ gì khác.
Nhưng giấu đầu thì lòi đuôi, tim cô rõ ràng là đang đập như trống dồn còn đỏ mặt tía tai như vậy nữa. Đây là biểu hiện của một người không để ý gì hay sao?
- Yến Mịch! Em đang xấu hổ?
Rõ ràng là biết vậy, nhưng có cố hỏi...
- Em... em... Aiza! Anh đừng có hỏi em! Được rồi! Anh nhắm mắt lại đi! Em xả nước đấy! Nếu anh mà không ngắm mắt lại, đến khi xà phòng vào mắt thì ráng chịu nha!
Anh ngoan ngoãn nhắm mắt lại nhưng nụ cười lại không hề dập tắt.
- Chúng ta cũng là vợ chồng lâu như vậy rồi, em cần gì phải xấu hổ? Có chỗ nào của em mà anh chưa nhìn qua? Hay nói cách khác, em chưa nhìn thấy hết thân thể của anh hay sao?
Đúng kà không biết xấu hổ gì cả, những lờ này.... sao lại xó thể nói trắng ra như thế?
- Anh thật là! Anh đang chọc em đó sao?
Yến Mịch phồng mang trợn má giận dỗi.
- Em gội đầu cho anh xong rồi đó! Việc còn lại thì anh tự làm đi!
Cô xoay người lại định ra ngoài thì ngay lúc đó, Bắc Dật Quân cũng ngồi dậy, xoay người lại, anh chợt kéo Yến Mịch về phía mình.
- Á!!
Làm cho cô bị ngã vào lòng anh, đồng thời, cũng ngã vào bồn tắm.
Nước giăng tung toé, cơ thể tiếp xúc cơ thể càng tăng thêm độ ấm nóng.
Không khí chợt im lặng một cách ngột ngạt, tim Yến Mịch không ngừng đập thình thịch, có vẻ như mặt cô đang nóng lên.
Hơi nước và bọt xà phòng khiến cho khung cảnh càng thêm mờ ảo lạ thường.
Mắt đối mắt, bọn họ dần dần sát lại gần hơn, cuối cùng, môi chạm môi.
Một nụ hôn nóng bỏng ở nơi phòng tắm làm cho cơ thể càng thêm nóng ran.
Bắc Dật Quân nhẹ nhàng đưa tay ra sau, từ tốn kéo chiếc khoá váy của Yến Mịch xuống.
- Ưm!
Yến Mịch rùng mình khi bị anh chạm vào...
- Đừng sợ! Anh nhất định sẽ nhẹ nhàng với em mà!
Bắc Dật Quân nhỏ nhẹ thì thầmbvà hà hơi vào tai Yến Mịch.
- Bắc Dật Quân!!
Nói xong anh vội bế Yến Mịch lên và đi ra đặt cô nhẹ nhàng lên giường, tiếp đó là....
Danh Sách Chương: